CÁ MẶN TIỂU THIẾU GIA


"Thái tử Tây Vực tặng cho ta dược quý, cho nên ta cũng phải tặng quà đáp lễ lại mới thỏa đáng chứ? Hơn nữa, ngọc của ta, ta muốn tặng ai thì tặng".

Phó Gia Hiên nói đến câu cuối thì giọng nói liền nhỏ đi, nghe càng giống như đang lầm bầm hơn, môi còn hơn bĩu ra.
"Thái tử Tây Vực là người ra sao, bản tính như thế nào ngươi còn không biết, vậy mà lại có thể tùy tiện tặng quà như vậy sao?".
Cố Văn Quân vốn dĩ còn rất tức giận, nhưng nghĩ lại hiện tại Phó Gia Hiên đang không được khỏe, cho nên đành liều mạng nén xuống lửa giận trong lòng.
"Ầy, không biết rõ thì có sao đâu chứ? Dù sao thì mấy ngày nữa ngài ấy cũng quay về Tây Vực mà thôi, cũng đâu còn liên quan gì đến ta nữa?
Hơn nữa, ngọc bội kia cũng không phải là vật đáng tiền gì, chỉ là ta thấy đẹp nên tùy tiện mua ngoài chợ thôi".
Phó Gia Hiên không hiểu sao Cố Văn Quân cứ lấn cấn chuyện này mãi thôi, nhưng mà hắn dù sao cũng là Hoàng tử, y hiện tại còn là Thư đồng của hắn, cho nên đành phải nhún nhường một bước, bỏ hơi sức ra giải thích với hắn cho rõ ràng.
Cố Văn Quân vẻ mặt vốn rất không hài lòng, nhưng khi nghe tới mấy từ như "ngọc bội không đáng tiền" hay "tùy tiện mua ngoài chợ", sắc mặt hắn lúc này mới tốt lên một chút.
"Vậy tại sao ngươi không tặng cho ta?".

Cố Văn Quân không hiểu bản thân mình rốt cuộc là bị cái gì nữa, tại sao cứ nhất thiết phải hơn thua với tên Khắc Lạp Tư đó làm gì cho mệt vậy chứ? Mấy miếng ngọc bội đó hắn cũng không thiếu, chất liệu liền so với nó càng tốt hơn nhiều.
"Hả, ngài vừa nói gì vậy?".

Cố Văn Quân nói có hơi nhanh, cho nên Phó Gia Hiên không nghe kịp.
"Không có gì".

Cố Văn Quân sắc mặt trùng xuống, nhìn Phó Gia Hiên, sau đó lại nói tiếp.


"Dược ở đâu, đưa đây ta giữ giúp ngươi".
"Không cần đâu, ta tự mình giữ là được rồi".

Phó Gia Hiên nhìn bàn tay đang chìa ra của Cố Văn Quân, liền có hơi không hiểu hắn đang định làm cái gì.
Chỉ là, Cố Văn Quân vẫn giữ nguyên trạng thái chìa tay ra, mặt vô biểu cảm, hơn nữa còn không nói thêm bất cứ lời nào.
Này còn đáng sợ hơn là đôi co lòng vòng nữa đó.

Phó Gia Hiên âm thầm nghĩ, sau đó không còn cách nào khác, đành phải đem dược bỏ vào trong tay hắn.
"Nghỉ ngơi trước đi".

Cố Văn Quân đắp chăn lại cho Phó Gia Hiên, trước khi ra khỏi phòng, hắn hơi dừng bước rồi quay đầu lại "Sau này không được tùy tiện tặng quà cho người lạ nữa đấy", nói xong mới đóng cửa lại rời đi.
Phó Gia Hiên nằm ở trên giường, bị hết thảy hành động kỳ quặc của Cố Văn Quân làm cho choáng váng.
Cố Văn Quân hôm nay làm sao ấy nhỉ? Cư xử giống như trẻ con đang ghen tỵ vì người khác có quà còn mình thì không có vậy.
Ể, khoan đã! Chẳng lẽ...đường đường Nhị điện hạ của Nhật Nguyệt Quốc, vậy mà lại ghen tỵ với Thái tử của Tây Vực? Hơn nữa còn là vì một miếng ngọc bội vô cùng rẻ tiền nữa chứ!
Nhưng miếng ngọc đó tuy rằng rẻ tiền, nhưng lại rất đẹp, y còn đeo bên người lâu như thế.

Có lẽ Cố Văn Quân thích miếng ngọc của y, nhưng mà ngại mở lời.

Hiện tại thấy y vậy mà lại đem tặng cho người khác, cho nên mới tức giận đây mà.
Nghĩ kĩ lại thì, đúng là từ khi đến Thái Hòa cung đến giờ, y ăn mặc ngủ nghỉ đều là nhờ vào Cố Văn Quân, hơn nữa hắn còn chiếu cố y rất nhiều, nhưng y thì lại chưa báo đáp cho hắn được cái gì.
Nhưng cho dù Cố Văn Quân có thích đi chăng nữa thì đồ y đã tặng, đâu lí nào lại lấy lại được chứ? Hơn nữa y và Thái tử Tây Vực còn có giao kèo giao dịch nhân sâm nữa đó, cho nên càng không thể làm phật lòng người ta được.
Phó Gia Hiên nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc quyết định nhịn đau, đem rương kho báu nhỏ của mình mở ra.
Sinh thần lúc y tròn ba tuổi, ngoại tổ phụ đã tặng cho y một miếng huyết ngọc vô cùng xinh đẹp.

Chất ngọc là thượng phẩm, hơn nữa huyết ngọc lại còn là thứ đồ vật hy hữu, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Phó Gia Hiên khi đó yêu thích không buông tay, nhưng là sợ bản thân vụng về sẽ làm hư vật quý, cho nên đành cất vào hộp gỗ, thỉnh thoảng lại lấy ra lau bụi rồi ngắm nghía một trận.
Với một người yêu tiền như mạng thì hiện tại quyết định lấy nó ra tặng cho Cố Văn Quân, đúng thật là đang xẻo một miếng thịt trên người Phó Gia Hiên.

Y đeo còn không dám đeo, vậy mà hiện tại lại phải lấy mang tặng người khác.
Thôi, tặng thì tặng vậy.

Cũng không biết y còn phải trụ ở trong cung bao lâu nữa, cho nên không thể làm phật lòng Cố Văn Quân được.

Dù sao, trải đường trước cho mình vẫn hơn, tiền có thì có thể từ từ kiếm lại được, huyết ngọc thì cũng không phải chỉ có một khối đó.
...
Sau khi dùng bữa sáng xong, Phó Gia Hiên đắn đo một lúc mới chịu đem ngọc bội tặng cho Cố Văn Quân.
Cố Văn Quân khi đó sắc mặt liền tốt lên hơn hẳn, ngay cả khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Chỉ có Phó Gia Hiên ở bên cạnh là khóc không ra nước mắt, trong lòng vô cùng tiếc hận.
Cố Văn Quân sờ đến chất ngọc, vừa mát vừa vô cùng trơn nhẵn.

Hơn nữa lại còn là huyết ngọc, cho nên giá trị chắc hẳn chính là hơn xa miếng ngọc tầm thường mà Phó Gia Hiên đã tặng cho Khắc Lạp Tư trước đó.
Nghĩ như vậy, Cố Văn Quân liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nhìn xem, ngọc mà Phó Gia Hiên tặng hắn có bao nhiêu dụng tâm? Lại nhìn xem, ngọc mà Phó Gia Hiên tặng cho Khắc Lạp Tư là có bao nhiêu tùy tiện?
Vừa nhìn liền biết, địa vị của hắn ở trong lòng y hơn hẳn cái tên Tây Vực kia rồi.
"Ngài không tặng quà đáp lễ cho ta à?".

Phó Gia Hiên bị xẻo mất một miếng thịt, trong lòng vô cùng không cam tâm.

Cho nên y quyết định sẽ xẻo lại một miếng thịt to từ chỗ của Cố Văn Quân.
Cố Văn Quân nghe y nói vậy, cảm thấy hình như cũng đúng.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó trực tiếp tháo ngọc bội mình đang đeo bên hông ra đưa cho Phó Gia Hiên.
"Tuy rằng bạch ngọc giá trị không cao như huyết ngọc, nhưng đây là di vật mẫu phi ta để lại, cho nên nó đối với ta là vô giá.

Hiện tại tặng lại cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ trân trọng nó".

Nghe xong lời này của hắn, nụ cười trên mặt của Phó Gia Hiên liền cứng lại.
Vốn tưởng rằng sẽ gỡ gạt lại được phần nào, không ngờ tới lại là di vật của mẫu phi Cố Văn Quân.

Nghĩ đến phải giữ di vật hộ hắn, Phó Gia Hiên liền cảm thấy vô cùng áp lực.
"À...không...không cần đâu, ta chỉ đùa với ngài một chút thôi mà, quà đáp lễ gì đó không có cũng không sao.

Còn di vật này, ngài vẫn là nên giữ lại đi thì hơn".

Phó Gia Hiên đem bạch ngọc đẩy trở về cho Cố Văn Quân, trong lòng âm thầm gào thét.
Ta sai rồi, ta vốn dĩ không nên đòi hỏi chiếm tiện nghi từ ngài, phần lễ vật này quá áp lực rồi, ta có mười lá gan cũng không dám nhận đâu.
Là di vậy cơ đấy! Lỡ ta mà làm trầy hay làm rơi vỡ nó thì sao? Nói không chừng ngài liền đem ta ra phanh thây luôn cũng nên!!!.
"Ta đã quyết định tặng nó cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy đi".

Cố Văn Quân lại không cho Phó Gia Hiên có cơ hội cự tuyệt, hắn vừa nói vừa trực tiếp đem ngọc bội treo bên hông cho Phó Gia Hiên.
"Vậy thì thật đa tạ Nhị điện hạ".

Phó Gia Hiên khóc không ra nước mắt, trong lòng liên tục nguyền rủa Cố Văn Quân, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra nụ cười thương mại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi