CÁ NẰM TRÊN THỚT



Cứ tới tới lui lui trong phòng như vậy, mặc dù rất không tình nguyện, buổi tối A Đại vẫn là trở về.

Đây là chuyện Từ Ca lo lắng nhất.

Buổi tối hôm trước bởi vì thiên thời địa lợi nhân hòa, A Đại không làm cậu, nhưng hôm nay thì lại khác.

Trước kia rút thăm rửa chén với A Ngôn, mỗi người bứt một cọng cỏ so dài ngắn, mười lần thì có chín lần Từ Ca rửa chén, lần thắng duy nhất vẫn là cậu nhìn lén A Ngôn bứt cỏ, mình tìm ngọn dài hơn.

Cho nên cậu tự nhận không có vận khí tốt như vậy để có thể trùng hợp đụng trúng một lần nữa.


Hiện tại đã không còn chướng ngại gì có thể cản trở A Đại làm cậu.

Nghĩ đến đây, cúc hoa của cậu hơi căng thẳng.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy A Đại, cậu ngây ngẩn cả người.

A Đại bị thương, hắn trở về cùng với người khoác áo tơi kia.

Người còn chưa vào phòng, liền nghe được hai người dùng thổ ngữ cãi cọ ầm ĩ.

Người mặc áo tơi kia vẫn luôn mồm mắng, đỡ A Đại vào cửa, còn tiếp tục lớn tiếng mắng một cách đầy căm phẫn, mắng đến ly nước trên bàn hơi chấn động, không khí cũng run rẩy theo.

Từ Ca vội vàng đứng lên lui đến bên giường, mà người đàn ông kia không coi ai ra gì, còn đang mắng một cách dõng dạc hùng hồn, mắt thấy hốc mắt mắng đến ửng đỏ, đôi mắt đều sắp chảy ra nước mắt đục.

(*浊泪 trọc lệ: thanh lệ, là của thư sinh nữ tử, tâm tình ưu tư.

Trọc lệ, là của nhân sĩ chán nản thất bại hoặc người già, mang theo cảm khái.

)
Thẳng đến khi A Đại xua xua tay, làm anh ta câm miệng, lại mở cửa đi ra ngoài.


Cánh tay cùng chân của A Đại đều bị thương, dùng vải quấn, máu tươi nhuộm đỏ vải bố.

Từ Ca đứng bên giường có chút không biết làm sao, A Đại cũng không để ý đến cậu, liếc nhìn cậu, tự mình mở miếng vải bố thấm ướt kia ra.

Từ Ca từ xa nhìn lại, vết rách kia giống như là bị đao cắt qua.

A Đại duỗi tay mò vào ngăn tủ, lấy ra mấy miếng vải sạch từ bên trong, miệng cắn một đầu, cánh tay không bị thương bên kia liền quấn quanh một cách linh hoạt, chỉ một chốc sau liền bao xong vết thương ở đùi cùng cánh tay.

Lúc này, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Từ Ca.

Hắn hỏi, anh làm gì vậy, anh ăn cơm chưa.

Từ Ca thất thần, không đáp.

A Đại còn nói, anh qua đây.

Từ Ca khẽ cắn môi, siết siết tay, đi lên trước non nửa bước.

A Đại vẫy tay, lặp lại, anh qua đây, tôi không làm hại anh.


Từ Ca rối rắm đi qua, đi một đường, một đường nghĩ có thể cầm ấm trà trên bàn lên, cho đầu A Đại một phát hay không.

Nhưng cậu lập tức đánh mất ý tưởng này, trên người A Đại nhìn như không có chìa khóa, nếu cậu đập A Đại, chờ người đến cậu vẫn còn bị khóa tại chỗ, này không phải là ngu ngốc chờ mình cũng bị đập luôn hay sao.

Cậu đi đến bên cạnh A Đại, A Đại ôm vai cậu.

Dùng lực một cái, đặt nửa người ở trên người Từ Ca.

Hắn nói, đi đến giường.

Từ Ca đỡ hắn, bả vai nặng trình trịch.

Trên người A Đại truyền đến mùi máu tanh nồng nặc, làm Từ Ca không biết cự tuyệt từ đâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi