CÁ NẰM TRÊN THỚT



Khi trở lại phòng vào rạng sáng, Từ Ca rất muốn nói gì đó với A Đại.

Kỳ thật sau khi người của trại Nam đi rồi cậu liền muốn nói, nhưng hình như A Đại không muốn tiếp xúc với cậu ở trước mặt mọi người, xoay người rời đi cùng đám người Quạ Đen.

Từ Ca đuổi theo hai bước, anh họ quay đầu lại trừng mắt cậu một cái, cậu cũng không tiện đuổi theo nữa.

Nhưng A Đại rồi cũng sẽ trở về, dù hai bọn họ ở chung một phòng.


Không biết vì sao, tối hôm đó Từ Ca không nghĩ tới chạy trốn, đương nhiên cậu cũng chạy không được, chỉ cần đi xa một chút, liền có thôn dân nhìn chằm chằm cậu.

Vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi tiệc rượu kết thúc, mới có người lại đây nhắc nhở cậu cần phải trở về, bọn họ hộ tống cậu về.

Sau khi quay lại phòng lại mang một cái lu nước lớn đến cho cậu, tắm nước ấm xong, người trông chừng cậu lại cẩn thận đeo xích lên cho cậu.

Cậu ngồi trên giường một hồi, cuối cùng A Đại cũng trở về.

Dường như là hắn tắm xong mới về, vải gạt trên người đã được đổi mới.

Trận cuồng hoan này giằng co trắng đêm, lúc này không trung đã tờ mờ sáng.

Bàn tay của A Đại không băng, đoán chừng cũng là vừa rồi tắm rửa không tiện cử động.

Lúc này A Đại lại móc ra một vải gạt từ trong ngăn tủ, một bên cắn, một bên cẩn thận quấn cho mình.

Từ Ca rời giường đi qua, xích sắt phát ra tiếng leng keng leng keng dưới mặt đất.


Lúc này A Đại mặc một cái áo bông, áo lông thú đặt một bên, phía trên còn dính chút máu, không biết là máu của mình, hay là máu của người lính đã chết lúc trước.

Nghĩ đến người lính đã chết kia, lời nói kẹt ở bên miệng lại không ra được.

Cậu rất cảm kích A Đại chắn một đao vì cậu kia, nhưng này cũng không thể chứng minh A Đại chính là bên đúng.

Huống chi, nếu như không phải A Đại, cậu cũng sẽ không bị coi thành tù binh nhốt ở chỗ này, càng không có khả năng sẽ có chuyện sau đó.

Cho nên ấp ủ cả buổi, ra khỏi miệng Từ Ca lại là —— “Vì sao các cậu không muốn chiêu an?”
A Đại không ngẩng đầu, một bên băng bó một bên nói, “Chiêu an cái gì?”
“Là để cho quân đội của chúng tôi tiến vào, cậu và tôi đều không cần đổ máu hy sinh, không phải cậu không biết đạo lý này.

” Từ Ca nói, “Trận này đã đánh bốn năm, hai bên thương vong vô cùng nghiêm trọng, không cần phải như vậy.



“Ừ.


“Ừ là cái gì,” Từ Ca có chút bất mãn, cậu hắng giọng một cái, lại nói, “Những chiến sĩ kia là vô tội, giống như a ba a ca của các cậu, cùng với bắt bọn họ lại, làm chống cự hấp hối, vì sao không muốn tiếp nhận sự thật, để cho quốc gia mau chóng thống nhất cùng hoàn chỉnh?”
“Ừ.


Từ Ca muốn chờ phía sau “ừ”, nhưng A Đại vẫn là không tiếp tục.

Này làm cho khó chịu của Từ Ca càng thêm dữ dội, cậu hừ một tiếng, giọng điệu trở nên trách móc nặng nề, “Các cậu đều chưa từng thấy thế giới bên ngoài, vì sao không muốn tiếp xúc một chút? Cậu có biết chúng tôi ở bên ngoài sợ thế nào hay không, chúng tôi xem các cậu thành người một nhà, muốn xây nhà, sửa đường cho các cậu, các cậu lại dùng loại phương thức này đối đãi với chúng tôi, cậu nói cậu như vậy có thích hợp không?”
Từ Ca càng nói càng kích động, vừa nói đến mấy thứ này, những giảng giải dõng dạc hùng hồn ở trường kia lại tràn vào trong óc, cậu cũng không biết vì sao ban đầu chỉ là muốn nói lời cảm kích với A Đại, hiện tại lại giống như đang công khai lên án A Đại.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi