CÁ NẰM TRÊN THỚT



Từ Ca thuộc đoàn tham mưu, binh lính lúc không vác súng có thể nhàn rỗi, nhưng quan văn trẻ tuổi giống như Từ Ca này cũng không dám nhàn.

Mỗi ngày dậy sớm đi một vòng ở phòng tuyến*, lại tìm hiểu tin tức khắp nơi.
(*防线: đường nối liền của vị trí đóng quân.)
Tuy rằng không thu hoạch được gì từ đội tuần tra được phái ra, nhưng dù sao văn kiện cũng là do đoàn tham mưu trình lên, không có báo cáo cùng văn kiện, bị tính sổ cũng là đám quan văn này.
Cho nên ba tháng qua, Từ Ca cũng xem như đã có hiểu biết đại khái, mơ hồ về thành Tích Dịch.
Thành Tích Dịch với Từ Ca là thành thị lớn nhất của Khổ Sơn, kề bên một biển cạn, trên biển cạn có vài thuyền đánh cá, nhưng ngư dân đã sớm đi đến chỗ nào không biết.

Đoán chừng có trở về thôn làng trong khe núi, có chạy thuyền đến tị nạn ở quốc gia nghèo khổ hơn từ những năm đầu.

Thành Tích Dịch tính hết ra có tổng cộng năm sơn trại, chia thành các ngọn núi riêng biệt.

Mỗi một sơn trại có trại chủ của mình, lúc đánh không vào, chính phủ cũng đã nghĩ đến đàm phán hòa bình.

Nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, cũng không cách nào gặp được thủ lĩnh của bọn họ.
Dường như năm sơn trại đã đạt được nhất trí, chính là sẽ không ra mặt duy trì chính phủ mới.

Người bọn họ không đi quấy rối, nhưng người bên ngoài cũng đừng nghĩ tiến đến can thiệp.
Rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục án binh bất động.
Nhưng đây không phải là kế lâu dài, chính phủ mới đã thành lập đất nước, nhưng nơi này vẫn chưa đầu hàng, nói thế nào đều là một cây gai đâm trong lòng.
Từ Ca đi theo đội quân tinh nhuệ này chính là muốn nhổ cái gai này ra, lần này cũng không chiêu an*, nếu bọn họ vẫn không ra đàm phán*, vậy căng da đầu cũng phải dọn dẹp.
(*招安: kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc)
Ý tứ của phía trên rất rõ ràng, các cậu con mẹ nó một đám ô hợp*, quân không chuyên cũng không đàm phán được, ông đây vác súng nói thế nào đều mạnh hơn các cậu bắn nỏ, cho dù là ba người kèm một người, cũng phải san bằng nơi này!
(*乌合之众: tụ tập như quạ đen, đám người xấu không có tổ chức kỷ luật tụ tập với nhau.)
Cho nên nghĩ như thế, Từ Ca cùng bí thư A Ngôn của cậu bị bắt đi cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng người Khổ Sơn không quen ngôn ngữ của người bên ngoài, cũng không hiểu chiến thuật mà các binh lính đã được học qua, cho nên muốn biết tình báo gì, đơn giản nhất chính là trực tiếp bắt một hai người sống trở về hỏi.
Lúc trước cũng đã từng bắt, nhưng có lẽ đã bị bọn họ lăn lộn chết, cho nên lại tới đây bắt người mới.
Từ Ca cùng A Ngôn chính là hai người mới, may mắn chính là không chết, bất hạnh cũng là không chết.


Mỗi ngày ngoại trừ tra tấn, chính là dùng ngôn ngữ thông dụng khó nghe lặp đi lặp lại mấy câu hỏi không đâu vào đâu —— người bên ngoài ở nơi nào, có bao nhiêu người, hỏa lực thế nào, có kế hoạch gì, tính toán đánh vào đâu.
Mỗi ngày lại có một người khác tới đây, nhưng tiến hành tra tấn đối với hai người bọn họ lại không có gì khác.

Cậu không nói, tôi liền đánh, đánh tới khi cậu nói, đánh chết lại bắt người mới.
Ban đầu Từ Ca cảm thấy chính mình có thể anh dũng một chút, tuy rằng không ra chiến trường, nhưng nghe không ít sự tích anh hùng.

Nói thế nào cậu cũng là nhân tài* của học viện quân sự, chút da thịt đau khổ ấy vẫn là chịu được.

Chịu không nổi cũng phải cắn răng cố chịu, nếu không cũng thật có lỗi với bản thân tuyên thệ cùng mạnh miệng** ở học viện quân sự.
(*高材生 cao tài sinh: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội.

Đặc biệt là trong vấn đề học tập.

“Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích.)
(**吹的牛逼 xuy ngưu bức.)
Ngày hôm sau Từ Ca có chút dao động, suy cho cùng thật sự là quá đói.

Không cho ăn còn đỡ, cho một cái bánh bao cứng ngắc cùng chút nước, ngược lại làm cho dạ dày đảo đến lợi hại, đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, lục phủ ngũ tạng cùng nhau quay cuồng.


Nhưng cậu vẫn có quật cường của chính mình, cho nên cậu vẫn không nói gì, mím môi quay đầu, thẳng đến khi mất đi tri giác.
Ngày thứ ba cậu dao động đến lợi hại hơn, cũng không phải nói thân thể mình không chịu được, mà là bí thư A Ngôn của cậu chịu không nổi.

Mặt A Ngôn đều bị đánh đến sưng vù, cả người đều là máu.

Bọn họ không chịu rét giỏi bằng người Khổ Sơn, tuy rằng là phía nam, nhưng mùa đông lột quần áo còn bị xối nước lạnh, lạnh lẽo kia đâm đến tận xương.
Vết thương của A Ngôn nhanh chóng bị gió lạnh thổi thành màu đen, nước mắt đều chảy không ra.

Cậu ta rũ mắt ậm ừ, nói không rõ lời, cũng không dám ngẩng đầu.

cho nên Từ Ca chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ngất xỉu mau một chút, cho dù là A Ngôn ngất xỉu hay là mình ngất xỉu đều được.
A Ngôn hôn mê, liền sẽ không phát ra những tiếng rên rỉ khiến người sợ hãi kia, mình hôn mê, liền sẽ không chịu áp lực của tinh thần cùng tâm trí.

(心灵的负重)
Cứ như vậy mơ mơ màng màng nhịn đến ngày thứ tư, hai người cũng chưa chết, nhưng cả hai đều không còn nhìn ra hình người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi