Khi A Đại bắn ra mũi tên* kia, một con hươu chợt lóe, lắc lư mấy cái.
A Đại lại thêm một mũi nữa, liền bắn vào bụng nó.
(*Này là tên của nỏ nha, k phải của cung.)
Nó cất bước chạy lên trước, Quạ Đen tức thì cho thêm hai phát, một mũi trúng mông, một mũi trúng lưng.
Cổ nó rung nhè nhẹ, chân sau lại dùng sức đạp về phía trước.
Nhưng nó chậm rãi không còn chút sức lực nào, đau đớn khiến nó đứng không vững, chưa chạy được vài bước, liền lảo đảo ngã quỵ.
Bình thường hươu rất nhạy bén, người còn chưa tới gần liền nhanh chóng lủi mất.
Săn hươu thật không có giá trị gì, quá tốn sức, nhận được lại không đủ, gầy mà mỏng thịt, không có mỡ.
Chỉ là một con này đưa trước mặt, không săn nó lại có vẻ ngượng ngùng.
Đoán chừng con hươu này là lạc đàn, mơ mơ màng màng liền dẫm vào khu vực nguy hiểm.
A Đại cho máu hươu chảy ra một chút, để Quạ Đen cũng tới uống hai ngụm làm ấm người, rồi mới vác hươu lên vai, chậm rãi trở về phía đầu Tây.
Hoàng hôn hôm nay thật diễm lệ, khiến những ngọn núi trải dài trong Khổ Sơn trở nên đầy vẻ kỳ lạ*.
(*Nguyên văn 异彩纷呈 dị thải phân trình.)
Khi đi qua cầu vượt A Đại dừng bước, hắn nghiêng đầu nhìn về phía mặt nước, chỉ thấy trên gợn sóng lăn tăn, hoàng hôn liền hóa thành vô số mảnh kim cương óng ánh, được tẩy rửa theo dòng nước róc rách.
“Không biết quê nhà của Tiểu Ngôn bọn họ có cảnh này không.” Quạ Đen cùng theo lên, cười nói.
“Quê cậu ấy ở đâu?” A Đại hỏi.
“Hình như trung tâm của tỉnh, thành Trúc Liễu.” Quạ Đen trả lời, “Nghe nói là một mảnh đất lành, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, nếu không phải chiến tranh chiêu mộ binh lính, mỗi ngày cậu ấy liền pha trà hút tẩu, lại dụ dỗ dụ dỗ phụ nữ.”
Nói xong Quạ Đen bật cười, A Đại cũng mấp máy khóe môi.
A Đại chưa từng đi thành Trúc Liễu, sớm mấy năm hắn theo mẹ đi qua thành Khâu Lăng.
Thành Khâu Lăng ở biên giới của nước Voi, cũng là một tòa thành nhỏ vùng duyên hải.
Khi đó mẹ muốn làm chút buôn bán vận chuyển, liền bảo A ba cho một cái thuyền lớn.
Mẹ nói nơi có nước liền có người, có người liền có đồng vàng.
Vì vậy mẹ vào biển từ sông, lại ven bờ mà lên.
Vừa mới bắt đầu là thật tốt, mẹ sẽ mang đến lá trà phơi khô cùng vải dệt ở quê, đổi về một ít rượu, tiền, cùng thuốc lá tốt nhất.
Bà làm chính là lái buôn, một đi một về, hai đầu đều có lợi nhuận.
A Đại đi cùng bà hai chuyến, một chuyến hắn chờ ở bến tài, nhìn mẹ nói chuyện cùng với những người lái thuyền bằng ngôn ngữ kỳ quái, giúp mẹ dỡ hàng xuống lại dọn vật đổi được lên trên.
Một lần khác hắn lại rời thuyền cùng với mẹ, đi vào chợ phiên của bọn họ.
Mẹ mua cho cha mấy bộ quần áo, cho bà chút son phấn, lại mua cho A Đại một cái khăn quàng cổ cùng một đôi giày.
Đường phố kia thật lớn, đám đông ồ ạt*, ngựa xe như nước.
Hắn nghe được tiếng còi ô tô, nhìn ánh mặt trời chiếu tủ kính sáng lóa, thứ trong miệng hắn được gọi là kẹo bông vào miệng là tan, lòng bàn tay còn nắm chặt mấy đồng bạc mẹ cho hắn.
(*人潮汹涌 nhân triều hung dũng: đám người kích động giống như thủy triều)
Rồi sau đó hắn sẽ nhìn chằm chằm giày da bóng lưỡng của đàn ông cùng đồ trang sức lóe sáng của phụ nữ, hắn nhìn không chớp mắt, quên hết tất cả.
Khi bọn họ rời khỏi Khâu Lăng, mẹ mua cho hắn một loan đao.
Lúc thanh đao kia chưa ra khỏi vỏ, nhìn qua rất giống như chính người Khổ Sơn mài ra.
Nhưng chỉ cần nó ra khỏi vỏ, A Đại liền nhìn ra được đó là chất liệu vừa cứng vừa lạnh.
Mẹ bảo chủ tiệm đổi một cái bao da, đổi không có hoa văn.
Sau đó thay lõi đao vào, nhét vào trong túi của A Đại.
Bà nói A Đại là đàn ông rồi, đàn ông phải có một loan đao ra hình ra dạng.
“Loan đao của con là tới từ bên ngoài, vậy con liền có kiến thức cùng sức mạnh hơn những người Khổ Sơn khác.”
Sau khi trở về mẹ xăm lên bao da hình cá cóc, còn được nạm đá vụn xinh đẹp.
Thanh đao kia vừa dùng chính là nhiều năm, vẫn luôn làm bạn bên cạnh A Đại.
Đầu óc của mẹ rất thông minh, tướng mạo xinh đẹp, tay nghề cũng rất tinh xảo.
Khi còn nhỏ A Đại thường xuyên nghĩ, trưởng thành liền phải cưới một người phụ nữ có khả năng như mẹ, như vậy hắn mới có thể làm một trại chủ giống như cha.
Nhưng hắn chính là xem không hiểu, mẹ thường xuyên nói đàn ông có dương v*t liền không có đôi mắt, có đôi mắt thì phải quên đi dương v*t.
Cho nên hắn tìm người liền phải đưa đến cho mẹ xem, mẹ gật đầu hắn mới có tin tưởng.
Đáng tiếc mẹ không chờ đến hắn dẫn người về, rời đi ngoài ý muốn trong một lần ra biển.
A Đại nhớ rõ khoảng thời gian đó mình liền thường xuyên chạy đến trên cầu vượt, hắn luôn cảm thấy có một ngày thuyền của mẹ sẽ trôi về từ biển rộng, từ biển vào sông, lại cập bờ ở bên cạnh ngọn núi.
Hắn thường xuyên nhìn mặt nước như thế, vẫn luôn nhìn đến lệ rơi đầy mặt, sau đó hắn liền thấy mặt nước rắc lên một tầng bạc vụn, giống như thứ mẹ nạm lên bao da ở loan đao.
“Hẳn là đều có,” A Đại nói, hắn vỗ lưng Quạ Đen một cái, nói, “Nếu không có, bọn họ phải đi đâu nghĩ chuyện này chuyện nọ a.”
Quạ Đen ngẫm lại thấy cũng đúng, tin phục gật đầu..