CHƯƠNG 87: HỢP TÁC VÀ CHIẾN ĐẤU
Ba hài tử này từ lúc sinh ra tới giờ, chưa từng khóc nháo, không hài lòng cũng chỉ “rầm rì” vài tiếng, vậy mà giờ Nhị oa đột nhiên khóc.
Không chỉ Nhị oa, Tam oa cũng đột nhiên ngồi dậy, vốn nó giống Nhậm lười biếng sống qua ngày, lần này vận động tay chân, sau đó thật nhanh đến bên người Nhậm Sinh.
Mà ngay cả Tứ oa nhỏ nhất cũng buông máy tính xuống, hai con mắt sáng rọi nhìn Đại oa.
Mấy ngày nay ba hài tử này chưa từng hỏi han gì về Đại oa, Nhậm Sinh còn tưởng bọn chúng đã quên Đại oa rồi, giờ xem ra bọn họ vẫn luôn nhớ anh em mình.
Nhậm Sinh khom lưng, buông Đại oa xuống.
Đại oa vừa có chút kích động, mới được Nhậm Sinh thả xuống mất đà đánh lên người Tam oa, làm Tam oa ngã xuống đất, cũng muốn khóc, lập tức phát hiện em mình bị mình đạp xuống dưới, chỉ còn lộ hai chân nhỏ bên ngoài, một còn nhúc nhích…
Đại oa ngẩn người, buồn bực mà đứng lên, giờ nó mới để ý, mình lớn hơn các em rất nhiều…
Tam oa dù sao không phải đứa trẻ bình thường, bị đè một chút cũng không hề gì, chỉ là chứng làm biếng tái phát, một khi nằm xuống là không thèm đứng dậy nữa. (>_<_)
Lúc này Nhị oa cũng đã khóc chán, một đầu chìm vào trong ngực Đại oa, hai anh em thâm tình trong chốc lát,
lại nói rằng: “Anh lớn thật, ta cũng muốn biến lớn như thế.”
“Hấp thụ nhiều năng lượng một chút là có thể.” Đại oa dùng ngôn ngữ Nhược Á nói.
Nhị oa mấy ngày nay cũng đều nghe tiếng Nhược Á (do đến Nhược Á chơi, ở nhà cũng đầy thiết bị phiên dịch), tuy chưa đủ lớn nên nói năng thứ tự còn lộn xộn, nhưng nghe hiểu, gật gật đầu liên tục.
Nghe hai đứa nhỏ đối thoại, Nhậm Sinh lại nhớ tới điều gì, từ trong ngực lấy ra một túi nhỏ xíu đeo lên cổ Đại oa: “Đại oa, cái này cho con.”
Bên trong là máu của cậu, cũng có đá năng lượng, vài thứ khác nữa, ba hài tử kia đều đã có, phần còn lại vẫn luôn giữ cho Đại oa.
Đại oa quả thật hấp thu rất nhiều năng lượng, thậm chí lớn hơn ba hài tử kia rất nhiều, nhưng dị năng trong lúc hấp thu năng lượng đã bị hủy mất, có thể nghĩ nó khi đó có bao nhiêu thống khổ… Hiện tại, Nhậm Sinh chỉ biết cảm thấy những gì mình có thể cho nó còn quá ít ỏi.
May mà dù dị năng đã mất nhưng đặc tính thực vật vẫn còn, cho nên nó hẳn có thế hấp thu mấy thứ này.
Lật lật nhìn những vật trong túi, mắt Đại oa sáng cả lên, mà Triệu Lăng Vũ rốt cuộc đi tới trước mặt hắn: “Đại oa, cho papa ôm ngươi một cái, được không?”
Thanh âm hắn rất mềm nhẹ, Đại oa nhìn một cái,
dang hai tay, chờ Triệu Lăng Vũ bế nó lên xong, lại chỉ hai má mình: “Nựng a nựng!”
Triệu Lăng Vũ hôn hai má trắng trắng phính phính mỗi bên một cái, liền phát hiện Nhị oa, Tam oa ôm lấy chân hắn: “Papa, nựng a nựng!”
Trước kia bốn hài tử còn sinh trưởng trên đầu Nhậm Sinh, hắn nựng một đứa nhất định cũng phải nựng mấy bé còn lại… Triệu Lăng Vũ kìm lòng không được mà cười rộ lên, ôm Đại oa ngồi xổm xuống, ôm hôn hai hài tử, cũng đem Tứ oa bên cạnh hôn luôn, kết quả Tứ oa luôn không thể hiện gì, lại đột nhiên ôm lấy chân hắn lúc hắn đang ôm Đại oa đứng lên, thành ra cũng bị kéo lên theo.
Tứ oa mở to đôi mắt lúng liếng, mặt không đổi sắc mà bắt lấy đùi Đại oa không buông, khiến Triệu Lăng Vũ tan chảy cả cõi lòng.
Trong phòng dị thường ấm áp, nhưng chuông cửa lại cắt ngang.
“Có việc gì sao?” Nhậm Sinh mở cửa nhìn Crow.
“Thân phận Đại oa phức tạp, có thể dùng phương tiện này kia, nhưng là trên danh nghĩa người khác.” Crow nhìn về phía Triệu Lăng Vũ “Hiện tại che che lấp lấp, nhưng các ngươi cũng đâu thể cứ như vậy mãi sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Lăng Vũ nói, “Quốc vương chắc đã có con rồi?”
“Làm sao ngươi biết?” Crow khó hiểu hỏi.
“Lúc trước ta cho Khải Tư Dựng tử đan, hắn chỉ ăn một viên, mà
mấy ngày nay, ta nghe nói hoàng hậu bị bệnh, đã một tháng không thấy xuất hiện.”
Quốc vương Nhược Á là cường giả cấp 9, tuy nói có thể sống đến ngàn tuổi, nhưng đa số vài trăm tuổi đã qua đời, mà hắn năm nay đã 700, một người như vậy lại không muốn có hài tử sao?
Huống chi mấy ngày này Crow tiến cung vô số lần, cũng thật khả nghi.
“Ngươi nói không sai, hoàng hậu đã có thai, tuy nhiên hài tử không sinh trưởng trong tử cung…” Crow đáp, mấy ngày nay quốc vương rất lo lắng, phải biết, hoàng hậu tuy chỉ cấp 8, dù không tính là thấp, nhưng sức khỏe không còn như xưa nữa.
Lúc trước ăn Dựng tử đan, nghĩ muốn thử một chút, không ngờ hoàng hậu thực sự mang thai… Trước kia được cho Uẩn dưỡng dược tề, Khải Tư cũng không dám dùng, toàn bộ đều tiến cung.
Hắn cũng chẳng muốn làm như vậy, nhưng ai bảo Quốc vương là chỗ dựa của cả giang sơn.
“Ngươi đi hỏi Quốc vương, hắn có muốn hợp tác hay không?” Triệu Lăng Vũ nói.
Trước khi đi Crow có để lại liên bang hai máy liên lạc, bởi vậy mấy ngày nay Triệu Lăng Vũ cũng biết một ít tin tức của nhân loại.
Tạm thời không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu để Nhược Á đế quốc dòm ngó tới, thực sự là treo trên đầu một cây đao.
Nhược Á vũ lực rất mạnh, ngoài ra còn có
khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn nhân loại rất nhiều… Lần trước hai người kia dùng công trí năng là đã khống chế được cả trung tâm triển lãm mấy ngàn người không phải sao? Thêm vài người như vậy, liên bang nháy mắt là đại loạn!
Triệu Lăng Vũ không thể làm như không biết chút gì được.
“Đương nhiên muốn!” Crow nói, sau khi nói xong, lại ho khan hai tiếng: “Ta chưa thế quyết định thay được, để quay về hỏi bệ hạ một chút.”
“Ta chờ tin tức của ngươi.” Triệu Lăng Vũ đáp.
Crow lung tung gật đầu, xoay người rời đi, một giờ sau, lại trở lại gõ cửa: “Bệ hạ muốn gặp các ngươi.”
“Chúng ta đi một chuyến đi.” Triệu Lăng Vũ nhìn Nhậm Sinh nói.
“Được.”
Hoàng cung so với lần trước tới không khác mấy, tuy bài trí có thay đổi, thậm chí không nhìn thấy bất kỳ vật sắc nhọn nào, sàn nhà xinh đẹp trước kia giờ phủ thảm thật dày.
Quả sân thảm kia, bọn họ liền thấy được Quốc vương mập mạp, bên cạnh là hoàng hậu mập mạp).
Hoàng hậu diện mạo cũng chẳng xinh đẹp, chỉ có thể nói là hiền lành, nhưng ngồi cạnh Quốc vương liền phi thường hài hòa.
Nhìn thấy Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ tới, hai người đều đứng lên, còn cho người máy mang ghế tới, đại khái vì người Nhược Á quá ít, hoàng cung lớn vậy cũng chỉ có Quốc
vương và hoàng hậu ở.
“Các ngươi không mang hài tử đến sao?” Hoàng hậu đáng tiếc hỏi han.
“Bọn trẻ còn nhỏ.” Triệu Lăng Vũ nói.
“Cũng phải…” Hoàng hậu gật đầu, theo bản năng sờ bụng mình.
“Hoàng hậu có song sinh? Nhìn thấy hai tiểu tử kia, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ sinh ra thật khỏe mạnh.” Nhập gia tùy tục, Triệu Lăng Vũ nhìn đầu này thiết bị khám thai nói.
“Ta đã lớn tuổi rồi, có thai chẳng dễ dàng gì, ăn cả hai viên Khải Tư đưa, không ngờ rằng…” Hoàng hậu cười cười, nàng hiện tại không biết là nên vui mừng hay chua xót.
“Chỉ cần ăn uống đủ chất, hài tử nhất định sẽ khỏe mạnh thôi.” Triệu Lăng Vũ cười nói.
Hoàng hậu mỉm cười: “Cho nên, chúng ta hợp tác chứ?”
Đàm phán lần này, Nhậm Sinh vẫn luôn ở bên cạnh, nghe cái hiểu cái không, nhưng dù vậy cậu cũng thực nghiêm túc mà nghe xong, trên đường trở về còn đem những gì chưa rõ hỏi Triệu Lăng Vũ.
Triệu Lăng Vũ giải thích cặn kẽ, cuối cùng xoa đầu Nhậm Sinh: “Anh làm như vậy, chủ yếu là vì liên bang nhân loại…”
“Em biết, dù sao đó cũng là nhà của em.” Đối với Nhậm Sinh, từ sau khi đi vào thế giới này, đó là nơi đầu tiên cậu đặt chân tới, tuy lúc đầu chút lòng trung thành cũng không có, những hiện giờ cậu cũng không còn ý niệm
như trước nữa.
“Cảm ơn em.” Triệu Lăng Vũ đáp, lần này hợp tác, những thứ kia đều phải do Nhậm Sinh cung cấp…
Vài ngày sau, Nhậm Sinh nhận được thông báo, yêu cầu tiếp tục tham gia Đại hội cơ giáp.
Mấy ngày nay cậu vẫn ở cùng hài tử, mỗi ngày chỉ có mấy giờ luyện tập cơ giáp, căn bản không rảnh lên mạng xem tin tức, nhưng vẫn muốn tham gia trận đấu, bởi vậy cậu đã dứt khoát vào tới sân đấu rồi.
Ở Tu chân giới, rất nhiều trận đấu đem cả tính mạng mà đặt cược, nhưng nếu Nhược Á đế quốc không như vậy, sau khi hai bên đấu xong, người thắng thăng cấp, người còn lại sẽ tiếp tục thi đấu, cuối cùng từ đó chọn 100 người tham gia trận tiếp của vòng sau.
Đây là một quy định tốt, nhưng những người này người thì vừa nhìn thông tin của cậu đã trực tiếp nhận thua, lại không ít số khác cảm thấy cậu ỷ vào là vị thành niên mới có thể thắng, Nhậm Sinh đã thấy có chút bất đắc dĩ.
Mang theo chút bất đắc dĩ đó, Nhậm Sinh nghênh đốn trận đấu thứ hai.
Đại oa trở về khiến tâm trạng của cậu rất tốt, trạng thái tinh thần cũng hăng hái, chỉ tiếc vừa lên lôi đài, đối thủ của cậu liền làm cho cậu có chút nóng nảy.
“Vị thành niên…” Người kia nhắc tới một câu, trực tiếp thu hồi cơ giáp,
sau đó ngẩng đầu ôm ngực, nhìn Nhậm Sinh nhẹ “Hừ” một tiếng: “Còn cho vị thành niên tham gia trận đấu, trận này không công bằng! Ta nhận thua!” (???)
Tâm tình tốt đẹp đều biến mất không còn một mảnh, cậu tham gia thi đấu để rèn luyện kỹ năng, giờ thì… Có đối thủ đầu tiên nhận thua xong, những người tiếp theo cùng cậu đối chiến chỉ sợ cũng học theo, sau đó lợi dụng biện pháp khác thăng cấp!
Tuy nói tranh tài cùng mấy người này, người khác chỉ sợ sẽ không hạ thủ lưu tình, sau đó, cậu thua là do không bản lĩnh, thắng cũng là được nương tay mà thôi.
Đối thủ nhận thua, cả hai rời trận đấu, nhìn người nhận thua đối chiến với kẻ khác, chiến đấu đến phấn khích bừng bừng, Nhậm Sinh nhịn không được nhíu mày.
Cùng lúc đó, trên diễn đàn nặc danh, có một ít thiếp mời, đáng chú ý nhất: “Vị thành niên thật quá chiếm tiện nghi! Có thể thấy quán quân sau cùng chính là vị thành niên đó.”
Thiếp mời vừa mở, bên trong liền hiện đoạn ghi hình hai cơ giáp đấu với nhau, đối thủ Nhậm Sinh đều nhận thua, lâu chủ phía dưới lại nói: “Lần này Đại hội cơ giáp, chủ sự lại cho một vị thành niên tham gia thi đấu! Chúng ta sẽ đánh vị thành niên sao? Đương nhiên không thể! Nhìn ra hắn cuối cùng sẽ trở thành Hắc mã, một đường
dựa vào người nhận thua mà tiến thẳng tới chung kết! Ai bảo hắn là vị thành niên chứ?”
Lầu 1: Vị thành niên? Được tham gia sao? Quá nguy hiểm! Loại trận đấu này nên cấm vị thành niên tham gia.
Lầu 2: Hẳn là phải cấm thôi!
Lầu 3: Vị thành niên còn chưa phát triển hoàn thiện, tập cơ giáp quá nguy hiểm, nếu như bị đánh nhất định sẽ rất đáng thương, may mà ngươi khác nhận thua.
…
Lầu 15: Ta biết bây giờ sinh nở khó khăn, vài người cũng chiều chuộng hài tử quá mức, tất cả đều bị sủng đến vô pháp vô thiên, loại hài tử này phải cấm thi, không phải vì vị thành niên dễ bị nguy hiểm mà là vì hắn nhiễu loạn trật tự!
…
Lầu 157: Ta là tuyển thủ dự thi, hiện tại đang chờ tới lượt đấu với Grinton, gặp hắn cũng sốt ruột, ta căn bản không thể đánh hắn, đánh rồi ai biết được liệu có bị phiền toái không?
Lầu 158: ta thấy Grinton, hắn là nghiêm túc, trận đấu trước đả bại một đấu thủ, rất có thực lực, căn bản không cần người khác nhường!
Lầu 159: Lầu trên nói giỡn à? Hắn đấu với đối thủ gấp 20 lần tuổi hắn đó, học cơ giáp mấy trăm năm, chẳng nhẽ đánh còn không lại hắn? Chẳng qua không thể đánh, mới nhận thua mà thôi!
…
Lầu 898: Thế giới đã không thể ngăn cản vị thành niên!
Lầu 899: Ghét loại trẻ trâu thích làm anh hùng!
…
Tầng trệt đến tầng cao, càng về sau, người nói giúp Nhậm Sinh càng ít, cơ hồ là không có, mà có cũng chỉ là vị thành niên không nên bị chỉ trích, cũng tỏ vẻ cậu không nên tham gia trận đấu nữa.