CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Chu Sinh không có yêu cầu gì cả.

Sự ngoan ngoãn của cậu ta khiến cho Tần Hà Vũ rất hài lòng.
Hiện tại cậu còn đang bị bệnh nên chưa thể đi tới cục dân chính.

Còn có đứa nhỏ, hiện tại khám cũng chưa thể ra hình ra dạng được.
Lúc vị bác sĩ nghe tin Tần Hà Vũ muốn huỷ buổi phẫu thuật còn ngạc nhiên một chút, sau đó coi như điều hiển nhiên mà đưa anh ta mẫu đơn, lại viết một ít danh sách đồ bồi bổ.
Tần Hà Vũ đã xác nhận bản thân muốn chịu trách nhiệm, liền sẽ làm đúng bổn phận.

Dù không thể 24/7 ở bên cạnh Chu Sinh nhưng khi rảnh sẽ nấu đồ ăn cùng mang trái cây tới thăm bệnh.
Khoảng một tuần sau, anh nhận được giấy siêu âm từ bệnh viện.

Thật sự là đậu thai, hiện tại phôi thai đã bắt đầu phát triển.

Mỗi một tuần lại ghé để kiểm tra là được.
Bệnh trong thân thể Chu Sinh đã tốt, không cần thiết ở mãi trong bệnh viện, liền được ký giấy cho về nhà.


Tất nhiên là về nhà của Tần Hà Vũ.
Căn nhà có thêm một chủ nhân cũng không có thay đổi gì nhiều.

Tần Hà Vũ đã chuẩn bị phòng cho Chu Sinh, lại nấu chút đồ để cậu ăn lót dạ.
"Trong đây thật sự có quả sao?" Chu Sinh nhìn tờ giấy siêu âm, lại xoa xoa bụng mình, kì lạ không thôi.

"Không phải mọc trên đầu sao? Nếu vậy sao rụng ra để mọc cây mới được?"
Tần Hà Vũ nhìn cậu như đứa nhỏ ngốc đang lẩm bẩm, không có nói gì về suy nghĩ kỳ lạ của Chu Sinh.
Phiên toà của Chu Sinh và lão cha hờ cơ bản đã định bản án.

Tần Hà Vũ cảm thấy bản thân cũng không cần nhúng tay vào, nhưng nghĩ tới mấy tuần nữa là bắt đầu tuần đầu tiên của thai kì, Chu Sinh không thể cứ đi lại mãi được.

Huống chi biểu hiện của cậu ở phiên toà trước không ổn, nhỡ ảnh hưởng gì đến đứa bé...
"Ngày mai chúng ta làm giấy đăng kí kết hôn trước, sau đó tôi dẫn cậu qua phiên toà.

Cậu thấy sao?" Tần Hà Vũ lên tiếng hỏi, nhưng mà đáp án thì đã định sẵn trong câu.
"Con người mấy anh không phải sẽ có cái lễ thật lớn gì sao? Chúng ta tổ chức ở Toà án cũng được hả?" Chu Sinh giống như ngạc nhiên lắm hỏi.
"Là làm giấy đăng kí, không phải tổ chức tiệc kết hôn.

Nếu...!cậu muốn, chúng ta sẽ về nhà tôi, nói chuyện với ba mẹ.

Sau đó..."
"Không cần về nhà anh, tôi chỉ muốn ở một chỗ thôi."
Kiếp trước làm một cái cây nên Chu Sinh rất có chấp niệm muốn ở một chỗ yên tĩnh ngốc người.

Bắt một cái cây đi lại chính là ngược đãi đó, có được không?
Tần Hà Vũ không ép cậu, dù sao anh cũng chưa muốn sớm như vậy đã dắt người về ra mắt.
Sáng hôm sau, Chu Sinh bị vực dậy, mặc cái áo khoác ngoài qua loa liền muốn ra khỏi cửa.

Tần Hà Vũ nhíu mày ngăn cậu lại, muốn tìm thêm bộ quần áo hẳn hoi nhưng phát hiện ra, Chu Sinh chẳng có gì để mặc cả.


Cậu ta kể từ khi tới bệnh viện, bắt đầu vụ kiện, đều là mặc quần áo bệnh nhân.
"Đợi tôi lấy áo đi."
Thời tiết bên ngoài đang là cuối xuân đầu hạ, thi thoảng lại có những trận mưa bất chợt lạnh người.

Tần Hà Vũ lấy một cái áo khoác mỏng, nhìn qua ít ra giống một người bình thường.
Bọn họ leo lên xe liền tới cục dân chính.

Bọn họ là cặp đầu tiên trong ngày, không tới nửa tiếng liền cầm trên tay hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.
"Chúc mừng hai vị.

Chúc hai vị nghìn năm hạnh phúc." Cô gái ở quầy sổ sách trao họ tờ giấy, vui vẻ nói câu chúc mừng.
Tần Hà Vũ nhận lấy tờ giấy, gật đầu chào tạm biệt, lại mang người tới toà án.
Với biểu hiện và khai nhận của Chu Sinh phiên toà trước, lão cha hờ đã bị khép vào tội chung thân.

Hôm nay, chính là bước cuối xác nhận tội danh.

Nếu như nhanh liền kết thúc trong ngày.
"...!Với những tội danh trên, toà phán bị cáo bồi thường cho bị hại số tiền xxxx theo các khoản...!Phạt bị cáo yy năm tù giam với tội danh..."
"Không, tôi bị oan! Tôi bị oan! Cứu cha, con ơi.


Cứu tao, thằng đ* kia.

Tao là cha của mày!"
Các đồng chí cảnh sát xách nách ông ta lên, nhẹ như bẫng mà mang người đi.
Chu Sinh còn chẳng chớp mắt mà nhìn lão bị mang đi, đưa mắt ra sau tìm Tần Hà Vũ, hai mắt hơi mỏi mà nhập nhèm nhắm lại.
Tần Hà Vũ tiến tới bên cạnh, chiếc áo khoác mỏng trên tay anh khoác lại lên người Chu Sinh, đem người rời đi.

Cảnh hai bọn họ rời đi, bị em gái Chu Sinh cùng người mẹ kế nhìn thấy.

Nhưng bọn họ cũng không nhìn lâu, vì bị bên toà cho gọi tới về vấn đề sức khoẻ của lão cha hờ.
Chu Sinh ngồi lên xe ô tô liền ngả người nằm ra ghế, hai mắt nhắm nghiền ngủ lúc nào không biết.

Tần Hà Vũ qua gương chiếu hậu thấy cảnh này, vô thức lái chậm xe lại, nhạc ô tô cũng theo đó mở nhỏ hơn.
Đến tận khi về tới nhà, Chu Sinh cũng không tỉnh lại.

Tần Hà Vũ nghĩ tới lui, cuối cùng không đánh thức người dậy, đôi tay khẽ dùng sức, bế người vào trong thang máy, lên nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi