CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Cái thai đã sắp được ba tháng, chuẩn bị bước tới thai kì kế tiếp rồi.

Bác sĩ siêu âm di chuyển máy soi để bọn họ nhìn đứa nhỏ rõ hơn.
Đứa bé chỉ lớn bằng trái chanh, đã nhìn ra được hình dạng con người cùng hai tay hai chân.

Những cử động nhỏ nhặt cũng được ghi lại thành một thước phim.
Bệnh viện cẩn thận gửi video qua cho Tần Hà Vũ để anh có thể gửi cho người thân.

Hiển nhiên Sầm Thuỷ sẽ là người mong chờ điều này nhất.
Chu Sinh nhìn hình ảnh chiếu trên màn hình, nghĩ tới thước phim bản thân coi lần đó, động tác vô thức nắm chặt tay Tần Hà Vũ.
Tần Hà Vũ trò chuyện với bác sĩ để hỏi về tình trạng thai nhi, còn có điều cần chú ý trong tuần này.

Tin vui nhất nghe được có lẽ là Chu Sinh đã qua được thời kì ốm nghén, cũng sẽ không còn cảm thấy buồn ngủ nhưng lúc trước.
"Như vậy, giờ tôi đi ăn lẩu được không?" Thanh niên nghe bản thân không còn bị nghén, vui đến cong đuôi mắt hỏi.
Tần Hà Vũ xác nhận có thể ăn mới mang người đi tới nhà hàng thưởng thức.

Vẫn là nhà hàng lẩu lúc trước bọn họ tới.

Nhân viên dẫn bọn họ vào một phòng kín, cẩn thận xác nhận món rồi rời đi.

Chu Sinh nhìn tầng tầng món lên đầy nguyên chiếc bàn lớn, cẩn thận đưa đũa cho Tần Hà Vũ, chờ anh nhúng đồ cho mình ăn.
Tần Hà Vũ nhìn điệu bộ quen thuộc của cậu, cũng quen tay nhúng lấy một bát lớn, sau đó ngồi nhìn cậu từ từ xử lý gọn, ăn đến là vui vẻ.
Cũng đã mấy tuần rồi vì cơn nghén mà Chu Sinh không dám ăn đồ dầu mỡ.

Đồ nhúng cay cay, nhìn thôi đã nóng dạ dày khiến Tần Hà Vũ lắc đầu ngán ngẩm.

Anh kêu nhân viên mang lên những món ăn kèm, thi thoảng lại nhúng cho mình một hai miếng thịt nạc, rồi phải nhúng qua cốc nước ấm để bỏ bớt lớp dầu cay.
Hai người hai khẩu vị, tự mình ăn đến khi no bụng mới rời đi.

Lại không nghĩ tới ra đến cửa liền gặp người quen.
"Anh Vũ, mang người đi chơi sao?" Người thanh niên trẻ tuổi vui vẻ hô lên.
Tần Hà Vũ nhìn tới, là con của đối tác công ty.

Anh từng trò chuyện với cậu ta mấy lần.

Nhưng mà trong đoàn người này, thế nhưng còn có Chu Sương.
"Được hôm thời tiết tốt, ra ngoài một chút." Tần Hà Vũ vươn tay đáp lại cái bắt tay, còn nhìn ra đoàn người phía sau cậu ta.

"Đi chơi sao? Cứ vui vẻ đi, tôi mang người nhà về trước."
"Này là anh dâu sao?" Thanh niên trẻ tuổi, lá gan cũng lớn hơn nhiều, liền nghiêng người nhìn Chu Sinh.

"Chào anh dâu, hôm bữa có tiệc em đang ở nước ngoài nên không về kịp.

Xin lỗi anh dâu nhiều.

Lần tới có dịp, để em mời mọi người một bữa cơm đi."
"Được, cám ơn cậu nhiều." Tần Hà Vũ thay Chu Sinh đồng ý.

"Mau đi đi, đừng để bạn của cậu đợi."
Cuộc gặp gỡ chỉ nhỏ như vậy, Tần Hà Vũ không lên tiếng gì về Chu Sương, cũng không muốn để cô ta có thời gian nói chuyện tới Chu Sinh.
Nhưng gặp được một người không muốn gặp sẽ luôn đi kèm nhiều việc sau đó.

Tần Hà Vũ vừa lên xe thì nhận được tin nhắn file về thông tin của mẹ Chu Sinh vào mười mấy năm trước.
Anh nhìn sang Chu Sinh, thăm dò hỏi.


"Chu Sinh, năm đó vì sao mẹ cậu qua đời?"
"Buồn quá độ nên mất." Chu Sinh thờ ờ đáp.
Cậu vẫn còn nhớ, lúc bị lượng thông tin từ nguyên chủ tấn công vào tâm trí, thông tin rõ ràng và in sâu nhất chính là về mẹ của nguyên chủ.

Tuy nguyên chủ có nghi ngờ về cái chết của mẹ mình, nhưng mà năm đó cậu ta chỉ mới ba, bốn tuổi.

Lúc nhận ra điều kì lạ thì đã là mấy năm sau.

Rất nhiều chuyện bị lãng quên hoặc mất dấu vết.
Với người ngoài, mẹ của Chu Sinh mất vì bệnh tật, nhưng có lẽ nguyên do chính là vì lão cha hờ ngang nhiên mang nhân tình và Chu Sương về nhà, đem mẹ của nguyên chủ tức đến đau tim mà mất.
Chu Sinh không có ý kể chuyện này cho Tần Hà Vũ nghe, dù sao hiện tại cậu cũng không phải Chu Sinh thật.

Việc cái chết của mẹ nguyên chủ liên quan gì đến cậu cơ chứ?
"Hôm trước, Chu Sương có nói, cái chết của mẹ cậu có uẩn khúc." Tần Hà Vũ xoay vô lăng, điềm đạm nói.

"Tôi thấy, vẫn là không nên giấu cậu."
"Không sao, anh cứ giấu đi là được."
"..."
Tần Hà Vũ nhìn Chu Sinh qua gương chiếu hậu, thấy cậu đúng là không có tí gì gọi là tò mò, đành thôi, dự định tự mình coi file.
Lúc bọn họ về nhà, dì Hân đã rời đi.

Chu Sinh nhanh chóng trở về phòng, thả mình trên chiếc đệm êm.
Tần Hà Vũ kiếm thuốc chống nóng trong, pha cho cậu một cốc, lại ép buộc uống xong mới đi đến thư phòng của mình, dự định xem thông tin bên trong.
Người tìm thông tin cũng khá có tâm, thông tin chi tiết đến từng ngày.


Còn có một bản ghi từ camera, chất lượng thấp nhưng cũng nhìn được người trong hình đang làm những gì.
Bản ghi cho thấy khoảng thời gian Chu Sinh được một tuổi thì lão cha hờ của cậu mang tình nhân về, còn có một đứa nhỏ đỏ hỏn, hình như mới sinh vào nhà.

Đó chính là Chu Sương.
Chuyện tiểu tam thượng vị, gia chủ, chủ mẫu lục đục ở giới thượng lưu không ít, nhưng mà ngang nhiên như này thì chẳng có mấy người đâu.

Nhưng mà chỉ với chừng này, Chu Sương đã kêu là cái chết của mẹ Chu Sinh có điều kì lạ thì có chút quá lời.
"Đại gia, coi file em gửi chưa?" Điện thoại gửi tới tin nhắn âm thanh, hiển nhiên là người Tần Hà Vũ kêu tìm thông tin.
Tần Hà Vũ mở điện thoại, dự định hỏi cậu ta tìm được thêm điều gì.
"Không phải anh bảo Chu Sương kia có gì mờ ám sao? Cô ta thì không, nhưng mẹ của cô ta thì có đấy.

Năm xưa lúc mang thai anh dâu, mẹ của anh dâu bị người ta cho uống thuốc, hại anh dâu bị sinh non.

Cái này mới ngạc nhiên hơn này.

Kết quả làm xét nghiệm bộ bị làm giả.

Anh dâu là Alpha.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi