CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Tần Hà Vũ mang người tới công ty, anh cũng không sợ có phóng viên chụp lén.

Chừng đó năm rồi, mấy ai còn nhớ mặt anh chứ? Nếu nhớ thì chắc chắn sẽ bị truyền thuyết vụ kiện doạ sợ.
Hai người ngang nhiên tiến vào đại sảnh, vị giám đốc trẻ khổ sở qua nay cuối cùng cũng thấy được hai tổ tông của mình, chân chó chạy tới.
Tần Hà Vũ ra hiệu cả ba vào phòng rồi nói.
Lúc an toạ ngồi trên ghế, Tần Hà Vũ mới tháo chiếc mũ trên đầu Chu Sinh xuống, cẩn thận giúp cậu chỉnh lại đầu tóc, sau đó cầm lấy đĩa bánh trên bàn, đặt vào trong tay.
Giám đốc đều nhìn đến ngây người rồi.

"Này là phu nhân sao Chủ tịch? Anh có chắc là phu nhân chứ không phải hài tử của anh chứ? Thực ra thì tuổi của anh cũng sinh được 2 lứa như này cũng nên."
"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu?" Tần Hà Vũ liếc mắt sang.

"Hợp đồng đâu?"
Tuy rằng hay gào trời trách đất nhưng giám đốc vẫn làm việc rất có trách nhiệm.

Hợp đồng cho minh tinh tuyến một hạng A, chia hoa hồng năm - năm, ưu tiên các danh nghạch, còn có đãi ngộ tốt như nhà ở, xe cộ, quản lý, nhân viên chăm sóc, makeup,...
"Tôi cảm thấy người ký vào bản hợp đồng này mới là tổ tông của tôi." Giám đốc lần nữa biểu thị tâm tình.
Bản hợp đồng cũng chỉ là tượng trưng phòng khi bên luật pháp cần hỏi tới, Tần Hà Vũ đưa bút cho Chu Sinh, muốn cậu kí vào.

Chu Sinh vung tay lên, lại không biết viết gì cả.

"Hay không anh kí giúp tôi đi?" Chu Sinh đưa lại bút cho Tần Hà Vũ.
"Phu nhân à, như thế không được đâu..." Giám đốc cảm thấy tương lai công ty mờ mịt quá.
"Vậy thì ấn tay lên là được." Tần Hà Vũ nói xong liền liếc giám đốc, chỉ thấy anh ta đứng dậy, cuối cùng mang tới miếng đệm nhỏ ấn tay.
Chu Sinh lăn tay xong liền ấn lên mặt giấy, xem như là đã kí.

Giám đốc nhìn bản hợp đồng như hiệp ước với quỷ Satan, trân quý không dám bỏ mà bỏ vào hộp gỗ, cất trữ chỗ tài liệu làm việc.
Tần Hà Vũ cảm thấy xong việc liền muốn đưa người đi thử máy.

Giám đốc trải nghiệm cảm giác bị vứt bỏ, cả đường tỉ tê.
"Chủ tịch, chẳng lẽ một câu giới thiệu anh cũng không định nói sao? Phu nhân, tôi là Vương Đình, là giám đốc công ty.

Hiện tại người quản lý của cậu đang trở về từ nước ngoài, cậu cũng không cần lo lắng.

Cậu ta nghiệp vụ rất tốt, là một Beta."
"Vương Đình, cám ơn anh." Bé ngoan Chu Sinh nhớ tới lời Sầm Thuỷ dạy quy tắc giao tiếp, có người tốt với mình thì phải cảm ơn.
Vương Đình bị lời cảm ơn này làm cho đơ người.

Anh ta xúc động đứng yên một chỗ, sau đó chạy tới trước mặt Tần Hà Vũ hét lên.
"Tôi cảm thấy cậu ta rất khác đám phú nhị đại trong công ty."
"Cậu nhiều lời như thế, sao không chạy đi lên kế hoạch debut đi?" Tần Hà Vũ đẩy người sang một bên, mở cửa phòng.
Căn phòng số mười tầng ba chín mới được tu bổ, là phòng quay tốt nhất trong công ty.

Phông cảnh theo yêu cầu của anh đã được dựng sẵn.

Mấy tấm ván gỗ với hình ảnh như một căn nhà nhỏ được dựng góc phòng, bao xung quanh đều là các loại máy quay, đèn chiếu sáng, đèn pha và hệ thống thu âm.
"Tường vừa được tu sửa cách âm nên sẽ đảm bảo có thể mở nhạc lớn, nhét ba ngàn fan của anh vào cũng không hét ra ngoài được đâu." Vương Đình kiêu ngạo lắc lắc đầu.
"Tiền chi nhiều như vậy, không có tác dụng thì cho cậu làm giám đốc có tác dụng gì?"
Tần Hà Vũ kiểm tra máy quay, vài ba người đã ở đó sẵn, bắt tay với anh.

Có vài người là người quen, chào hỏi mấy câu liền tới chỗ Chu Sinh.
"Này là Chu Sinh, chồng của tôi.

Cũng là người mà tôi định nâng đỡ." Tần Hà Vũ thẳng thắn thừa nhận, anh cảm thấy việc mình tạo bước đệm tiến vào giới giải trí của Chu Sinh không có gì là cần giấu diếm cả.

"Lúc tôi nghe cậu bảo muốn học làm đạo diễn còn giật mình, gia nghiệp không lo, lại chạy đi diễn xuất làm gì chứ?" Một vị đạo diễn vỗ lên vai Tần Hà Vũ.

"Ra là chạy đi lo cho chồng nhỏ."
"Phải đó." Một biên kịch có tiếng cũng cười nói.

"Còn tự mình lên kịch bản nữa chứ.

Mấy người được như cậu đây."
Bọn họ trò chuyện thêm một lát rồi mới bàn bạc đến công việc.
Chương trình này Tần Hà Vũ ban đầu chỉ định kết hợp giữa show nấu ăn và show trò chuyện với nhau.

Nhưng biên kịch cảm thấy như vậy quá vô vị.

Bọn họ góp ý việc để các minh tinh muốn giới thiệu các sản phẩm như phim sắp tới cũng là phương án tốt để thu hút người xem.
"Trên bàn ăn không phải đều có rượu sao?" Chu Sinh đột nhiên lên tiếng.
"Em chưa hai mươi, chưa thể uống rượu đâu." Tần Hà Vũ liếc mắt tới.

"Nhưng mà ý tưởng với các trò chơi trên bàn nhậu khá được."
"Mấy cái show chương trình này chỉ có thể lên trước hai, ba kịch bản thôi." Biên kịch cảm thán.

"Xã hội thay đổi qúa nhanh, show cũng không thể giữ mãi một ý được."
"Nếu vậy thì thử một show trước." Đạo diễn nói.

"Còn có khách mời thì sao? Giám đốc có bảo đã có khách mời rồi, là ai vậy?"

"Tôi làm khách mời." Tần Hà Vũ chỉ vào mình.

"Hy vọng là chừng ấy năm, cái danh ảnh đế vẫn còn."
"Anh Vũ lại cứ khiêm tốn." Một người quay phim nghe thấy vậy thì cười.

"Ai chẳng biết đại sảnh công ty chúng ta treo ở đó bảy chiếc Máy Quay Ngọc, đều là của anh Vũ.

Ai nhìn vào cũng ganh tị đỏ mắt."
"Phải đấy.

Nếu không phải cúp Ảnh đế là trao qua lại từng năm, hẳn hiện tại cũng có năm cái móc ở đại sảnh rồi."
Mọi người phá lên cười.

Tần Hà Vũ thực sự là người mang lại sự thịnh vượng.

Danh tiếng của anh sau mười năm tới hiện tại vẫn có thể giúp công ty phát triển.

Lần này trở lại, dù chỉ là đạo diễn và khách mời một tập, nhưng cũng đủ gây lên làn sóng lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi