CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Bộ phim đã được nhận, như vậy chỉ cần đợi qua tháng là tìm được hết các diễn viên, Chu Sinh cũng có thể bắt đầu đi quay rồi.
Hoắc Thâm biểu thị, việc quan trọng nhất lúc này chính là tuần lễ thời trang diễn ra trong ba ngày tới.
"Không được, nổi quá."
"Tối quá."
"Nhiều hoa văn quá."
"Đơn điệu quá."
Liên tục bốn bộ, không bộ nào qua được mắt quản lý đại nhân, Chu Sinh nhìn bộ đồ trên người, có chút chán nản.

Đúng lúc này Tần Hà Vũ tiến vào, như cứu tinh giải thoát cho chồng nhỏ của mình.
"Về hơi muộn một chút." Anh vẫy tay với trợ lý theo sau của mình.

"Này là hàng đặt may bên Thuỵ Điển cho em, lúc trước họ bảo có chút lỗi trong khâu vận chuyển nên là sợ không về kịp."
Bộ đồ trợ lý mang tới hai bộ quần áo được trải lên mặt bàn.

Một bộ là vest truyền thống với màu xanh đậm.


Bộ còn lại là áo gile màu xám tro và quần tây cùng màu.

Ngoài ra còn có hộp gồm nịt eo cho nam giới cùng cà vạt.
"Thử hai bộ này đi, em ưng bộ nào thì chúng ta mặc bộ đấy." Tần Hà Vũ nhìn trợ lý, để cậu ta vào phụ Chu Sinh thay đồ.
Chu Sinh bị kéo vào phòng thay đồ lần nữa.

Trợ lý này cẩn thận đem bộ quần áo lấy ra, giúp Chu Sinh khoác lên người.

Sau đó tiết mục thay quần, tất nhiên là Chu Sinh tự thay rồi.
Thanh niên trẻ tuổi mặc vest tối màu, tuy tóc tai chưa được chuẩn bị gọn gàng, ít ra cũng đã hiện được sự trưởng thành hiếm có.
"Nhất định phải trang điểm." Hoắc Thâm bất lực nhìn gương mặt non choẹt của Chu Sinh.
Trẻ có gì tốt, mấy sự kiện cần vẻ trưởng thành như này, mặc gì cũng không thấy hợp.
Tần Hà Vũ cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Sầm Thuỷ, sau đó để Chu Sinh thay bộ thứ hai.
Cả hai bộ đều theo đuổi hướng chiết eo làm nổi bật sự quyến rũ của đàn ông.

Tần Hà Vũ nhìn Chu Sinh chỉ có phần eo và phần mông được thể hiện rõ, lại càng thêm ưng ý.

Lộ hết cho người ta nhìn làm gì.

Anh nhìn là được rồi.
Sầm Thuỷ xem ảnh xong liền chấm bộ đồ thứ hai hơn, màu sắc tươi sáng trẻ trung, thiết kế cũng thoải mái, gọn gàng.
"Nếu vậy thì hôm đó em mặc bộ này đi." Tần Hà Vũ chụp thêm mấy tấm nữa rồi mới cất điện thoại đi.
Chu Sinh biết được mình đã được giải thoát liền vui vẻ chạy đi thay đồ, trở lại làm thanh niên mười tám ngây ngô.
Tuần lễ thời trang được quảng bá ngay khi gửi thiệp mời, thời gian càng đến gần lại càng ráo riết tin tức tới lui.
Lúc Chu Sinh và Tần Hà Vũ tới buổi lễ, bên ngoài đã vây kín cánh nhà báo.

Khi nhận ra là xe của Tần ảnh đế, mọi ống kính đều chẳng chừa một khoảnh khắc nào.
Tần Hà Vũ nhìn sang Chu Sinh, thấy cậu đang thông qua ô cửa kính nhìn con đường thảm đỏ lập loè ánh sáng flash.


"Lúc bước ra ngoài, đừng nhắm mắt nhé.

Nếu để họ chụp được ảnh dìm, sẽ không tốt lắm đâu." Tần Hà Vũ sửa lại lọn tóc lệch trên đầu thanh niên, còn cổ vũ là hôn một cái vào má.
(Tài xế: Tôi không tồn tại nhé quý vị, tôi chết rồi.)
Chu Sinh được bước xuống trước, ngay lúc cửa xe mở ra đã có hàng loạt ống kính chiếu tới chụp lia lịa.

Tiếng tách tách vang lên ầm ĩ.

Chỉ thấy Chu Sinh nhìn thẳng về phía trước, tập làm quen với đám ánh sáng lập loè trước mắt.
Tần Hà Vũ cũng tiến ra sau đó, nhìn thanh niên nghe lời, thậm chí không chớp mắt cái nào thì phì cười.

Anh vươn tay, nắm lấy tay Chu Sinh, muốn đưa người vào trong.

Dù sao ánh đèn nhiều như vậy, nhỡ đi không thấy đường, vấp ngã thì sao.
Ngay khoảnh khắc tay Tần Hà Vũ nắm lấy tay Chu Sinh, cánh nhà báo như cá mập thấy máu, bùng nổ tốc độ bấm máy, còn có người tường thuật trực tiếp hét lên nói với những người đang xem.
Mà những điều này không ảnh hưởng tới hai nhân vật chính kia.
Tần Hà Vũ đã quen thuộc với mấy sự kiện như này, anh dắt người đi trên thảm đỏ, cùng tiến vào đại sảnh.

Có một chiếc bục lớn với bức phông được in ấn phá cách, trên đó có cơ man là chữ người kí.
Tần Hà Vũ nhìn người vây xung quanh chiếc bục đó, có chút chán không muốn qua, nhưng mà không thể không tới.


Lúc anh tiến tới, có người đã nhận ra, trực tiếp dạt sang một bên mời anh lên trước.
Chu Sinh được hưởng ké, vẫn còn ngơ ngác nhưng phải giả mặt ngầu lòi cùng Tần Hà Vũ lên bục.

Sau cầm chiếc bút lông, nhìn Tần Hà Vũ.
"Em kí lên đây.

Nếu không biết kí thì vẽ gì đó cũng được." Tần Hà Vũ sủng nịnh nói.
"Không biết vẽ." Chu Sinh lắc lắc đầu.
"Nếu vậy thì tô lên tay đi, sau đó ấn dấu lên."
Thế là cánh nhà báo quay được cảnh minh tinh mới nổi cầm bút dạ tô lên ngón tay cái của mình, sau đó ấn lên mặt bảng, để lại một dấu vân tay bên cạnh tên Tần ảnh đế.

Phương thức mới lạ này năm sau cũng theo đó thành một xu hướng mới.

Nhưng hiện tại thì mới chỉ được thu thành thông tin.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi