CẢ NƯỚC ĐỀU BẢO CHỒNG NHỎ CỦA TÔI BỊ ĐIÊN


Chu Sinh và Tần Hà Vũ ở trong nhà cả một ngày, lúc Vương Đình liên lạc được tới Tần Hà Vũ đã là lúc tan tầm buổi chiều.
"Lúc này cậu gọi thì còn có tác dụng gì nữa?" Vương Đình không thèm gọi chủ tịch nữa, giọng điệu hằn học.
"Hỏi xem cánh phóng viên đã thu được tin tức gì rồi."
"Cậu đều đã tự mình sắp xếp hết tất cả, kết quả ra sao cũng cần tôi phổ cập hả?"
"Không phải anh bảo cuối tháng này là sinh nhật bạn gái sao? Đảo tư nhân ở nước ngoài nhà tôi vừa hay có người đổi ý không thuê nữa.

Tôi để lại cho anh?"
"Hết lòng phục vụ ngài thưa Chủ tịch." Vương Đình ngồi bật dậy, sau đó nhất thanh nhị sở thông báo lại tình hình.
Vốn nhà Chu Sinh không nghèo, ban đầu mấy cái như lợi dụng leo cành cao hay gì đó không tồn tại.

Sau có người nói là do Chu Sinh muốn trả thù cha nên bắt tay và bâu lấy Tần Hà Vũ.

Chỉ là bệnh án vẫn còn được lưu trữ, hồ sơ cũng cho thấy không hề có ai động tay chân.

Lão cha hờ là đúng tội mà phán.
Khúc mắc, giả thuyết dân mạng tạo ra nhiều vô số kể.

Chỉ là có người tạo ra thì sẽ tự có người giải quyết.

Não bổ là thứ con người giỏi nhất mà.
"Vậy nên hiện tại đã có hàng trăm đơn hàng muốn gọi Chu Sinh tới để kí hợp đồng? Tổ chức Nhân quyền - Bảo vệ lợi ích trẻ em cũng ngỏ lời muốn Chu Sinh làm phát ngôn viên?"
"Hiện tại Chu Sinh đều được phô bày rộng rãi trong công chúng.


Cây to thì đón gió, nhưng có gió thì diều mới lên.

Nếu không nắm chắc cơ hội, sau này sợ sẽ không có lần hai đâu."
"Tôi muốn làm ảnh đế." Chu Sinh ngồi nghe thấy liền hô lên.
"Diễn xuất mèo mửa như em cũng đòi ảnh đế." Làm người phụ đạo, tất nhiên Tần Hà Vũ hiểu.

"Chọn vai vừa phải cho Chu Sinh thôi.

Nếu như phản tác dụng thì để lại hậu quả khó lường được.

Chi bằng vẫn chầm chậm mà tiến lên."
Vương Đình gật gù, sau đó liệt kê mấy cái tên cùng phim cho Chu Sinh lựa.

Nam thứ si tinh, nam phụ kiêu ngạo, nam tám có tất cả chỉ thiếu em...
Nhưng Chu Sinh chọn vai phản diện.
"Phải thật ngầu, thật ác, thật mạnh!"
Tần Hà Vũ nhìn người trong lòng đang tràn đầy hào hứng tự tạo ra cho mình một nhân vật, cũng không dập tắt ước mơ mà lắng nghe.

Không có kịch bản thì thuê biên kịch viết là được, cần chi phải tìm.
Vương Đình lúc nghe xong kịch bản này, lần đầu tiên thấy cảm thông với Hoắc Thâm.

Phải trực tiếp quản lý một người như Chu Sinh, hẳn là có lòng yêu nghề ghê gớm.
(Hoắc Thâm: Tôi chỉ là vì tiền thôi.)
Cuộc trò chuyện ngắt ngang bởi một cuộc gọi khác.

Thấy là mẹ, Tần Hà Vũ liền tạm biệt Vương Đình, mở camera quay Chu Sinh.
"Tần H...!Ai, Chu Sinh, con khoẻ không?" Sầm Thuỷ vừa thấy cuộc gọi được nhận liền muốn hét lên, kết quả lại thấy được mặt Chu Sinh.

"Ai dô, hai đứa muốn công khai, mẹ không cản.

Nhưng mà cũng cần nói mẹ một tiếng chứ? Mẹ trợ thủ cho con.

Đỡ cho thiên hạ nói này nói kia.

Con đừng lo, mẹ cũng đăng bài rồi.

Không ai dám bắt nạt con đâu."
"Con cám ơn." Chu Sinh gật gật đầu, sau đó liền kể tội.

"Ban nãy con bảo con muốn làm ảnh đế.


Nhưng mà...ưm..."
Tần Hà Vũ quay điện thoại lại, một tay bịt miệng Chu Sinh.

"Tất nhiên là em có thể thành ảnh đế rồi.

Có tôi hậu thuẫn còn để em chịu thiệt sao?"
"Biết điều là tốt." Sầm Thuỷ híp mắt.

"Công khai cũng đã công khai rồi.

Nhà mình liền nhiều việc tiện hơn.

Tần Chung, cái hợp đồng kia ông định bao giờ thì mang qua?"
"Sáng mai, sáng mai." Giọng Tần Chung từ đâu vọng tới.
Sầm Thuỷ nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp máy, tha cho con trai bị hỏi đến toát mồ hôi hột.

Tần Hà Vũ vừa được thoát liền lao tới chỗ Chu Sinh.
"Em dám mách mẹ này.

Có hậu thuẫn liền gan to phải không?"
Chu Sinh cựa quậy, vẫn có vươn tay cầm lấy quả dây tây trên mặt bàn uống nước.

Vừa chạm được liền bị kéo lại, ép buộc mà chịu nụ hôn.
Tần Hà Vũ cắn nhẹ lên môi thanh niên, đem hơi thở của mình xâm lấn từng tấc da thịt của người đối diện.

Bàn tay cũng chẳng ngơi nghỉ mà niết chiếc eo nhỏ.
Người trong lòng bị hôn đến nghẹt thở, không kìm được bật ra tiếng kêu ngọt nị.


Đem dã thú trong người đều hứng lên.
Tần Hà Vũ chụp một cái lên mông Chu Sinh.

"Chống cự là bụng bự."
Chu Sinh liếc mắt lên, giống như khiêu khích người đối diện.
Trong thoáng chốc đó, phormone Omega chậm rãi lan toả.

Tần Hà Vũ nhướn mày.

Anh vẫn luôn tò mò mùi hương phormone của Chu Sinh là gì.

Chỉ là cậu rất ít khi giải phóng thứ này, dù sao Omega cũng không thích giải phóng phormone nên Tần Hà Vũ không đòi hỏi.
Thấy Tần Hà Vũ lơ là, Chu Sinh kiễng chân, muốn hôn yết hầu nam nhân.

Lại bi phẫn phát hiện, không với tới được.

Cách biệt chiều cao của bọn họ là gần ba mươi xen ti nên đúng là làm khó người rồi.
Tần Hà Vũ phát hiện liền khẽ phì cười.

Anh khuỵu gối xuống để thanh niên dễ bám vào cổ mình.
"Đi, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi