CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ



Tiêu Nãi Tự qua miệng Trung thúc mới biết được Kỷ Tầm tối hôm qua bỏ nhà ra đi có liên quan tới hắn.

Hắn đến hỏi Giang Mính có thể hay không để cho hắn gặp mặt Kỷ Tầm một chút.
Giang Mính nhớ tới thái độ của Kỷ Tầm đối với Tiêu Nãi Tự, liền có chút không quyết định được, hắn thật vất vả mới đem Kỷ Tầm dụ dỗ được, cũng không dám lại chọc giận cậu.
Chủ nhân một gia đình vẫn là cong đuôi đến phòng ngủ hỏi ý của Kỷ Tầm.
Kỷ thiếu gia đồng ý, hoàn toàn bày làm ra một tư thế muốn gặp tình địch, muốn Giang Mính đem mái tóc ngủ loạn của chính mình chải kỹ.
Tiêu Nãi Tự thời điểm đẩy cửa vào phòng liền nhìn thấy Kỷ Tầm ngồi ở trên giường, hai chân nhỏ bị bao thành bánh chưng để lộ ra bên ngoài chăn, mặc trên người một bộ đồ ngủ in hình hoa văn, tóc hơi dài được buộc lên bằng chun, trong phòng có một cỗ hương sữa bò nhàn nhạt.
Hắn kỳ thực gặp qua Kỷ Tầm một lần, khi đó Kỷ Tầm tựa như vương tử, trên người mang theo một tia kiêu ngạo làm cho người khác phải ngại, hiển nhiên không phải ai cũng có thể tiếp cận.

Mà hiện tại cậu lại như một đứa trẻ con dáng dấp đơn độc tinh khiết dễ lừa dễ ức hiếp
Ngồi ở trên giường Kỷ thiếu gia nhìn thấy "tình địch" vào đếm, tuy rằng không nghĩ đến phải bày ra sắc mặt tốt, nhưng vẫn là vỗ vỗ mạn giường nói: "Anh ngồi ở đây đi."
Tiêu Nãi Tự cười nói tiếng cám ơn, sau đó liền ngồi xuống bên mạn giường.
Kỷ Tầm thấy hắn hành động chầm chậm, lúc ngồi xuống một cái tay chống nạnh đỡ eo, liền tận lực lưu ý bụng của hắn.

Kỳ thực không nhìn ra biến hóa gì, thế nhưng Giang Mính cùng cậu nói người đại minh tinh này có bảo bảo.
Cậu thật sự là rất hiếu kỳ, đôi mắt cũng không thể rời khỏi bụng của người kia.
"Nơi này, thật sự có một bảo bảo sao?"
Tiêu Nãi Tự không nghĩ tới hắn hỏi vấn đề thứ nhất lại là cái này, có chút ngoài ý muốn, nhưng là kiên trì trả lời: "Đúng nha đã bốn tháng rồi, bây giờ còn nhìn chưa ra."
"Tôi...tôi...tôi có thể sờ sờ sao?" Kỷ thiếu gia nóng lòng muốn thử liền cảm thấy thỉnh cầu của mình có chút quá phận.
"Có thể, nhưng bây giờ sờ không cảm thấy gì."
Tiêu Nãi Tự kéo tay Kỷ Tầm qua, nhẹ nhàng khoát lên bụng của mình.
Chỗ đó ngoại trừ nhiệt độ hơi cao hơn so với ở ngoài, không có bất kỳ chỗ đặc biệt.
Có thể Kỷ Tầm vẫn là thật hâm mộ: "Tôi cũng muốn nhanh có bảo bảo nha."

"Tại sao?" Tiêu Nãi Tự nhắc nhở cậu nói: "Hoài bảo bảo rất khổ cực."
"Tôi không sợ khổ cực." Kỷ Tầm nói: "Trong nhà quá buồn chán, nếu là có một cái bảo bảo nhỏ thì nó có thể chơi với tôi.

Hơn nữa lão công khẳng định cũng yêu thích nha."
"Tôi nghĩ, so với nắm giữ một cái bảo bảo, hắn càng yêu thích nhìn thấy cậu khỏe mạnh vui sướng."
"Hắn đem cậu giấu ở nhà tôi cũng không biết, cho nên ngày hôm qua lúc tôi tới hắn cũng không có mang cậu giới thiệu với tôi." Đại minh tinh duỗi ra một cái tay: "Xin chào cậu Kỷ Tầm, tôi gọi Tiêu Nãi Tự."
Kỷ Tầm do dự một chút cảm thấy có được nhiều thêm một người bạn so với một cái "tình địch" liền tốt hơn, lúc này mới đưa tay ra cùng hắn cầm: "Chào!"
"Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn bè?"
"Ừm." Kỷ Tầm gật gật đầu, nói: "Anh là người đầu tiên sau khi mất trí muốn cùng tôi kết bạn."
"Lúc nào cậu buồn chán có thể gọi điện cho tôi.

Chúng ta có thể cùng nhau tán gẫu."
"Anh không bận sao?"
"Tôi hiện đang nghỉ phép dưỡng thai.

Giống như cậu, cũng bị nhốt ở trong nhà, không được ra cửa mấy lần." Đại minh tinh nói: "Cậu xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên?"
Kỷ Tầm cười cười, cậu cảm thấy được cái này đại minh tinh này không giống như trong tưởng tượng đáng sợ như vậy, ngược lại còn là người rất dễ kết thân.
Giang Mính luôn luôn tại bên ngoài cửa chú ý động tĩnh trong phòng ngủ, chỉ lo Kỷ Tầm liền nháo loạn tính khí trẻ con muốn đánh nhau.

Hắn là trước tiên nên che chở người mang thai, hay là nên che chở tiểu tâm can của chính mình?
Nhưng mà tất cả gió êm sóng lặng.
Tiêu Nãi Tự thời điểm mở cửa đi ra trên mặt đều mang theo nụ cười.
Giang Mính liền vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào? Hai người nói chuyện gì? Không có cãi nhau đi?"
Đại minh tinh bật cười: "Cãi nhau làm cái gì? Tôi cùng Tiểu Tầm trò chuyện có thể vui vẻ.

Chúng ta bây giờ đã là bạn bè đó."
Giang Mính cảm thấy được khó mà tin nổi.

Phải biết Kỷ Tầm sau khi mất trí nhớ cơ hồ chỉ ỷ lại mỗi mình hắn, đối người khác đều khá là bài xích.

Trung thúc mỗi ngày tại trước mắt cậu lo lắng tới lui đều không ở trong lòng Kỷ Tầm chiếm được bao nhiêu hảo cảm.

Tiêu Nãi Tự lại chỉ cùng cậu hàn huyên hai giờ, đi ra liền nói Kỷ Tầm đã cùng hắn trở thành bạn bè.
"Tôi giúp anh giải thích sự tình ngày hôm qua, cậu ấy hiện tại hẳn là sẽ không lại coi tôi thành,...!Ân, hình dung như thế nào nhỉ" Đại minh tinh cười một cái nói: "Xem như tình địch."
Giang Mính thật không tiện nói: "Em ấy đối việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Bây giờ nói rõ ràng là tốt rồi."
"Này cũng không thể hoàn toàn xuất phát ở Kỷ Tầm, anh để người ta giấu ở nhà.

Chuyện gì cũng không để cho cậu ấy làm, nửa điểm tự do cũng không có, là người cũng phải suy nghĩ lung tung a." Đại minh tinh phân tích nói: "Anh ở công ty bận rộn nhiều việc, chính là đi sớm về trễ, lực chú ý của cậu ấy đều dồn vào trên người anh.

Cho cậu ấy nhiều hơn một chuts cảm giác an toàn.

Không thể lúc nào cũng khiến cậu ấy cô độc một mình.

Tiểu Tầm nói muốn sinh bảo bảo cũng chỉ là muốn có người cùng chơi đùa mà thôi."

Giang Mính nghiêm túc nghe liền khiêm tốn hỏi vấn đề: "Em ấy cảm thấy cô độc? Tôi phải làm sao a."
"Là anh nói cậu ấy dễ dụ giống như trẻ nhỏ a, tiểu hài tử mà, bỏ một chút tâm tư cậu ấy liền hài hòng.

Biết được anh có hay không để cậu ấy trong lòng."
Giang Mính chưa từng nói chuyện yêu đương.

Chưa từng đối xử tốt với ai thật lòng, hiện tại muốn làm vui vẻ người trong lòng cũng đều không có kinh nghiệm.

Được người khác nhắc nhở mới biết.
Tiêu Nãi Tự sau khi qua xem Kỷ Tầm liền biết Giang Mính đối với người này thật sự tốt.

Chuyện hắn lo lắng kia liền sẽ không phát sinh, chỉ cần Kỷ Tầm cuối cùng có thể bình an trở lại Kỷ gia sự tình liền sẽ không quá khó giải quyết.

Giang Mính ngày sau liền còn có chỗ tốt.

Hắn không ở lại ăn cơm trưa mà an vị trên xe ly khai Lan Thự, an tâm trở về dưỡng thai.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Kỷ Tầm còn tới tìm đại minh tinh, kết quả bị Giang Mính nói là người đã trở về.

Kỷ thiếu gia có chút mất mác, nghĩ chính mình đáng ra phải đi tiễn mới đúng.

Thật vất vả có người nói chuyện.
Giang Mính thấy cậu tâm tình trong nháy mắt tụt xuống, liền đem kinh hỉ chính mình chuẩn bị tiết lộ: "Chờ Tiểu Tầm lành vết thương trên chân, tôi liền dẫn em đi tới một nơi."
Kỷ thiếu gia lực chú ý lập tức bị dời đi: "Là nơi nào a?"
"Trước tiên giữ bí mật."
Vết thương ở chân Kỷ Tầm cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng mà vì là ở chân nên vừa đặt chân xuống đất đất liền đau.

Mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường dưỡng một tuần miệng vết thương mới khép lại, đi đứng cũng sẽ không đau đớn.
Kỷ thiếu gia còn chưa kịp nhảy xuống giường hớn hở liền bị Giang Mính dùng khăn lụa che đôi mắt lại.

Nghe thấy Giang Mính ghé vào lỗ tai cậu nói, hiện tại dẫn đi xem kinh hỉ.
Tiện đà cả người cậu liền bị lão công ôm ngang lên.
Trước mắt một mảnh tối đen nhưng Kỷ Tầm vân không có chút nào sợ, cậu hào phóng ôm cổ của Giang Mính.

Có thể cảm giác được mình bị ôm cũng thật tốt.
Một luồng nhàn nhạt hương hoa thổi qua, Kỷ thiếu gia tưởng chính mình nghe nhầm liền hít sâu một hơi.

Mùi vị đó ngào ngạt thơm ngọt nhưng sẽ không khiến người phát ngán.
Bây giờ là mùa đông, trong nhà không có hương hoa thơm như vậy mới đúng.
Cậu cảm thấy kỳ quái, âm thanh Giang Mính lại vang lên bên tai: "Tôi thả em xuống."
Kỷ Tầm gật gật đầu tay ôm lấy hắn liền nhẹ nhàng buông lỏng ra.

Kỷ thiếu gia hai chân đạp đất khá là hưng phấn chà chà.
Cậu tuy rằng bị che đôi mắt lại nhưng mà có thể có cảm giác rõ ràng.

Nơi này khác biệt với những chỗ khác trong biệt thự, đặc biệt sảng khoái.

Đứng tại nơi này một chút cũng cảm thấy được tâm tình vui vẻ.

Cậu có thể cảm giác được tay Giang Mính đang khoát trên eo cậu dời tới sau đầu, tiện đà đem khăn lụa buộc trước mắt cậu buông xuống.

Kỷ Tầm mở mắt ra không nhịn được phát ra một tiếng thốt lên kinh ngạc.

Từ khi cậu tỉnh lại, tầm mắt chưa từng nhìn thấy cảnh vật như vậy.
Giang Mính đem cậu dẫn tới tầng cao nhất.

Kỷ Tầm đứng ở vị trí vừa vặn có thể mang cảnh sắc bên dưới núi thu hết vào trong mắt.

Không phải giống như lúc cậu đêm hôm đó rời nhà trốn đi nhìn thấy rừng cây nhỏ đen đốm, mà là màu sắc rực rỡ như tranh sơn thuỷ, xa xa núi nhỏ ẩn hiện trong mây mù trùng điệp, như gần như xa.

Ngọn núi không xa bên dưới thậm chí có vài con suối nối liền nhau, trên mặt nước còn có vài con Thiên Nga trắng.

Bên dưới ngọn núi đúng là có rất nhiều phòng ở, cậu từ chỗ cao nhìn xuống từng cái biệt thự nhỏ cùng với đồ chơi trong nhà giống nhau.
Kỷ Tầm đứng ở chỗ cao cảm thấy được tâm sắc đều mở rộng rất nhiều.

Cậu không nhịn được khép lại hai bàn tay nhỏ đặt ở bên mép, hướng phía dưới hô to một tiếng.

Mặc dù không có hồi âm cũng làm cho cậu một trận vui mừng.
Giang Mính tâm tình cũng tốt theo, lại cẩn thận hỏi: "Tiểu Tầm yêu thích nơi này sao?"
"Yêu thích! Em thật thích!" Kỷ Tầm quay người ôm lấy cổ Giang Mính, cả người đều như treo ở trên người hắn.

Vừa định muốn hôn một cái, tầm mắt lại bị vườn hoa nhỏ phía sau thu hút.
Cậu từ trên người Giang Mính nhảy xuống.

Đến gần nhìn kỹ từng khóm hoa mới mở tươi đẹp động lòng.

Hương hoa cậu nghe được khi nãy chính là phát ra từ nơi này.
Từng nhánh hoa đều lớn giống nhau tựa hồ cũng là một chủng loại.
"Là hoa lan." Giang Mính đi đến bên cạnh hắn, lấy ngón tay tỉ mỉ chạm nhẹ lên một cánh hoa: "Đây là vườn hoa mẹ tôi thích nhất, sắn sóc nên một mảnh vườn cần phải tạo một cái phòng ấm như vậy chúng nó mỗi mùa trong năm đều nở hoa."
Lan Thự dành ra nơi cao nhất trên tầng thượng trồng hoa.

Sở dĩ Lan Thự có tên như vậy cũng là bởi vì tầng cao nhất này có trồng hoa lan.
Nơi này là Giang Mính dành tặng chi mẹ hắn chỉ là người bên ngoài đều không biết đến nơi này.
Giang Mính đưa chìa khóa giao cho Kỷ Tầm, cùng cậu nói: "Em có thể đến nơi này bất cứ lúc nào em thích.

Những lúc tôi không có ở nhà, phiền Tiểu Tầm chăm sóc để ý đến nó một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi