CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ



Giang Mính vui mừng lúc trước khi ở Lan Thự ba tháng, Kỷ Tầm chưa bao giờ đối với mình biểu diễn ra một mặt này, bằng không hắn sẽ đã phạm vào sai lầm lớn.
Đối mặt tính trẻ con Kỷ Tầm, hắn chỉ sẽ cảm thấy đáng yêu, chỉ muốn có thương tiếc cùng cưng chìu cậu.

Coi như là ở trên giường, cũng có thể cực kỳ gắng sức kiềm chế dục vọng của chính mình.
Nhưng nếu như là Kỷ Tầm trước mắt này đây, rõ ràng quanh thân đều bị khí tức thơm ngọt bao khỏa, trên mặt hắn cố làm ra một bộ dạng cấm dục cao lãnh.
Hắn không chống đỡ được, hắn thật sự, không chống đỡ được.
Cho nên, khi bị hôn hôn chậm chạp không làm được phản ứng gì.
Kỷ thiếu gia không có được đáp lại theo dự đoán, lập tức đứng lên, kinh động không quá ba giây: "Anh làm sao còn không dắt lấy tay của em, ôm chầm thắt lưng của em, không phải nên ôm chặt em vào lồng ngực sao?"
Phục vụ viên đứng bên cạnh nghe được đều cúi đầu đỏ mặt.
"Ồ" Giang Mính chậm nhịp lên tiếng, thành thục dắt lấy Kỷ Tầm, thuận thế đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Âm nhạc lúc này biến điệu, đổi thành nhạc nhảy nhẹ nhàng lãng mạn.
Kỷ Tầm so với Giang Mính hơi thấp chút, cố tình cậy mạnh muốn nhảy nam bước.

Giang Mính đang bước ra trước vài bước sau liền biết được ý đồ của cậu, liền thuận theo ý tứ, gian nan đạp bước nữ.

Hậu quả của việc làm như vậy chính là, nhảy xong một bài, Kỷ Tầm đã bị Giang Mính đạp chân năm lần.
"..." Giang Mính lúng túng nói: "Xin lỗi, tôi không quen lắm."
Kỷ Tầm cười: "Nhảy nhiều lần sẽ quen thôi."
"Tôi sẽ luyện tập."

Kỷ thiếu gia rốt cục vui mừng lên, hắn đến gần hôn một cái Giang Mính, mới nói: "Anh làm sao lại phối hợp với em như vậy a? Em sẽ bị anh chiều hư đó."
Giang Mính ôm eo cứng cáp gầy nhẵn của cậu nói: "Cứ vui vẻ theo ý muốn thói quen của em."
Hắn quay đầu gọi nhân viên phục vụ lấy một cái khăn lông ướt lại đây, lại đem Kỷ Tầm dắt đến trên ghế ngồi xuống.
Hắn từ trong tay người nhân viên nhận khăn lông ướt, ngồi xổm người xuống thay Kỷ Tầm đem mặt giày bị chính hắn giẫm ban nãy lau sạch.
Sau đó mới ngồi xuống, Kỷ Tầm trước đó đã gọn món, chỉ còn chờ Giang Mính đến có thể vào bàn.
Món ăn phần nhiều là Giang Mính yêu thích, hắn khẩu vị của chính mình ngược lại là không có hoàn toàn chú ý đến.
"Bếp trưởng nhà hàng này tay nghề rất tuyệt, mẹ em nói, trước đây nơi này là nhà hàng yêu thích của em.

Cho nên em liền nhờ bà giúp em đặt chỗ." Kỷ Tầm cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Anh thích không? Lão công."
Giang Mính nếm thử một món mới nói: "Quả thật không tệ, em chọn tôi đều yêu thích."
Kỷ Tầm cúi đầu dùng món ăn, nhẹ giọng đáp: "Anh thích là tốt rồi, anh thích mới là quan trọng nhất."
Giang Mính đói bụng, khẩu vị tự nhiên vô cùng tốt.
Bữa tối lãng mạn nên từ từ nhấp nháp, bị hắn hai mươi phút đã ăn xong.
Thời gian đã không còn sớm.
Giang Mính thấy Kỷ Tầm cũng không còn động đũa, liền hỏi cậu phải trở về hay không.
"Chờ một chút chờ một chút! Em còn có kinh hỉ dành cho anh!"
Kỷ Tầm vốn cho là bữa tối này ăn khá lâu, dù sao đây là lần đầu tiên cùng Giang Mính hẹn hò, dù như thế nào, lão công cũng không phải hấp tấp nóng nảy như vậy mới đúng.
Nơi này cảnh đêm đẹp như vậy, bầu không khí thật tốt.

Giang Mính làm sao không hỏi hắn có muốn hay không cùng nhau đi dạo thưởng thức thành phố về đêm đâu?
Nhưng cậu biết Giang Mính công việc ban ngày rất mệt, chỉ sợ là không có cái tâm tư này, liền tối tăm trách mình không biết lựa chọn thời gian.
Cũng không làm kéo dài liên đi thẳng vào vấn đề.

Cậu đứng dậy, vỗ tay vài cái, trong phòng ăn đèn lập tức tối xuống, hết thảy ánh sáng đều chiếu ở trên người bọn họ.
Giang Mính muốn chạy trốn.

Hắn đại khái đoán ra Kỷ Tầm kinh hỉ là cái gì.
Thời điểm một đối nhẩn đưa đến trước mặt hắn, hắn liền không có cách nào giả bộ nữa.
"Em đáp ứng anh mua một cặp nhẫn kết hôn mới." Kỷ Tầm nói: "Vấn đề bây giờ là anh cưới em, hay là em gả cho anh?"
"Tiểu Tầm..."
"Hả?" Kỷ Tầm nghiêng đầu cười cười: "Cái vấn đề này thật giống không thành lập, ngược lại dù như thế nào, chúng ta cũng sẽ ở bên canh nhau."
"Em hiện tại cầu hôn sao?" Giang Mính hỏi.
"Cũng có thể hiểu như vậy." Kỷ Tầm đã lấy ra một chiếc nhẫn, kéo tay Giang Mính qua muốn cho hắn đeo lên, Giang Mính cuộn ngón tay lại tránh được chiếc nhẫn kia.
Kỷ Tầm trên tay động tác mới ngừng lại, cậu nâng lên mắt cùng Giang Mính đối diện, nghe đến đối phương hỏi: "Em biết em đang cùng ai cầu hôn sao?"
Cậu hấp háy mắt, cười đáp: "Em đang cùng, chồng em cầu hôn a."
"...!Tiểu Tầm" Giang Mính sắc mặt ngưng trọng hỏi hắn: "Em thật sự biết tôi là ai không?"
"Anh là Giang Mính, là người yêu của em a."
"Ngoài ra thì sao?" Giang Mính hỏi.
"Chuyện khác không có quan hệ gì với em." Kỷ Tầm cố chấp phải đem nhẫn cho Giang Mính đeo lên, lại bị Giang Mính một câu nói đánh gãy: "Trước đó em không phải có vấn đề muốn hỏi tôi sao?"
"Em bây giờ là có thể hỏi, tôi thành thật trả lời.


Một câu nói cũng không lừa em."
"Anh không đề cập tới em đều quên mất, hiện tại đã không muốn hỏi."
"Tại sao?"
"Bởi vì cái vấn đề kia đáp án ra làm sao, đã không còn trọng yếu như vậy." Kỷ Tầm trên mặt vẫn là mang theo nụ cười: "Em chỉ tin em thấy cảm nhận được.

Em yêu chính là anh, muốn cùng với anh ở cùng cả đời, chỉ đơn giản như vậy."
"Nếu quả thật đơn giản như vậy là tốt rồi." Giang Mính cười khổ nói.
"Anh nhất định phải đáp ứng lời cầu hôn của em." Kỷ Tầm gần như bướng bỉnh muốn dùng nhẫn chụp lại Giang Mính.
Giang Mính chỉ thoáng dùng một chút khí lực, liền đem tay phải rút ra, tay Kỷ Tầm đều không bắt được.
"Xin lỗi Tiểu Tầm, tôi không thể đáp ứng em." Giang Mính đối mặt Kỷ Tầm, hiếm thấy có một lần lý trí chiến thắng tình cảm: "Một ngày nào đó em sẽ khôi phục ký ức, một ngày nào đó, em sẽ hối hận chính mình giờ khắc này làm cái gì."
"Tôi biết, rất nhiều chuyện em cũng không phải không biết gì cả, ngày hôm nay nói cho em, hoài nghi của em đều là thật sự.

Tôi chính là một một tên lừa gạt, em hiểu chưa? Tôi lừa em, tôi không phải..."
"Anh ngậm miệng đi, ngậm miệng!" Kỷ Tầm đánh gãy Giang Mính nói, nụ cười trên mặt cậu tiêu thất.
Rốt cục không có cách nào lại tạo ra tình cảnh giả tạo lừa người.
Cậu hỏi ngược lại Giang Mính: "Anh cũng không phải em! Cũng không cách nào dự đoán tương lai làm sao! Anh làm sao sẽ biết em sẽ hối hận chứ?!"
"Anh đến cùng có đáp ứng lời cầu hôn của em hay không!"
Giang Mính lùi về sau một bước, quyết tâm không thể lại rơi vào đi: "Tôi không thể đáp ứng em."
"Anh không đáp ứng em, em liền sẽ tức giận!" Kỷ Tầm giọng ồm ồm nói: "Em tức giận anh cũng không để ý sao?!"
Giang Mính xoay người rời đi, không dám nhìn nước mắt Kỷ Tầm.
"Lão công!"
Cậu khóc nức nở, Giang Mính thậm chí có thể tưởng tượng nước mắt của cậu đã lăn đầy mặt.
"Em khóc anh cũng không tới dỗ em sao?"
Giang Mính rốt cục đứng lại tại chỗ cũ, hắn xoay người, học được đối mặt với Kỷ Tầm đnag rơi nước mắt nói lời hung ác:
"Em chẳng mấy chốc nữa sẽ biết đến, tôi là một kẻ đê tiện vô liên sĩ đến cỡ nào.

Tôi không đáng để em lưu một giọt nước mắt nào."
Hắn giơ tay, thay Kỷ Tầm lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, tàn nhẫn quyết tâm nói: "Cho dù em không hỏi tôi cái vấn đề kia, tôi cũng đã chuẩn bị xong đáp án."
"Em hãy nghe cho kỹ.

Toi tốt với em, là bởi vì tôi muốn lợi dụng em, tôi lừa em nói chúng ta có quan hệ hôn nhân, chỉ là muốn cho em tin tưởng tôi.

Chỉ khi để cho em tin tưởng mới có thể yên phận ngốc nghếch ở bên cạnh.

Tôi mới có thể đi thực hiện mục đích, em mất tích ba tháng cũng là tôi tạo ra, người nhà em đối với tôi đề phòng cùng địch ý là đúng, bởi vì tôi thật không phải là người tốt lành gì!"
"Nếu như không phải trong ngẫu nhiên biết đến Kỷ gia gia bệnh nặng, tôi căn bản sẽ không đem em trở về.

Tôi thật muốn lừa em cả đời, giấu em cả đời! Nhưng là tôi không thể làm như thế.


Bác sĩ nói đúng, lời nói dối tôi với em mà nói, chính là một liều thuốc gây mê, nếu như tôi không nói thật, em vĩnh viễn không thể tỉnh táo, mãi mãi cũng không đước chính em trở về!"
"Tiểu Tầm, em là một người độc lập, em không thể phụ thuộc vào tôi mà tồn tại, không có tôi, em mới có thể sống được càng tốt hơn."
Kỷ Tầm biết đến Giang Mính nói đều là sự thật, cậu nỗ lực bào chữa lời nói thật đó nhưng bất thành.

Chỉ có một mấu chốt điểm là không đúng, đó chính là Giang Mính, Giang Mính đem mình xem như là người xấu, những chi tiết kia mới có thể rõ ràng như vậy.
Cậu rốt cuộc biết tại sao gia gia cùng ba mẹ trước kia không muốn Giang Mính ở cùng vậu.

Cuối cùng đã rõ ràng rồi, ngày đó chữ bên trong tin tức "mất tích" cũng không phải là tự biên tự diễn diễn.
Trần trụi sự thực bày ở trước mắt, Kỷ Tầm lại không muốn tin, cậu muốn tiếp tục giả ngu, thuận thế giữ lại Giang Mính, dùng trước giọng nũng nịu cùng Giang Mính nói: "Em có chút buồn ngủ, lão công, chúng ta về nhà ngủ đi, ngủ dậy thì tất cả những thứ này cũng chưa từng xảy ra, có được hay không?"
"Lừa mình dối người, không có gì hay Tiểu Tầm." Giang Mính nhíu chặt lông mày, tránh ra tay Kỷ Tầm muốn rời khỏi.
Kỷ Tầm không có lại xông tới ôm hắn, chỉ là rưng rưng hướng về phía Giang Mính bóng lưng hỏi: "Nhưng em thật sự yêu anh, em muốn vĩnh viễn ở cùng với anh, dù cho anh gạt em cũng được, làm cái gì cũng được.

Không có kết hôn chúng ta bây giờ cũng có thể đi kết a, em không phải vừa mới cùng anh cầu hôn sao? Anh đồng ý không dước sao? Hai người yêu nhau, không liền có thể dùng kết hôn à...!"
Giang Mính đi đến cửa thân ảnh dừng một chút, hắn hơi nghiêng người, mặt có một chìm ở trong bóng tối, hắn tỉnh táo thay Kỷ Tầm làm rõ một chuyện cuối cùng: "Người em yêu không phải tôi."
Sau đó đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại.
Kỷ Tầm sững sờ nhìn cánh cửa đóng chặt, bên tai âm nhạc đã ngừng hồi lâu.
Cậu quay người ngồi trở lại trước bàn, cặp nhẫn trơ trọi nằm trên bàn.
Trong chén rượu đỏ hết rồi, cậu gọi người lại đây đổ đầy.
Đêm nay toàn bộ phòng ăn đều chỉ vì một mình cậu phục vụ.
Không tận dụng quá đáng tiếc.
Rượu là đồ tốt.
Giang Mính không ở bên cạnh, không có cách nào ngủ.
Thế nhưng rượu có thể trợ giúp thần kinh, có thể để người ta say khướt, ngủ một giấc.
Còn khiến người có bệnh mất trí, nói không chắc thời điểm mở mắt, cậu liền đem chuyện vừa rồi đều quên đến không còn chút nào?
Hắn cứ như vậy, tiện đà là uống, lại tới mặt sau, trực tiếp rót.
Cậu tửu lượng không quá tốt, rất nhanh liền say rồi.
Giám đốc nhà hàng biết cậu là Kỷ Tầm, trước đó tới đây là cùng một người khác tới.
Hắn cầm máy tính, thành thục tra thông tin khách hàng, gọi đến cho người hay cùng cậu lại đây, nhắc nhở Giang tiên sinh lại đây đem Kỷ tiên sinh uống say đón về.
Trung tâm thành phố đêm rất ồn ào, Kỷ Tầm ở lầu cao lại say đến yên lặng, mơ mơ màng màng, cậu cảm giác được có người ôm lấy chính mình.
Alpha tín tức tố đem cậu bọc lại, là một luồng hương vị lá trà, không cho cậu an tâm.
Nhưng cậu mở mắt ra, lại tựa hồ là thấy được Giang Mính, liền xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngẫm nghĩ theo bản năng mà co vào trong lồng ngực ấm áp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi