CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Cầm trong tay thiệp mời của Hàn Mặc Phong, Lạc Ninh Hinh muốn tìm cách từ chối, cô chưa bao giờ đến nơi đông người ngoài yến tiệc Lạc gia, cô thật sự rất lo lắng.

Nhìn Lạc Ninh Hinh chần chừ không quyết, Hàn Mặc Phong cười rộ lên nói.
" Em yên tâm! Có anh ở đó không để ai bắt nạt em đâu! Nó cũng chỉ là bữa tiệc bình thường thôi, không quan trọng!"
Được Hàn Mặc Phong trấn an, Lạc Ninh Hinh cũng bớt căng thẳng, cô gật đầu mỉm cười đồng ý.

Bên cạnh Lâm Như Tuyết, mặt đã khó coi hơn bao giờ hết, cô ta chỉ muốn nhanh đi đến xé xác Lạc Ninh Hinh ra.

Điều chỉnh lại sắc mặt, Lâm Như Tuyết kéo tay Hàn Mặc Phong nũng nịu.
" Mặc Phong, Anh nói xem khi nào chúng ta có thể đính hôn!"
Lâm Như Tuyết là cố tình nói cho Lạc Ninh Hinh nghe, để cô không mặt dày ve vãn Hàn Mặc Phong.

Lạc Ninh Hinh nhìn họ thân mật cũng ngại làm phiền, cô vội gật đầu chào rồi trở về lớp.


Gương mặt hơi khó chịu, Hàn Mặc Phong đẩy tay Lâm Như Tuyết ra nói.
" Anh cũng chỉ xem em như em gái! Chuyện hôn ước anh sẽ tìm cách nói với mẹ."
Nhìn Hàn Mặc Phong kịch liệt phản đối hôn ước, lại còn luôn lạnh lùng với cô, Lâm Như Tuyết nắm chặt tay mặt mày hung tợn.
" Mặc Phong, anh chỉ có thể là của em!"
" Đừng mong có thể bên cạnh tiện nhân Lạc Ninh Hinh kia!"
Buổi chiều, Âu Dương Tư Thần gọi cho Lạc Ninh Hinh, hôm nay anh muốn đến đón cô về, tất nhiên Lạc Ninh Hinh rất vui lòng mà đồng ý.

Thu xếp đồ vật xong, Lạc Ninh Hinh đi mà như chạy ra ngoài, bên đường chiếc Maserati Ghibli màu đen huyền bí đang đậu ở đó.

Nhìn biển số xe có bốn con số chín, Lạc Ninh Hinh đã biết ngay là xe của Âu Dương Tư Thần.
Cô còn không biết là chiếc xe thứ mấy của Âu Dương Tư Thần, Lạc Ninh Hinh lúc ở Dinh Thự Tulip, đã có dịp ghé vào gara của anh, rất nhiều loại xe được để ở đó.

Mà giá trị của mỗi chiếc xe, đều làm Lạc Ninh Hinh muốn đau tim, thật sự là một gia tài khổng lồ.
Nhìn Lạc Ninh Hinh đã đứng bên đường, Âu Dương Tư Thần mắt đeo kính màu đen, bàn tay thon dài mở cửa, đôi chân lịch lãm bước xuống.

Lạc Ninh Hinh không còn ngại ngùng, cô chạy đến nhào vào lòng anh, mọi ánh mắt bắt đầu chú ý đến hai người.
Âu Dương Tư Thần hôm nay mặc áo khoác dài màu đen, anh dùng áo che đi khuôn mặt của Lạc Ninh Hinh, bế cô lên xe trước sự trầm trồ của người đi đường.

Lạc Ninh Hinh chui từ áo khoác của Âu Dương Tư Thần ra, cô ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên xe.
Âu Dương Tư Thần cũng ngồi vào ghế lái, anh lấy điểm tâm ngọt đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô.
" Anh sợ em đói! Cái này thật sự rất ngon! Mau ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
Lạc Ninh Hinh cảm động, cô đưa tay cầm lấy hộp bánh được thiết kế tinh xảo, là ở một cửa hàng lớn mà Lạc Bội Sam luôn vòi vĩnh Lạc Chí Bằng phải mua.

Vì nó rất khó mua, chỉ nhận đặt giới hạn cho hội viên, nên mỗi lần mua được Lạc Bội Sam luôn giấu giếm ăn một mình.


Cô vẫn nhớ có một lần cô lén ăn một cái, bị Lạc Bội Sam phát hiện, và sau đó Lạc Chí Bằng phạt cô quỳ gối nửa ngày trời.
Nghĩ đến thôi cô cảm thấy thật nực cười, Âu Dương Tư Thần nhìn cô bất động, anh lên tiếng.
" Em không thích sao?"
" Vậy lần sau anh sẽ mua ở chỗ khác!"
Lạc Ninh Hinh cảm thấy Âu Dương Tư Thần là muốn chiều hư cô đi, cô lắc đầu nói.
" Không phải! Em rất là thích, chỉ là không nỡ ăn mà thôi."
Nói rồi Lạc Ninh Hinh mở hộp bánh ra, lấy bánh cắn một miếng, vỏ bánh mềm mịn vị ngọt thanh nhưng không ngấy, đúng là hương vị lúc bé cô ăn được.

Lạc Ninh Hinh lấy một cái bánh đưa cho Âu Dương Tư Thần, miệng làm như đang đút cho trẻ con.
"Ahhhh!"
Âu Dương Tư Thần nhìn cô không nhịn được, anh tấp nhanh vào lề, đưa tay chế trụ sau đầu Lạc Ninh Hinh hôn sâu.

Đến khi cả hai không thể thở được nữa, anh mới buông cô ra nhẹ liếm liếm môi nói.
" Rất ngọt! Anh thích ăn em hơn!"
Lạc Ninh Hinh ngượng chín cả mặt, mà không nói nên lời, cô nhanh chóng nhét bánh vào miệng để chữa thẹn, ăn quá vội cô lại bị nghẹn.

Âu Dương Tư Thần hốt hoảng, anh đưa nước cho cô uống, tay vẫn không quên vỗ nhẹ vào lưng cô.


Lạc Ninh Hinh uống xong, nhìn Âu Dương Tư Thần uất ức nói.
" Anh lại bắt nạt em!"
" Được rồi! Là anh sai, sau này không chọc em nữa!"
Nhìn dáng vẻ giận dỗi như trẻ con của Lạc Ninh Hinh, Âu Dương Tư Thần lại cảm thấy đáng yêu đến chết đi được, lập tức dỗ dành cô vui vẻ.
" Ngoan! Lát nữa cho em một bất ngờ!"
Xe tiếp tục lao nhanh trên đường, bắt đầu ra khỏi thành phố, tiến thẳng đến vùng biển xinh đẹp.

Ngồi trên xe, Lạc Ninh Hinh không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của biển xanh.

Mở cửa kính của xe ra, gió thổi từng cơn mát lạnh rười rượi, Lạc Ninh Hinh vô cùng thích thú.
Hai tiếng trôi qua, xe cũng dừng lại.

Trước mắt Lạc Ninh Hinh là một khung cảnh vô cùng rực rỡ, cô bất ngờ không nói nên lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi