CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Cuối tuần Lạc Ninh Hinh đến biệt thự của Hàn gia, cô đưa thiệp mời cho người giữ cổng rồi tiến vào trong, bên trong lối kiến trúc cổ điển tinh xảo, đậm chất cổ xưa nhưng cũng không kém phần tráng lệ.
Bên trong mọi người đã đến khá nhiều, ai cũng xúng xính váy dạ tiệc và tây trang phẳng phiu, Lạc Ninh Hinh có chút ái ngại bởi vì thân phận không tốt của mình.

Dù vậy, chiếc váy màu xanh lam cô đang mặc trên người, là hàng thiết kế thủ công của Haute Couture, mà Âu Dương Tư Thần đặt theo số đo tiêu chuẩn của cô.
Lạc Ninh Hinh vừa bước vào, đã có không ít người nhìn cô trầm trồ, chiếc váy với thiết kế lộ vai tinh tế khoe đôi vai trắng nõn nà của cô, đuôi váy dài trang trí họa tiết tinh xảo, đôi chân dài thon gọn như ẩn như hiện sau làn váy thướt tha.

Tóc dài xõa sau lưng, nhìn cô vũ mị xinh đẹp lại mê hoặc, không muốn rời mắt.
Hàn Mặc Phong trông thấy Lạc Ninh Hinh, không khỏi bị mê hoặc, hắn nhanh chóng đi đến nói chuyện với cô.
" Thật vinh hạnh khi em đến đây!"
" Cảm ơn anh hôm nay đã mời em đến! Ở đây thật sự rất nhộn nhịp, em rất thích!" Lạc Ninh Hinh nói.
" Em thích là được rồi!"
Hàn Mặc Phong nhìn cô cười trìu mến.

Ở phía trong biệt thự, Lâm Như Tuyết đang trò chuyện cùng em gái của Hàn Mặc Phong, cô ta tên gọi Hàn Mộc Nhu.

Nhìn Lạc Ninh Hinh kinh diễm bước vào, Lâm Như Tuyết cảm xúc dâng cao, cô ta thấy Lạc Ninh Hinh thập phần chướng mắt.
Đứng nhìn chăm chú, Lạc Ninh Hinh cùng Hàn Mặc Phong đang vui vẻ trò chuyện, Lâm Như Tuyết như bị mất hồn không nghe được Hàn Mộc Nhu nói gì, Hàn Mộc Nhu lấy tay lay cô ta nói.
" Chị Như Tuyết! Chị Như Tuyết!"
" Chị đang nhìn gì vậy?"
Lâm Như Tuyết giật mình, cô ta cười gượng gạo nói với Hàn Mộc Nhu.
" Không có chuyện gì đâu, ở đây đông người chị cảm thấy hơi mệt thôi."
Lâm Như Tuyết cố tỏ ra buồn rầu, ủy khuất Hàn Mộc Nhu không tin, cô ta nhìn theo hướng của Lâm Như Tuyết đang nhìn.

Thấy anh trai mình đang cười nói vui vẻ với một cô gái lạ, cô có chút không vui nhìn Lâm Như Tuyết hỏi.
" Chị Như Tuyết, chị biết cô ta là ai sao?"
Lâm Như Tuyết bộ dạng buồn khổ nói.
" Cô ấy là Lạc Ninh Hinh, con nuôi của Lạc gia, nhưng đã bị Lạc gia từ mặt, học chung trường vói chị và Mặc Phong."
" Chỉ là đứa mồ côi bị vứt đi, tư cách gì mà dám đến đây!" Hàn Mộc Nhu khinh bỉ nói.
Lâm Như Tuyết vờ cúi thấp đầu xuống, cô ta cười đến quái dị, xong lại giả vờ nói.
" Mộc Nhu, em đừng nói vậy! Là Mặc Phong đưa thiệp mời cho cô ấy.

Ở trường Lạc Ninh Hinh rất hay quấn lấy anh của em, nên họ rất thân thiết."
" Hồ ly tinh, cô ta đang muốn câu dẫn anh trai của em sao? Cô ta tưởng, loại người sống như ký sinh trùng như cô ta có tư cách bước vào Hàn gia sao?" Hàn Mộc Nhu cay độc nói.
Vẫn chưa dừng lại, Hàn Mộc Nhu tiếp tục lên tiếng.
" Chị Như Tuyết, chị đã có hôn ước với anh của em rồi! Không thể quá nhu nhược để tiện nhân kia chen chân vào được.


Em sẽ giúp chị giáo huấn cô ta.
Hàn Mộc Nhu tức giận xoay người đi đến chỗ Lạc Ninh Hinh.

Lâm Như Tuyết nhìn Hàn Mộc Nhu mặt cười đắc ý, cô ta không cần phải bẩn tay để đối phó với Lạc Ninh Hinh, bởi vì cô ta đã có con cờ Hàn Mộc Nhu ngu ngốc, nghe lời răm rắp.

Lấy một ly rượu trắng từ người phục vụ, Lâm Như Tuyết đưa lên môi nhấp một ngụm rồi khẽ thì thầm.
" Lạc Ninh Hinh, tôi muốn xem cô làm sao đối phó với Hàn Mộc Nhu đây!"
Vì còn phải tiếp khách, nên Hàn Mặc Phong chỉ nói chuyện với Lạc Ninh Hinh một chút, sau đó đưa cô đến bàn để ăn chút gì lót dạ, rồi hắn rời đi.

Lạc Ninh Hinh đang say mê với những chiếc bánh cupcake xinh xắn, thì Hàn Mộc Nhu tiến đến gần sỉ nhục cô.
" Bánh ở đây không dành cho những người thấp hèn như cô đâu! Lạc Ninh Hinh."
Tay Lạc Ninh Hinh bỗng khựng lại, cô cũng buông đĩa bánh xuống, nhìn Hàn Mộc Nhu nói.
" Xin hỏi cô là ai? Sao lại biết tôi? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau?"
" Tôi cũng chẳng làm gì xấu với cô, vậy tại sao cô lại sỉ nhục tôi?"
Nghe Lạc Ninh Hinh hỏi mình, Hàn Mộc Nhu cười khẩy đáp lại.
" Với thân phận của cô, "XỨNG ĐÁNG" để biết tên tôi sao? Cô không cùng đẳng cấp."

Hàn Mộc Nhu cố tình cắn thật mạnh hai từ xứng đáng, để làm Lạc Ninh Hinh xấu hổ.
" Biết điều thì cút khỏi đây! Trước khi tôi cho người lôi cổ cô ra ngoài."
Lạc Ninh Hinh nổi giận, cô không nhượng bộ mà lại tiếp tục đáp trả Hàn Mộc Nhu.
" Tôi được Hàn Mặc Phong mời đến đây, có thiệp mời rõ ràng.

Cô trước hãy nói với Mặc Phong, nếu anh ấy không muốn tôi ở đây, tôi sẽ đi ngay!"
Hàn Mộc Nhu cười ha hả lên.
" Tôi chưa thấy ai mà mặt dày như cô! Bị chủ nhà đuổi, vẫn cứ trơ mặt ra không đi."
Hàn Mộc Nhu ngước nhìn Lạc Ninh Hinh từ trên xuống dưới lại nói tiếp.
" Muốn đeo bám anh của tôi đến vậy sao? Nhìn cô thật bần tiện.

Đã không có tiền thì thôi đi, lại còn ăn mặc hàng nhái đến đây để quyến rũ ai?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi