Buổi chiều trở về biệt thự, Hàn Mặc Phong nằm vật trên giường, tay xoa huyệt thái dương, anh đang cảm thấy mệt mỏi bế tắc vô cùng.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng kim đồng hồ tik tok tik tok, chỉ khiến Hàn Mặc Phong đầu muốn nổ tung.
Nghĩ đến việc phải đính hôn với Lâm Như Tuyết, anh lại chán chường.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, Hàn Mặc Phong thấy một đôi chim sẻ ríu rít đang tình cảm bên nhau, bất giác nó thôi thúc ý niệm tỏ tình của Hàn Mặc Phong.
Không thử làm sao biết được, đến chim sẻ còn có thể bên cạnh con chim nó yêu thương, vậy thì tại sao anh lại không thể.
Nghĩ là làm, Hàn Mặc Phong lấy điện thoại ra, anh bấm số gọi cho Lạc Ninh Hinh.
" Alo, ai vậy ạ?" Lạc Ninh Hinh bắt máy hỏi.
" Ninh Hinh, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, chiều mai tan học, anh có thể gặp riêng em được không?" Hàn Mặc Phong vội nói, khi Lạc Ninh Hinh vừa bắt máy.
" Chiều mai không có việc gì, có thể được! Anh muốn gặp ở đâu?" Lạc Ninh Hinh đồng ý nói.
" Quán cà phê đối diện trường, anh sẽ chờ em ở đó!"
" Vâng ạ!"
Nói xong Hàn Mặc Phong cúp máy, không biết có thành công hay không? Nhưng hắn nhất định phải thử, vì hạnh phúc của chính bản thân mình.
Một đêm trôi qua mà Hàn Mặc Phong cảm thấy như một năm, hắn mong chờ Lạc Ninh Hinh sẽ chấp nhận tình cảm của mình, hai người sẽ hạnh phúc tiến vào lễ đường, mà không phải là hắn và Lâm Như Tuyết.
Chiều hôm sau, Lạc Ninh Hinh tan học đã đến điểm hẹn, cô nhìn thấy Hàn Mặc Phong đã ngồi ở đó chờ mình.
" Xin lỗi, anh chờ có lâu không?" Lạc Ninh Hinh kéo ghế ngồi xuống nói.
" Anh cũng vừa mới đến thôi, em muốn uống gì?" Hàn Mặc Phong mỉm cười hỏi cô.
" Nước ép cà rốt ạ!" Lạc Ninh Hinh nói.
Hàn Mặc Phong lịch sự gọi phục vụ đến, kêu nước ép cho cô.
" Anh gọi em đến, là có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?" Lạc Ninh Hinh mở lời trước.
" À ừm, anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện của Mộc Nhu lần trước! Con bé quá xấu hổ không dám đến gặp em." Dù đã hạ quyết tâm, nhưng trước mặt Lạc Ninh Hinh, Hàn Mặc Phong vẫn chưa thể bày tỏ, anh lảng sang chuyện khác.
" Chuyện đó em đã không còn để tâm nữa rồi! Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều." Nghe Hàn Mặc Phong nhắc chuyện cũ, Lạc Ninh Hinh cười nói.
" Nếu vậy thì thật cảm ơn em!" Hàn Mặc Phong cười gượng gạo.
Rồi suốt buổi trò chuyện, hắn vẫn không thể mở miệng nhắc đến tình cảm của mình đối với cô, hầu như chỉ nói về việc học hành.
" Em nghĩ cũng đã trễ lắm rồi, chúng ta về thôi!" Lạc Ninh Hinh nhìn đồng hồ rồi nói, thật ra cô muốn về để gọi điện thoại cho Âu Dương Tư Thần a.
" Để anh đưa em về!" Hàn Mặc Phong nói, không đợi Lạc Ninh Hinh từ chối, hắn gọi phục vụ tính tiền, rồi lấy xe đưa Lạc Ninh Hinh về.
Lạc Ninh Hinh có hơi ngại, nhưng nhìn Hàn Mặc Phong nhiệt tình như vậy, cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Xe dừng trước chung cư, Lạc Ninh Hinh chào tạm biệt Hàn Mặc Phong rồi đi vào, hắn nhìn theo cô có chút không cam lòng.
Bỗng Hàn Mặc Phong mở cửa xe đi xuống, hắn chạy theo Lạc Ninh Hinh, nắm tay cô kéo lại, rồi ôm chầm lấy cô.
Lạc Ninh Hinh bất ngờ ngẩn người ra, rồi chợt nhận ra hành động kỳ lạ của Hàn Mặc Phong, cô dùng sức đẩy mạnh hắn ra.
" Anh đang làm gì vậy?" Lạc Ninh Hinh nhíu mày nóng giận.
" Thật ra anh muốn nói là anh thích em! Lạc Ninh Hinh, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?" Hàn Mặc Phong âm thanh trầm thấp.
" Mặc Phong, anh bị điên rồi! Anh quên mình sắp đính hôn với Lâm tiểu thư sao?" Lạc Ninh Hinh lắc đầu nói.
" Anh không thích Như Tuyết! Đính hôn là do người lớn định đoạt, không phải ý của anh, anh chỉ thích em!" Hàn Mặc Phong đau đớn, giọng đã bắt đầu run lên.
" Cho anh một cơ hội có được không? Anh sẽ hủy hôn với Như Tuyết."
" Anh đừng nói nữa, em chỉ coi anh như là anh trai thôi! Xin lỗi em không có tình cảm với anh." Lạc Ninh Hinh nói rồi, xoay người chạy nhanh về phía thang máy, cô sợ Hàn Mặc Phong sẽ đuổi theo mình.
Hàn Mặc Phong thất vọng, mắt hắn toát ra bi thương cùng đau khổ, nhìn bóng dáng cô dần khuất khỏi tầm mắt, hắn đứng ngây ra đó một lúc lâu, rồi cũng lầm lũi ra về trong mất mác.
Lạc Ninh Hinh trở về phòng, tim cô đập loạn xạ, cô không thể tin là Hàn Mặc Phong lại tỏ tình với mình.
Bây giờ cô lại thấy thương cảm cho Lâm Như Tuyết, cô có thể nhìn ra Lâm Như Tuyết yêu Hàn Mặc Phong đến cỡ nào.
Nhưng Hàn Mặc Phong lại không có tình cảm với cô ta.
Thật là đáng thương, nếu như kết hôn với người không yêu mình, thì cuộc sống sau này của họ sẽ như thế nào?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Âu Dương Tư Thần, ngay lúc này cô muốn nghe giọng nói của anh, ôn nhu nhẹ nhàng, lại chứa đựng sự ngọt ngào.
" Lại nhớ anh sao?" Âu Dương Tư Thần bắt máy, cất giọng hỏi cô.
" Âu Dương Tư Thần, em nhớ anh rồi! Mau trở về có được không?" Cô nũng nịu với anh.
" Một tuần nữa, cho anh một tuần, anh sẽ về với em." Anh giọng an ủi nói với cô.