CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Vũ Đình thoáng giật mình, cô không nghĩ là Lục Thần Vũ cũng đi dạo ở đây.
" Cảm ơn anh, tôi không nghĩ bên ngoài gió nhiều như vậy." Cô gượng gạo nói.
Lục Thần Vũ không nói gì, ánh mắt hắn chỉ nhìn xa xăm ngoài biển, Vũ Đình có hơi xấu hổ, cô rũ đầu thấp xuống, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi vào.
" Cô rất thích uống rượu sao?" Lục Thần Vũ tự nhiên lên tiếng.
" Không có, chỉ là lúc không vui, uống một chút tâm trạng tự nhiên tốt hơn." Vũ Đình trả lời hắn.
" Vậy à, lúc nào tôi gặp cô cũng trong tình trạng say xỉn đến quên trời, quên đất." Lục Thần Vũ tiếp lời.
Vũ Đình cũng buồn trả lời đi, cô im lặng thở dài, cả hai không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn biển đêm.
".........."
" Tôi hơi mệt, muốn trở về, cảm ơn anh" Vũ Đình đột nhiên đứng lên nói, cô đưa áo cho Lục Thần Vũ, lấy tay phủi đi cát trên váy, rồi nhanh chân trở về biệt thự.

Lục Thần Vũ cũng chẳng kịp nói gì, hắn cầm áo trên tay, lại đưa mắt ngước nhìn cô đi khỏi.
Về đến nơi, Lạc Ninh Hinh đang đứng chờ cô trước cửa.

" Đình Đình, cậu đi đâu vậy?" Cô hỏi Vũ Đình.
" Mình cảm thấy ngột ngạt, nên ra ngoài dạo một chút thôi." Vũ Đình cười nhẹ, nhìn Lạc Ninh Hinh trả lời.
" Đêm nay mình ngủ với cậu nha!" Lạc Ninh Hinh hi cười nói.
" Mình tưởng cậu ngủ cùng anh ấy!" Vũ Đình liếc mắt nhìn Âu Dương Tư Thần đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, chỉ chỉ rồi nói
" Không sao, nhường Ninh Hinh cho cô một ngày." Âu Dương Tư Thần lên tiếng, khi được nhắc đến.
" Vậy thì mình không khách sáo nữa." Nói rồi Vũ Đình kéo Lạc Ninh Hinh đi vào phòng.
Lúc này, Lục Thần Vũ cũng vừa ở bên ngoài đi vào, đầu tóc hắn hơi rối vì gió thổi, mặt cũng không cảm xúc nhìn Âu Dương Tư Thần.
" Muốn uống chút rượu không?" Lục Thần Vũ lên tiếng hỏi trước.
" Được thôi, bảo bối của tôi hôm nay cũng không ở cùng." Âu Dương Tư Thần giơ tay Ok đồng ý.
Âu Dương Tư Thần đến quầy rượu, tìm một chai rượu vang đỏ, rồi lấy ly đi ra ngoài ban công.

Lục Thần Vũ đã ngồi sẵn chờ đợi, Âu Dương Tư Thần đi đến, rót rượu đưa cho hắn.
" Cậu vẫn còn nhớ chuyện cũ sao? Cô gái đó không xứng" Anh hỏi Lục Thần Vũ bằng giọng quan tâm.
" Không có!! Chỉ là đôi lúc, muốn uống một chút cho dễ ngủ thôi." Lục Thần Vũ cầm ly rượu Âu Dương Tư Thần đưa, nhàn nhạt nói.
" Nếu vậy thì tốt! Tôi vẫn luôn mong cậu mau lành vết thương cũ, cũng mong cậu có thể tìm được người yêu thương mình thật lòng."
" Giống như tôi, đã tìm được cô ấy!" Âu Dương Tư Thần nhấp ngụm rượu rồi nói.
Lục Thần Vũ chỉ mỉm cười, tình yêu đối với hắn bây giờ thật xa vời, hắn cũng chẳng dám nghĩ đến chữ " Yêu" nữa, bởi hắn đã thương tổn quá nhiều đi.

Hai người lại say sưa uống lên không ít rượu.
Âu Dương Tư Thần có hơi choáng, anh lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin làm nũng với Lạc Ninh Hinh.
" Bảo bối à, anh lại nhớ em rồi!

Lạc Ninh Hinh đang nằm trên giường cùng Vũ Đình, cô thấy điện thoại thông báo liền cầm lên xem.
" Em cũng nhớ anh!" Lạc Ninh Hinh tủm tỉm cười trả lời, khi thấy Âu Dương Tư Thần nhắn tin cho cô.
" Hinh Hinh, cậu đừng quá đáng như vậy có được không? Tui phải nằm kế bên ăn cẩu lương của hai người à?"
Vũ Đình phùng môi trợn mắt nói, cô nhìn Lạc Ninh Hinh vui vẻ yêu đương mà có chút chạnh lòng.

Không phải cô không vui khi Lạc Ninh Hinh hạnh phúc, mà là vì sao cô không thể có được hạnh phúc như Ninh Hinh.
" Thật xin lỗi cậu, nhưng mình không còn cách nào khác." Lạc Ninh Hinh cười vào mặt Vũ Đình nói.
Dù vậy cô vẫn nhắn cho Âu Dương Tư Thần.
" Đình Đình dỗi rồi, cậu ấy không muốn ăn cẩu lương, ngày mai gặp lại nha."
" Anh cũng dỗi rồi, bảo bối của anh lại ngủ cùng người khác." Âu Dương Tư Thần điệu bộ trẻ con nhắn lại.
" Ngoan đi, em sẽ bồi thường cho anh sau."
" Anh chỉ nhận "Thịt" thường, chứ không thích bồi thường." Nhìn Lạc Ninh Hinh nhắn, Âu Dương Tư Thần mặt dày nhắn lại.
Lạc Ninh Hinh dở khóc dở cười, không thể tiếp tục nữa, cô tắt điện thoại, nhìn qua thì Vũ Đình đã ngủ mất rồi.
" Ngủ ngon Đình Đình!" Cô khẽ chúc Vũ Đình Ngủ ngon, rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.
Tinh mơ sáng sớm, Âu Dương Tư Thần đã gõ cửa phòng Lạc Ninh Hinh, Vũ Đình bị đánh thức khó chịu ra mặt, cô bịt tai lại.


Âu Dương Tư Thần thấy bên trong vẫn im lặng, anh lại tiếp tục gõ cửa.
" Hinh Hinh à, bạn trai cậu tìm kìa, mau dậy đi." Vũ Đình không chịu nổi nữa, cô lay Lạc Ninh Hinh dậy.
Lạc Ninh Hinh nghe Âu Dương Tư Thần tìm mình, mắt lập tức sáng rỡ.

Cô phóng xuống giường mở cửa ra, nhìn anh đã sơ mi quần tây chỉnh tề, còn cô đầu bù tóc rối, Lạc Ninh Hinh bỗng ngượng ngùng.
" Mau thay đồ, anh đưa em đi!" Âu Dương Tư Thần véo má của cô, giọng ôn nhu nói.
Lạc Ninh Hinh gật đầu, rồi lại chạy như bay vào phòng tắm, mười lăm phút sau, cô đã gọn gàng đi xuống.
" Ăn sáng đi!" Âu Dương Tư Thần đã để bữa sáng trên bàn cho cô.
" Mọi người thì sao? Không chờ họ?" Cô kéo ghế ngồi xuống, rồi hỏi anh.
" Không, chỉ hai chúng ta." Âu Dương Tư Thần trả lời bằng giọng mờ ám.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi