CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Vũ Đình cũng đi vào, cô ôm Lạc Ninh Hinh vào lòng vỗ về, cô cũng không biết phải làm sao cả.

Những chuyện này thật khủng khiếp, nếu là cô, cô cũng không biết mình sẽ thế nào .
" Hinh Hinh, cậu bình tĩnh lại được không? Mình biết cậu đang rất đau lòng, nhưng còn nước còn tát."
" Mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi, ngài mai sẽ đưa anh ấy về Pháp chữa trị.

Âu Dương Tư Thần sẽ khỏe lại nhanh thôi." Vũ Đình cố trấn an Lạc Ninh Hinh.
Không biết qua bao lâu, Lạc Ninh Hinh khóc đến thân thể mệt nhoài, cô lại gần giường bệnh, giở chăn leo lên, nằm cạnh Âu Dương Tư Thần.
Vũ Đình chỉ buồn bã nhìn cô, rồi quay lưng ra ngoài, đóng cửa lại.
" Cô ấy sao rồi?" Lục Thần Vũ đứng bên ngoài hỏi, làm cô thoáng giật mình.
" Theo anh nghĩ, cậu ấy sẽ như thế nào? Dĩ nhiên là đau khổ đến cùng cực rồi.

Có chắc khi đưa anh ta về Pháp, sẽ mổ thành công không?" Vũ Đình thở dài nói.

" Không chắc!" Lục Thần Vũ trả lời hờ hững.
" Vậy nếu có gì xảy ra với anh ta, Ninh Hinh của mình phải làm sao bây giờ?" Vũ Đình lo lắng, khóe mắt cô cũng xuất hiện hơi nước.
Lục Thần Vũ không có trả lời cô, bởi đó cũng là điều hắn lo sợ.

Lỡ như không thành công, hắn và mọi người, cũng không biết đối mặt với Lạc Ninh Hinh như thế nào.
Trong căn hầm tối ở Huyết Trụ.
Khương Bạc đang ra sức, tra tấn một người đàn ông.

Gương mặt của hắn toàn là căm phẫn.
" Cmn thằng chó chết, ai là kẻ thuê mày đến phóng hỏa?" Khương Bạc túm đầu hắn kéo mạnh lên hỏi.
" Dụ Uy Long, tao biết mày là ai? Và tốt nhất mày nên nôn ra những gì mày biết, bằng không tao có hơn một ngàn cách khiến mày sống không bằng chết." Vệ Tư Hàn bên cạnh đang cầm một con dao nói, tên đàn ông mặt mày máu me, đang quỳ dưới đất chính là Long đại ca.
Dụ Uy Long là tên đầy đủ của hắn, nhưng ít người biết được, hắn là tù nhân đã vào tù ra khám không biết bao nhiêu lần.

Tội của hắn luôn là giết người, bắt cóc, phóng hỏa,....Nhưng không biết vì sao, hắn lại luôn được thả ra sớm, khi vào tù được vài tháng.
" Quy tắc đầu tiên của tao, là không bán đứng khách hàng." Dụ Uy Long trừng mắt nhìn Vệ Tư Hàn gằn giọng nói.
" Cmn mày dám coi thường tao!" Vệ Tư Hàn tính khí nóng nảy, hắn cầm dao đâm mạnh vào mu bàn tay của Dụ Uy Long.
Vậy mà Dụ Uy Long không la lên một tiếng nào, hắn cắn răng chịu đựng.

Nhìn máu từng giọt từng giọt chảy xuống.

Đủ để thấy sức chịu đựng trâu bò của hắn như thế nào, là một kẻ điên chính hiệu.
" Ha, mày trâu bò lắm, tao lại rất thích những đứa như mày.

Tao muốn thử xem, là mày cứng hay dụng cụ tra tấn của tao cứng." Khương Bạc nở nụ cười quỷ dị.

.............
Biệt thự Lâm gia.
Lâm Như Tuyết hôm nay tinh thần rất là sảng khoái, cô ta trang điểm thật đẹp, chuẩn bị ra ngoài, thì điện thoại reo lên.
Là số lạ, cô ta không biết mình có nên bắt máy hay không, nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục.
" Alo, xin hỏi là ai vậy!" Cô ta quyết định bắt máy.
" Là tôi đây, cô ra ngoài cửa gặp tôi ngay lập tức." Là giọng của Hứa Vân Du, có vẻ bà ta đang bực tức.
Lâm Như Tuyết có hơi run tay, cô ta không biết bà ta đến đây là có chuyện gì.

Là muốn công khai chuyện, cô ta không phải là con ruột Lâm gia sao? Lâm Như Tuyết tâm trạng bất an, cô ta mở cửa đi xuống, khác với gương mặt tươi tắn lúc nãy, bây giờ chỉ có sợ sệt và lo âu.
Bên ngoài một chiếc porsche màu đen, đang đậu bên đường, Lâm Như Tuyết hít một hơi dài, rồi mới đi qua.
" Tôi đây, bà có gì muốn nói?" Lâm Như Tuyết gõ vào cửa kính xe nói.
Cửa xe mở ra, Hứa Vân Du ý bảo cô ta ngồi vào trong.

Lâm Như Tuyết vừa yên vị, bà ta liền lên tiếng.
" Tôi đã cho phép cô giết Lạc Ninh Hinh?"
" Tôi..không hiểu bà nói gì." Lâm Như Tuyết lắp bắp nói như vô tội.
" Cô nghĩ mình lừa được tôi sao? Lâm Như Tuyết, tôi cho cô giàu sang phú quý được, thì cũng có thể đánh cô hồi nguyên hình được.


Cô đừng nghĩ qua mặt được tôi." Hứa Vân Du giọng đã bực bội lắm rồi nói.
" Đúng! Là tôi thuê người giết cô ta, con hồ ly đó xứng đáng phải chết." Lâm Như Tuyết không còn giấu diếm nữa, cô ta nói lớn.
" Tôi nói cho cô biết, lần này tôi có thể bỏ qua, nhưng còn có lần sau, cô chống lại mệnh lệnh của tôi.

Thì kết cục của cô, không hơn Lạc Ninh Hinh đâu." Hứa Vân Du túm cổ tay Lâm Như Tuyết gằn từng chữ.
" Tôi...tôi xin...lỗi!" Lâm Như Tuyết đồng tử co rụt lại sợ hãi, khi thấy Hứa Vân Du phẫn nộ.

Người đàn bà này, cô ta không thể chọc.
" Đợi đến khi cô tốt nghiệp, vào Lâm thị làm việc, tôi sẽ ra chỉ thị cho cô.

Còn bây giờ, tốt nhất nên ngoan ngoãn làm đại tiểu thư Lâm gia đi." Hứa Vân Du buông Lâm Như Tuyết ra nói.
" Tôi đã biết!" Lâm Như Tuyết run rẩy đáp lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi