CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM


Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
Lâm Sơ Diệp hắt hơi một cái, chậm rãi kéo vali đi trong con hẻm hẹp dài.

Bên ngoài, phần còn dư lại của chiếc khăn quàng trên cổ vì bị gió thổi mà bay nhè nhẹ ở phía sau.
Thím hàng xóm đang ở trên ban công cất thịt khô nhìn thấy cô, nghiêng người chào hỏi: “Ôi, đại minh tinh trở về rồi.”
Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của mọi người, hàng xóm ai ai cũng nhoài người ra ngoài, âm thanh chào hỏi vang lên liên tiếp:
“Sơ Diệp năm nay về đón năm mới cùng bà ngoại hả?”
“Sơ Diệp, nhiều năm không gặp, cháu lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Sơ Diệp, nghe nói cháu đóng phim, diễn vai gì thế? Sao thím chưa thấy cháu trên tivi?”
“Sơ Diệp………”
…….
Trong tiếng chào hỏi của mọi người, Lâm Sơ Diệp khẽ mỉm cười, cô đẩy một cánh cổng rồi đi vào.
Bà ngoại cô đang sưởi ấm ở phòng khách.
Lâm Sơ Diệp gọi bà một tiếng: “Bà ngoại.”
Bà lão quay đầu lại, híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp một hồi lâu sau đó run rẩy đứng dậy.
“Sơ Diệp?” Bà lão không dám khẳng định: “Là Sơ Diệp phải không? Sao cháu lại đột nhiên về đây? Cũng không nghe mợ cháu nói cháu sẽ trở về.

Cháu xem trời lạnh như thế, về cũng không báo trước một tiếng để anh họ đi đón cháu.”
Bà lão cằn nhằn một hồi sau đó kéo Lâm Sơ Diệp tới chỗ đống lửa sưởi ấm.
Tâm tư của Lâm Sơ Diệp toàn bộ đều đặt ở nửa sau câu nói của bà cụ, có chút bất ngờ: “Anh họ cũng trở về rồi ạ?”
Vừa dứt lời, cô liền thấy anh họ Phó Viễn Chinh tay cầm cốc nước đang bước xuống cầu thang.

Trên người mặc một chiếc máu len màu đen ôm sát vào cơ thể, phong cách giản dị này làm giảm đi phần nào khí chất lạnh lùng vốn có của anh và bộ dáng cũng trông rất ưa nhìn với một thân hình cân đối và đôi chân dài.
“Anh họ.” Lâm Sơ Diệp chào một tiếng.
Phó Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Về rồi à.”
Giọng nói lạnh nhạt sắc mặt cũng rất bình tĩnh, dường như đối với việc cô trở về không có chút ngạc nhiên nào.
Lâm Sơ Diệp đã quen với thái độ này của anh, khẽ “Vâng” một tiếng.

Cô vươn tay tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ xuống rồi kéo một chiếc ghế đẩu thấp tới ngồi bên cạnh đống lửa.
Lúc này, Phó Viễn Chinh cũng đã ngồi xuống ở bên cạnh và nhìn về phía cô, hỏi: “Không phải em nói dạo gần đây công việc đang rất bận sao? Đột nhiên lại trở về thế này?”
“Đúng thế, năm mới cũng đã qua được một tuần rồi sau cháu lại đột nhiên về đây? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Bà ngoại Lâm Sơ Diệp lo lắng hỏi.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười đáp: “Không có gì đâu ạ, chỉ là chỗ dạy thêm của Diệp Hân thiếu người nên là cháu trở về giúp cậu ấy một tay.”
Bà ngoại Lâm Sơ Diệp nghi hoặc nhíu mày: “Vậy cháu mặc kệ công việc quay phim kia à?”
Bà lão không hiểu quay phim là công việc gì, cũng không rõ Lâm Sơ Diệp đang làm về cái gì, chỉ là nghe người ta nói cháu bà đang quay phim truyền hình, sau này có thể nhìn thấy được cô xuất hiện ở trên tivi..


Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bà đã tìm đi tìm lại các kênh truyền hình trên TV nhưng vẫn không thấy Lâm Sơ Diệp xuất hiện trên đó.
“Cái đó có cảnh thì sẽ quay, không có thì được nghỉ ngơi ạ.” Lâm Sơ Diệp giải thích: “Với lại cháu về đây giúp Diệp Hân chút việc nên sẽ không ảnh hưởng gì đâu ạ”
Bà lão chỗ hiểu chỗ không gật đầu nói: “À, vậy khi nào cháu lên TV thì nói với bà một tiếng chứ mỗi lần bà tìm là mất cả buổi vẫn không thấy cháu đâu.”
Lâm Sơ Diệp cười đáp: “Vâng ạ” rồi không nói thêm gì nữa.
Phó Viễn Chinh im lặng ngồi nghe hai người họ trò chuyện suốt cả buổi mà không nói câu nào.
Đến đêm, mọi người tự giác về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi vào phòng, Phó Viễn Chinh gọi cô lại.
Lâm Sơ Diệp buồn bực quay đầu.
Phó Viễn Chinh: “Nếu công việc gặp rắc rối gì thì có thể nói với người nhà.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Sau đó nói ” Chúc ngủ ngon” với anh, cô quay người trở về phòng của mình.
Đóng cửa lại, Lâm Sơ Diệp mở điện thoại, xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ giống như muốn khủng bố cô vậy.
Phần lớn đều là của người đại diện Phùng San San gọi tới còn có mấy cuộc của Chu Cẩn Thần, ông chủ đương nhiệm của cô.
Lâm Sơ Diệp gọi một cuộc điện thoại cho Phùng San San.
“Em đang ở đâu?” Vừa mới bắt máy Phùng San San liền hỏi, giọng điệu bình tĩnh, không bởi vì sự xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ giống như muốn khủng bố cô vậy.

của cô mà nổi giận.
Đối với cô gái nhỏ này, Phùng San San cũng có chút thương xót.
Cô gặp Lâm Sơ Diệp khi ấy chỉ mới mười tám tuổi.

Lúc đó Lâm Sơ Diệp mới chân vào đại học, hình như trong nhà gặp phải chuyện gì đó và đang cần tiền gấp Phùng San San đã đồng ý cho cô mượn tiền nhưng với điều kiện là đóng ba bộ phim và hợp đồng mười năm.
Sự thật chứng minh rằng cô đã không nhìn lầm người.
Lâm Sơ Diệp tuy không phải là diễn viên chính quy nhưng cô rất có thiên phú diễn xuất.

Ngoại hình ưa nhìn khí chất trong sáng lại mang theo chút khí chất của người tri thức.

Cả cổ trang lẫn hiện đại đều nhập vai diễn rất tốt, ba bộ phim đó cũng không hề ít đất diễn.Tuy chỉ đóng vai nhân vật phụ nhưng lại áp đảo hơn so với nữ chính, diễn xuất rất hay.Cứ mỗi lần cư dân mạng thống kê vai diễn gây ấn tượng mạnh nhất thì không lúc nào là thiếu Lâm Sơ Diệp.
Theo đánh giá của Phùng San San, khả năng Lâm Sơ Diệp có cơ hội nổi tiếng là rất cao, cô cũng đã vạch ra phương hướng phát triển sự nghiệp cho Lâm Sơ Diệp một cách bài bản.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, lúc Lâm Sơ Diệp 21 tuổi, sự nghiệp còn đang ở đỉnh cao thì gặp phải sự cố.
Ông chủ của cô, Chu Cẩn Thần, là một phú nhị đại điển hình.

Tính tình ngạo mạn kiêu căng, năng lực cũng không tồi khi có thể vực dậy được một công ty đang trên bờ vực phá sản trở thành công ty giải trí nhiều người muốn đầu quân nhất.
Chu Cẩn Thần cũng không để ý Lâm Sơ Diệp có thể nổi tiếng hay không, có thể kiếm tiền cho công ty hay không.


Với anh ta mà nói, một Lâm Sơ Diệp không có chống lưng thì càng dễ dàng kiểm soát.

Vì vậy sau khi theo đuổi Lâm Sơ Diệp không thành công thì Chu Cẩn Thần lợi dụng hợp đồng mà Lâm Sơ Diệp ký lúc trước, cho tạm dừng hết mọi hoạt động của cô, không cho cô có cơ hội xuất hiện trước công chúng.

Mà lúc Lâm Sơ Diệp muốn rút khỏi giới giải trí thì lại cho cô một vai diễn nhỏ, lấy hợp đồng để trói buộc cô.

Khiến cho cô tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Anh ta cũng không có ý đồ gì khác, chỉ muốn Lâm Sơ Diệp cầu xin anh ta thậm chí là lệ thuộc vào anh ta.
Nhìn bề ngoài Lâm Sơ Diệp có vẻ hiền lành nhưng thực chất bên trong lại rất quật cường.

Chu Cẩn Thần không cho cô vai diễn cô cũng không tìm Chu Cẩn Thần trách móc, một tiếng cũng không nói mà gửi đơn lên tòa án còn một bên thì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.

Bây giờ cô đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhưng hợp đồng thì vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa.
Đợt trì hoãn này kéo dài năm năm, đối với nữ các diễn viên mà nói năm năm này là thời điểm hoàng kim nhất.
Lại thêm hai năm nữa, tài nguyên của Lâm Sơ Diệp ngày càng ít.

Nếu như đổi nghề, khả năng cô được nhận rất thấp vì không có kinh nghiệm làm việc gì lại đang ở độ tuổi kết hôn sinh con, xã hội sẽ không cho cô quá nhiều cơ hội.
Phùng San San không nghĩ tới bởi vì xuất phát từ ý tốt muốn ký hợp đồng với Lâm Sơ Diệp lại vô tình trở thành một sợi dây vô hình trói chặt đôi chân vốn đang tự do chạy nhảy với ước mơ và hoài bão của Lâm Sơ Diệp..
Với bằng cấp của Lâm Sơ Diệp, cô còn có nhiều cơ hội nghề nghiệp hơn là chọn làm diễn viên.
Vì thế mỗi khi Phùng San San đối mặt với Lâm Sở Diệp thì lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Lâm Sơ Diệp không biết lúc này trong lòng Phùng San San đang cực kỳ rối rắm, chỉ cười nói: “Em trở về thành phố Ninh.”
Phùng San San cũng cười: “Chị cũng đoán là thế.

Buổi chiều lúc có phán quyết, Chu Cẩn Thần đích thân tới công ty tìm em phát hiện em không có ở đây liền nổi cơn điên một hồi.”
Lâm Sơ Diệp: “Cứ để anh ta phát điên đi dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Phùng San San: “Vậy em tính tiếp theo làm thế nào?”
Phán quyết kia là muốn Lâm Sơ Diệp tiếp tục thực hiện theo đúng hợp đồng.

Cái này có nghĩa là trừ khi Chu Cẩn Thần đồng ý hủy hợp đồng, nếu không cô vẫn phải ở lại Công ty giải trí Tinh Nhất này thêm hai năm nữa.
Lâm Sơ Diệp: “Em cũng chưa nghĩ xong, cứ đợi trước đã.”
Cô vừa mới lên nghiên cứu sinh nửa năm, cũng có con đường lui khác không cần phải quá sốt ruột.
Ngược lại Phùng San San lại có chút lo lắng: “Gần đây chị có nghe nói mười năm về trước Hoa Ngôn ảnh thị và giải trí Tinh Nhất từng ký hợp đồng chuyển nhượng nghệ sĩ, là do tranh chấp cổ phần gì gì đó.


Tuy rằng trên danh nghĩa Tinh Nhất đã hoàn toàn thoát ly khỏi Hoa Ngôn nhưng vẫn còn ít cổ đông năm đó ở lại Tinh Nhất, âm thầm gây khó dễ cho nghệ sĩ của Tinh Nhất.

Chỉ là mười năm này hai nhà nước sông không phạm nước giếng, Hoa Ngôn cũng không để Tinh Nhất vào mắt cũng không coi trọng quá.

Nhưng nghe nói CEO hiện tại của Hoa Ngôn, cũng là một trong số ít những cổ đông lúc trước của Tinh Nhất, là một người rất tài giỏi lại không bị dính vào bất kỳ bê bối nào.

Em nghĩ xem có nên đi tìm anh ta, thương lượng về việc xác nhập em vào Hoa Ngôn hay không?”
“Bỏ đi, lỡ đâu lại là một tên biến thái khác.” Có vết xe đổ là Chu Cẩn Thần, Lâm Sơ Diệp không muốn lại dây vào Chu Cẩn Thần thứ hai: “Huống hồ Hoa Ngôn ảnh thị có nhiều nhân tài như vậy dựa vào cái gì mà họ lại mở cửa chào đón em chứ.”
“Cứ thử xem, lỡ đâu trúng thì sao.” Mặc dù Phùng San San khuyên như thế, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn :”Nhưng mà vị CEO kia cũng rất thần bí, làm nghề này lại chưa bao giờ thấy lộ diện trước mặt công chúng, cũng không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào lại càng không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào, muốn tìm được anh ta cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Người xuất sắc thường có chút kỳ lạ.” Lâm Sơ Diệp cũng không muốn tiếp tục đề tài này nói: “San San, chị không cần lo lắng cho em, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Phùng San San: “Chẳng lẽ em còn muốn lấy bằng tiến sĩ trong hai năm này sao?”
“Thì đọc sách thôi với lại em cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Nhưng mà,” Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, “cũng nên nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con một chút.

Thời gian hai năm vừa kịp, nửa năm chung đụng, một năm giành thời gian sinh con, nửa năm còn lại vừa vặn để cai sữa và lấy lại vóc dáng.

Đến lúc đó có thể toàn tâm toàn lực dồn vào sự nghiệp rồi.”
Phùng San San bị cô chọc cho tức chết: “Tỉnh lại đi, Lâm Sơ Diệp, em là diễn viên đấy.

Nghĩ cái gì thế, đến lúc em làm mẹ của mấy đứa nhỏ rồi, các fan sao còn có thể ghép CP cho em nữa?”
“Diễn viên cũng chỉ là một phần công việc thôi mà.”
Thấy Phùng San San sắp nổi đóa, Lâm Sơ Diệp nhanh chóng trấn an: “Được rồi, em chỉ nói thế thôi.

Chọn người để kết hôn sao có thể dễ dàng thế được chứ, người đó ít nhất phải có trách nhiệm, có tính kiên nhẫn, có thể bao dung với lại công việc của em không thích hợp để ở nhà cả ngày mà chăm sóc con cái, vậy nên anh ta phải đồng ý ở nhà quán xuyến mọi việc…..”
“Dừng! Lâm Sơ Diệp.” Phùng San San trực tiếp cắt ngang lời cô, “Đừng mơ mộng nữa, mơ mộng nữa là em tiêu luôn đấy.” Cô vẫn chưa quên hồi trước lúc Lâm Sơ Diệp thi xong cũng nói bừa như thế với cô, nói cô sẽ tĩnh tâm đọc sách, kết quả thì hay rồi bây giờ đến cả bằng tốt nghiệp thạc sĩ cũng ở trong tay cô luôn rồi.
Lâm Sơ Diệp bị cô chọc cười: “Được rồi, chị yên tâm đi, chuyện đó và thi cử là hai chuyện khác nhau.

Chuyện thi cử em có thể dựa vào chính mình, còn sinh con thì không thể dựa vào một mình em được.”
“Dù sao đi chăng nữa thì em cũng bỏ ngay cái suy nghĩ này trong đầu đi.

Chuyện hợp đồng chị sẽ nghĩ cách giúp em, bây giờ em cứ yên tâm nghỉ phép, Chu Cẩn Thần cứ để cho chị.

Chị sẽ không để anh ta tìm ra em đâu.”
“Vâng.”
Vừa mới cúp điện thoại, Lâm Sơ Diệp nhìn thấy cuộc gọi video của Diệp Hân.
Cô nhấn bắt máy, Diệp Hân hào hứng xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Cậu đoán xem hôm nay ở chỗ lớp trưởng tớ phát hiện được gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Cái gì?”
Diệp Hân gửi cho cô một bức ảnh.
Lâm Sơ Diệp mở lên hóa ra là ảnh tốt nghiệp hồi cấp ba, không biết là ai chụp, mọi người ngồi quanh bàn tròn uống bia hoặc đứng hoặc ngồi, ai nấy đều cười vui vẻ trên mặt còn mang theo sự ngây ngô thời thanh xuân.

Lâm Sơ Diệp thấy được mình ở góc phía bên trái tấm hình, cô ngồi bên trái của bàn tròn, nghiêng người mỉm cười nhìn mọi người đang cười đùa.
Diệp Hâm ở bên đầu bên kia hỏi: “Nhìn thấy cậu chưa? Tấm hình này là ai chụp nhỉ, chụp tốt phết đấy chứ.”
Lâm Sơ Diệp bất giác lướt qua tấm ảnh, quả thật chụp rất tốt, cả ngũ quan lẫn thần thái đều được căn chụp rất chuẩn.
Diệp Hân: “Còn có Ôn Tịch Viễn, cậu xem, ở phía trên bên trái của cậu một chút.”
Tay Lâm Sơ Diệp phóng to màn hình một chút, sau đó buông ra, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn trên tấm hình.
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu, thản nhiên nhìn cô.
Lông mày thưa, ánh mắt sáng như sao, cũng không biết có phải do bầu không khí trong ảnh hay không mà Lâm Sơ Diệp cảm thấy cái nhìn này của Ôn Tịch Viễn cực kỳ chăm chú.
Tim Lâm Sơ Diệp khẽ run, sau đó lại làm như không có chuyện gì tiếp tục nói chuyện phiếm với Diệp Hân: “Ôn Tịch Viễn…..

Sau này làm việc ở đâu thế?”
Diệp Hân mờ mịt lắc đầu: “Tớ cũng không biết, lúc đó cậu không thân với cậu ta sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Tớ….

lúc đó không thân với cậu ấy lắm.”
Diệp Hân cũng không để ý, ngẫm lại cũng phải, lúc bọn họ học lớp 11 Ôn Tịch Viễn mới chuyển đến mà đến năm lớp 12 Lâm Sơ Diệp lại chuyển trường về quê.

Cô và Ôn Tịch Viễn còn học chung hai năm, nhưng Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn chỉ học chung có một năm mà thôi.
Nhưng Diệp Hân cũng không hiểu rõ lắm tình hình của Ôn Tịch Viễn, anh thậm chí còn lớn hơn họ ba tuổi, giống như là người không cùng thế giới, với thành tích của anh, hoàn toàn không phải là vì ở lại lớp.
Trước khi anh chuyển đến, Lâm Sơ Diệp đứng thứ nhất.

Sau khi Ôn Tịch Viễn đến được hai tháng, thành tích liền vượt lên cả Lâm Sơ Diệp, từ đó về sau vẫn luôn đứng thứ nhất còn Lâm Sơ Diệp chỉ có thể đứng thứ hai.
Có lẽ là vì nguyên nhân nào đó mà việc học của anh bị gián đoạn, sau khi trở lại học tập thì luôn thành tích luôn giữ một khoảng cách với bạn cùng lớp.

Cô nghĩ có thể Lâm Sơ Diệp sẽ tiếp xúc nhiều hơn với anh một chút, dù sao thì giáo viên luôn coi trọng những học sinh giỏi, cả hai lại là hai người xuất sắc, giáo viên sẽ tìm họ bất cứ lúc nào.

Dần dần như thế hai người sẽ tiếp xúc với nhau nhiều một chút, nhưng khi gặp lại nhau cảm giác như hai người này chưa từng quen biết trước đó.
Diệp Hân còn nhớ rõ lúc cả lớp tụ tập mừng tốt nghiệp cấp ba, Lâm Sơ Diệp đã chuyển trường một năm cũng có mặt.

Khi đó ngay cả Ôn Tịch Viễn không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào cũng tới, nhưng hai người cũng chỉ khách sáo gật đầu coi như chào hỏi, sau đó ngồi vào bàn cũng không nói chuyện, nhìn nhau như những người xa lạ
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Sơ Diệp rời đi, Ôn Tịch Viễn cũng không thấy bóng dáng đâu.
Sau đó cũng có vài lần tụ tập, Lâm Sơ Diệp chưa từng tham gia lần nào mà Ôn Tịch Viễn cũng chưa từng xuất hiện, hai người họ thậm chí còn không tham gia nhóm chat lớp, cứ như sau khi tốt nghiệp liền biến mất vậy.
“Chắc là lớp trưởng còn giữ liên lạc với cậu ấy, để hôm nào tớ hỏi thử xem.”
“Hỏi cái này làm gì.” Lâm Sơ Diệp chuyển đề tài, “Đúng rồi, ngày mai mấy giờ tớ qua?”
Diệp Hân: “Mười giờ đi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Diệp Hân là bạn học cấp 3 của cô, hiện tại cô ấy đang mở một trung tâm dạy thêm, đối tượng chủ yếu là học sinh tiểu học và trung học.

Kỳ nghỉ đông này đang cần tuyển thêm giáo viên, dù sao Lâm Sơ Diệp cũng không có việc gì làm, đúng lúc năm nay về quê đón năm mới, Diệp Hân cũng năn nỉ mãi nên cô quyết định đến xem thử, coi như là trải nghiệm cuộc sống khác một chút.
Sau khi kết thúc, màn hình di động lại hiện lên tấm ảnh kia vẫn là lúc cô phóng to chỗ Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp giật mình, sau đó bình tĩnh tắt điện thoại đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi