CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM


“Ừm, vừa mới tan tầm.” Ôn Tịch Viễn nghe giọng cô vẫn còn buồn ngủ: “Mệt lắm sao?”
“Cũng không mệt lắm, vẫn còn chịu được.”
Ôn Tịch Viễn không quá yên tâm: “Em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh gọi lại cho em.”
“Không sao.” Lâm Sơ Diệp ở đầu bên kia ngáp một cái: “Lúc tôi về đã ngủ một giấc rồi, bây giờ cũng tỉnh táo hơn rồi.

Hơn nữa ngày mai cũng không phải quay phim.”
Nói đến đây, cô đột nhiên háo hức mà nói với anh một tin tốt: “Đoàn làm phim của chúng tôi được nghỉ ba ngày, ông chủ này cũng thật là có lương tâm.”
Ôn Tịch Viễn bật cười: “Tốt vậy sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Ừm, đúng vậy, ông chủ có lương tâm nhất trong ngành.”
Nói xong cô lại tò mò hỏi anh: “Muộn thế này rồi anh mới tan làm sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Việc ở công ty hơi nhiều, có hơi bận một chút.”
“Ồ, vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Lâm Sơ Diệp liếc nhìn thời gian, đã mười hai giờ rồi, rạng sáng nay anh dậy lúc bốn giờ, bận đến giờ này….

Tối hôm qua còn ngủ muộn như thế….

Cô nghĩ như thế, lo lắng hỏi : “Anh có muốn đi ngủ trước không? Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sao, không mệt lắm.”
Lại hỏi cô: “Thế nào, đã quen với công việc chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm, rất tốt.

Cảm giác vẫn khá mới mẻ.”

“Vậy là tốt rồi.” Ôn Tịch Viễn cười, thật ra anh cũng không có quá nhiều đề tài để tán gẫu với cô, những đề tài tán gẫu này cũng không thú vị cho lắm, nhưng điện thoại giống như có một loại ma lực nào đó, một khi đã kết nối được thì không nỡ cúp máy.
“Đúng rồi, anh đi lúc nào thế?” Lâm Sơ Diệp hỏi anh: “Cũng không báo với tôi một tiếng.”
Ôn Tịch Viễn không nghe ra giọng cô có cảm giác mất mát hay không, lúc anh rời đi là phải quay về công ty dự một cuộc họp, nhưng quả thật cũng có một chút cố ý, muốn biết thử xem lúc cô phát hiện anh không còn ở đó có đi tìm anh hay không, nhưng sự thật đã chứng minh, cô không đi tìm anh.
“Khoảng giữa trưa.” Ôn Tịch Viễn nói.
“Ồ.” Lâm Sơ Diệp nhớ lại thời gian lúc anh đi: “Hình như lúc đó là giờ ăn cơm, sao anh không ở lại ăn đã rồi hẵng đi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn đồng hồ treo tường: “Hay là giờ anh qua đó đón em đi ăn khuya nhé? Coi như là bù cho bữa trưa?”
“Hả?” Lâm Sơ Diệp bất giác nhìn đồng hồ: “Không cần đâu, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Anh nói giỡn thôi.

Được rồi, cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Lâm Sơ Diệp “Ừ” một tiếng: “Anh cũng ngủ sớm một chút, tôi cúp máy trước nhé?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “Ừ” trầm thấp, Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, tắt điện thoại rồi nhắm mắt một chút, sau đó ngáp dài một cái, ngồi dậy.
Lúc mới trở về cô thật sự buồn ngủ đến không chịu nổi, định thay đồ ngủ xong thì ngồi sô pha chơi điện thoại một lát, không ngờ lại ngủ thiếp đi, còn không kịp rửa mặt.
Lâm Sơ Diệp cào cào mái tóc dài bị rối trong lúc ngủ, ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt.
——
Ôn Tịch Viễn thấy điện thoại bị cúp, lòng bàn tay cầm di động lật tới lật lui.
Anh nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, đèn ở các tòa chung cư cũng đã tắt dần, ngay cả những bảng hiệu đèn nhấp nháy đầy màu sắc của các tòa nhà và trung tâm thương mại cũng chỉ còn lác đác vài chỗ, cả thành phố giống như đang dần chìm vào giấc ngủ say.
Ôn Tịch Viễn thu ánh mắt lại, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt trên đầu tủ cạnh giường, buông di động xuống, đứng dậy trở về phòng, một lúc sau thay quần áo đi ra, xoay người cầm lấy chìa khóa xe để trên bàn trà rồi ra khỏi cửa.
Lâm Sơ Diệp rửa mặt xong, người đã hoàn toàn tỉnh ngủ, muốn tiếp tục ngủ bù nhưng lại sợ không ngủ được, khóe mắt liếc nhìn thấy kịch bản đang để trên bàn trà, lại không nhịn được đi tới cầm kịch bản lên xem, vừa mới cầm lên, định rằng xem một chút đến khi buồn ngủ thì tiếp tục ngủ, không ngờ chưa đợi đến khi buồn ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ “Cốc cốc cốc” nhẹ nhàng, rất có tiết tấu.
Lâm Sơ Diệp hoang mang đứng dậy, đi ra phía cửa.
“Ai thế?” Cô hỏi.

“Là anh.”
Giọng nói trầm thấp của Ôn Tịch Viễn từ ngoài cửa truyền vào, động tác của Lâm Sơ Diệp hơi dừng một chút, sau đó mở cửa ra.
Ôn Tịch Viễn mặc áo bành tô màu đen đang đứng trước cửa, tay cầm di động đang muốn đặt bên tai, thấy cô đi ra mở cửa liền cười với cô: “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Anh…..” Lâm Sơ Diệp hơi sửng sốt, nhưng trong lòng rất nhanh đã nhảy nhót vui sướng, bất giác mỉm cười: “Anh thật là muốn tới chở tôi đi ăn khuya vậy sao?”
“Ừm.” Ôn Tịch Viễn nhẹ đáp, thấy cô không nhúc nhích, chậm rãi cất di động đi.
“Vậy…..” Lâm Sơ Diệp chỉ chỉ phía sau: “Tôi vào thay quần áo trước?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô một cách nóng bỏng, khiến Lâm Sơ Diệp không tự chủ được mà chậm rãi buông lỏng cánh tay đang nắm khóa cửa ra, nhịp tim gia tốc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, không dám nhìn thẳng anh.
Ôn Tịch Viễn không nói gì, đi tới phía cô, trở tay đóng cửa lại, tay kia vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, hơi giữ chặt, sau đó cúi người hôn xuống, hơi thở gấp gáp.
Lâm Sơ Diệp ngây ra một giây, muốn đẩy anh ra, nhưng được một nửa đã dừng lại, sau đó thì không quan tâm gì nữa, vòng tay qua ôm cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại.
Hơi thở Ôn Tịch Viễn càng thêm nặng nề, dùng sức áp cô vào tường, động tác cũng dần trở nên mạnh bạo hơn.
Lâm Sơ Diệp cũng có chút nhiệt tình, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí, thừa dịp hít thở liền nói khẽ với anh: “Ôn Tịch Viễn, anh biết là bây giờ tôi và anh không thể…..”
“Ừm.” Giọng nói khàn khàn của anh cắt ngang cô: “Đừng nói mấy lời mất hứng như vậy.”
“Được.” Cô nhẹ đáp.
Ôn Tịch Viễn cười cười, bàn tay nâng cằm của cô lên khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Nụ hôn này nhấn chìm tất cả.
Lâm Sơ Diệp phát hiện đêm nay Ôn Tịch Viễn có hơi mạnh bạo, loại mạnh bạo này khác hẳn với lần đầu tiên, lúc đó anh còn thông cảm cho lần đầu tiên của cô mà cố gắng nhẹ nhàng và kiên nhẫn, nhưng đêm nay Ôn Tịch Viễn hoàn toàn vứt bỏ mặt ôn hòa kiên nhẫn thường ngày, ngay cả một chút nhẹ nhàng cũng không có, hoàn toàn để lộ mặt mạnh mẽ cường thế, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc.
Nhưng cả quá trình đều là nhẹ nhàng vui vẻ mà đắm chìm.
Lần trước sau khi làm xong cô còn có sức nói chuyện với anh, lần này Ôn Tịch Viễn khiến cô ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, chỉ có thể khóc.
Lần vận động thân thể này quá hao phí thể lực, khiến Lâm Sơ Diệp ngủ một giấc thẳng tới chiều hôm sau, đừng nói là ăn khuya, ngay cả bữa sáng lẫn bữa trưa của ngày hôm nay cô cũng đã bỏ lỡ.

Lúc cô tỉnh lại Ôn Tịch Viễn vẫn còn ở đây, anh đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại, đưa lưng về phía cô, quần áo trên người đã đổi thành bộ khác, nhìn giống như là đang chuẩn bị rời đi.
Có lẽ là anh sợ đánh thức cô, nên giọng nói rất nhỏ.
Lâm Sơ Diệp cúi đầu nhìn xuống, có hơi xấu hổ mà quấn chăn chặt hơn một chút, muốn rời giường mặc quần áo nhưng lại ngại Ôn Tịch Viễn vẫn còn đứng ngoài ban công, nên đột nhiên muốn dậy nữa, nhưng bụng cô cũng đói đến mức da bụng sắp dán vào lưng rồi.
Đang suy nghĩ có nên giả vờ ngủ tiếp, đợi đến khi Ôn Tịch Viễn rời đi rồi mới rời giường hay thì giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Ôn Tịch Viễn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Lâm Sơ Diệp không né kịp, chỉ có thể xấu hổ nhìn lại anh, sau đó ngượng ngùng chuyển tầm mắt.
Lần trước cô đi trước khi anh tỉnh lại, không có chút xấu hổ gì sau khi làm chuyện ấy.

Nhưng lần này là lần đầu tiên hai người đối mặt sau khi tiếp xúc thân mật, lại là giữa ban ngày, không giống như lúc buổi tối, Lâm Sơ Diệp vẫn có chút chướng ngại tâm lý, không có cách nào đối mặt với Ôn Tịch Viễn một cách thản nhiên được.
Ôn Tịch Viễn nhỏ giọng nói “Tối nay tôi gọi lại cho anh” với người ở đầu bên kia điện thoại, sau đócúp điện thoại, đi về phía cô.
“Tỉnh rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhẹ đáp một tiếng “Vâng”, tay còn hơi nắm chặt góc chăn.
“Anh vẫn chưa đi làm sao?”
“Chút nữa sẽ đi.” Ôn Tịch Viễn cúi xuống nhìn cô: “Dậy ăn chút gì trước đã nhé?”
Lâm Sơ Diệp hơi chần chừ gật đầu, cũng không mở chăn ra đứng dậy, chỉ nhẹ giọng hỏi anh: “Ăn cái gì thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Trong nhà bếp có cháo hải sản.

Hoặc là chúng ta ra ngoài ăn?”
“Ăn cháo hải sản đi.” Vẫn là giọng nói không thể nhẹ nhàng hơn, Lâm Sơ Diệp ngại ngùng nhìn anh, “Anh múc cho em một ít nhé?”
“Được.” Trả lời cô cũng là giọng rất nhẹ.
Ôn Tịch Viễn sờ sờ đầu cô: “Em đứng dậy mặc quần áo trước đi, anh đi hâm cháo nóng cho em?”
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Tối hôm qua hai người có chút điên cuồng, từ huyền quan đã bắt đầu không khống chế được, dây dưa từ đó tới tận giường.
Quần áo đã được Ôn Tịch Viễn gấp gọn lại, đặt ở ghế sô pha bên cạnh giường.
Lâm Sơ Diệp thấy Ôn Tịch Viễn đã đi tới phòng bếp, hơi dịch người về phía ghế sô pha, cẩn thận vươn tay ra lấy quần áo của mình, còn cảnh giác nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, sợ anh đột nhiên xoay người lại.
Cũng may khoảng cách từ giường đến sô pha không xa lắm, Lâm Sơ Diệp nhanh chóng cầm lấy đồ ngủ, sau đó trùm chăn lên mặc đồ vào, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút.

Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Ôn Tịch Viễn vẫn đang ở phòng bếp hâm nóng cháo cho cô.
Phòng bếp đối diện với nhà vệ sinh, Lâm Sơ Diệp vừa xuống giường đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, nơi đó không quá thoải mái, có hơi ảnh hưởng đến tư thế đi.
Đây là điều phải trả giá cho sự điên cuồng quá mức tối hôm qua.
Cô cố gắng kiềm chế, cố gắng bước đi như bình thường, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lúc đi tới bên cạnh Ôn Tịch Viễn có hơi khập khiễng, đúng lúc này Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh di chuyển xuống dưới thân dưới của cô, Lâm Sơ Diệp cũng đúng lúc nhìn trộm anh, tầm mắt giao nhau, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp người, Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, chuyển tầm mắt, có chút giấu đầu hở đuôi giải thích: “Cái kia, chân có hơi tê.”
Ôn Tịch Viễn cũng ho nhẹ, đáp “Ừ” một tiếng.
Ngay lúc Lâm Sơ Diệp muốn giả vờ như không có chuyện gì mà đi vào nhà vệ sinh thì Ôn Tịch Viễn lại đột nhiên mở miệng.
“Tối hôm qua, thật xin lỗi.”
“Không, không sao.” Lâm Sơ Diệp không quá dễ chịu đáp lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đóng cửa nhà vệ sinh lại, cô thở dài một hơi.
Thật đúng là không thể làm chuyện này trong lúc trạng thái thả lỏng, như thế sau khi lấy lại tinh thần thì sẽ rất xấu hổ.
Lần đầu tiên trong lòng chỉ cảm thấy khổ sở, không còn tâm tư mà nghĩ tới chuyện khác.
Lâm Sơ Diệp ở trong nhà vệ sinh tắm rửa một hồi lâu, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt mới mở cửa đi ra.
Ôn Tịch Viễn đã hâm nóng cháo xong, đang ngồi ở trước bàn ăn chờ cô.
Thấy cô đi ra, anh hơi nhíu mày: “Em không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Không sao, em tắm rửa một chút.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Qua đây ăn cơm trước đi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, ngồi xuống đối diện Ôn Tịch Viễn, cầm thìa lên, gạt mọi suy nghĩ ra sau đầu, im lặng ăn cháo, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ một tiếng.
Động tác múc cháo của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, muốn giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhưng Ôn Tịch Viễn lại không cho cô toại nguyện, gọi cô một tiếng.
“Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp không thể không ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì thế?”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Tối hôm qua chúng ta không dùng biện pháp an toàn.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi