CẢ TIÊN GIỚI ĐỀU NGHĨ TA CÓ NỖI KHỔ TÂM


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Từ trước đến giờ Tạ Dịch chưa từng nghĩ sẽ có ngày hình tượng của hắn trong lòng các đệ tử lại là kẻ vô tình sẵn sàng hy sinh sư đệ vì lợi ích tông môn.

Ân Minh Chúc càng không ngờ hắn chưa làm gì, chỉ mới xuất hiện ở Huyền Thiên Tông nhưng bọn họ đã nghĩ xong các thủ đoạn tra tấn rồi.

Mặc dù là Ma Tôn nhưng thực sự hắn không tàn nhẫn như vậy.

Ma Tộc cũng không cần những thủ đoạn kia để hành hạ người khác.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra hướng phát triển của chuyện này hơi vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tạ tông chủ khẽ nhíu mày, giơ tay ra hiệu cho các đệ tử trong điện yên lặng, "Ta nói muốn hy sinh Thanh Giác khi nào?"
Lão giả được gọi là Sở trưởng lão lập tức nghiêm mặt, chỉ vào Ân Minh Chúc chất vấn, "Tông chủ có dám nói Ma Tôn tới đây không phải vì Thanh Giác không?"
Tạ tông chủ:...!
Đúng thật là hắn không dám.

"Chư vị từ từ giao thiệp, bản tôn đi trước." Ma Tôn cắt ngang cuộc trò chuyện, rất tri kỷ nhường chiến trường lại cho Tạ tông chủ.

Sau khi để lại cho các đệ tử một nụ cười đầy ẩn ý, hắn liền vung tay, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt mọi người.

Phàm ai cũng nghĩ hắn tới kiếm chuyện nhưng hắn lại không nháo ra chút động tĩnh thì quả là có lỗi với trí tưởng tượng của họ.

Nếu như có thể thừa dịp Tạ tông chủ không chú ý, trực tiếp cướp sư tôn đi, thật đúng là không thể tốt hơn nữa.

Ai thích chửi rủa vậy cứ chửi, từ khi hắn ngồi lên vương tọa Ma Tôn liền bị Tiên Ma hai giới chửi mắng không ngớt lời.

Có thêm bao nhiêu đi nữa cũng không ảnh hưởng chút nào tới hắn, chỉ là một đám người không thể làm gì ngoài phẫn nộ mà thôi, cần gì phải để ý.

Chúng đệ tử:!!!
"Tông chủ! Ma Tôn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ! Cầu tông chủ nể tình sư huynh đệ với Chiêu Minh Tiên Tôn mà bảo vệ y một lần!!!"
Nếu Chiêu Minh Tiên Tôn có thể trở về lúc thực lực toàn thịnh, bọn họ cũng không đến nỗi lo lắng như vậy.

Nhưng hiện tại y chỉ là một đứa trẻ bé xíu, bị Ma Tôn nhìn tới sợ là cơ hội kêu cứu mạng cũng không có.

Ông trời không có mắt!!!
Trước đây tiên tôn sống khốn khổ như vậy, không ngờ cải tử hoàn sinh vẫn không thoát khỏi số mệnh trắc trở, đúng là trời không có mắt!!!
Tạ Dịch hít sâu một hơi, cố gắng nén lửa giận xuống, siết chặt phù trần nhìn chúng đệ tử bi phẫn không thôi.

Hắn phải rất nhẫn nhịn mới không trục xuất sư môn tại chỗ, "Chuyện này bản tôn tự có tính toán, các ngươi không cần nhúng tay."
Các đệ tử đang lo lắng nghe lời này càng thấy hết hi vọng.

Ý tông chủ là không thể bảo vệ Chiêu Minh Tiên Tôn, bọn họ nhiều người cùng thỉnh cầu như vậy, cuối cùng vẫn không cứu được y sao?
Không được, nhất định là do quá ít người cầu tình nên mới không khiến tông chủ đổi ý được.

Nếu như toàn bộ tông môn, thậm chí là tu sĩ trên khắp Trung Châu đều đứng về phía Chiêu Minh Tiên Tôn, cho dù có là chí tôn Ma Giới cũng phải kiêng dè.

Hồn Nghi Tiên Tôn của Thiên Cơ Các có quan hệ rất tốt với Chiêu Minh Tiên Tôn, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn bằng hữu rơi vào tay ma đầu.

Đúng! Trước tiên phải lôi kéo Thiên Cơ Các.

Sau khi quyết định đối sách tìm cách khác cứu lấy Chiêu Minh Tiên Tôn đáng thương, các đệ tử thất vọng lui ra khi thấy không thể đặt hy vọng vào Tạ tông chủ.

Bọn họ bái nhập tông môn từ nhỏ, học chính là học trừ ma vệ đạo, tu chính là tu tâm cảnh lòng mang chúng sinh.

Nếu hôm nay thờ ơ với cảnh ngộ của Chiêu Minh Tiên Tôn, quả thực vô cùng thẹn với lòng.


Sau khi chúng đệ tử tản đi, trong điện rất nhanh đã yên tĩnh lại, Sở trưởng lão thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ Tạ Dịch đang gần như đen cả mặt, "Tông chủ, sư tôn các ngươi hiện không ở đây, lão già ta đành lấy tư cách trưởng bối để lên tiếng vậy.

Thanh Giác đã quá khổ, ngươi là tông chủ nên cân nhắc đại cuộc là đúng, lo y trở về sẽ khiến Ma Tôn chú ý tới tông môn cũng là điều hiển nhiên.

Mấy lão già chúng ta ở lại đây cũng không có gì làm, chi bằng để Thanh Giác theo chúng ta, tới một nơi non xanh nước biếc nào đó bế quan đi."
"Sư bá.

Chuyện không phải như ngài nghĩ." Tạ Dịch không biết làm sao mới có thể giải thích được, chẳng qua hắn chỉ dùng thân phận Ma Tôn của Ân Minh Chúc làm các tông môn khác dè chừng mà thôi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
"Tông chủ, chúng ta chỉ có một thỉnh cầu: Đối xử thật tốt với Thanh Giác.

Y bây giờ cái gì cũng không nhớ, chớ có làm thêm điều gì sai lầm để rồi phải hối tiếc." Sở trưởng lão lắc đầu, nói tiếp mấy câu thấm thía sau đó mới cùng các trưởng lão khác rời khỏi đại điện.

Ma Tôn nhìn chằm chằm như hổ đói, tông chủ phải lấy tông môn làm trọng, cho dù mấy lão già bọn họ có cẩn thận chú ý hơn chăng nữa, nhưng người có thể bảo vệ Thanh Giác trong tông môn cũng không có bao nhiêu.

Tạ tông chủ máu lạnh bị mọi người ruồng bỏ:...!
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ cảm giác bị người người hiểu lầm nhưng không thể giải thích là như nào.

Chỉ mới chút đã khiến hắn ưu tư cuồn cuộn, năm đó Thanh Giác phải khổ sở ra sao?
Tạ Dịch thở dài, nhìn đại điện trống trải không người, yên lặng hồi lâu mới xoay người rời đi.

Tạ Dịch không phải Thanh Giác, năm đó Thanh Giác không thể biện minh cho chính mình.

Nhưng là tông chủ, Tạ Dịch cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.

Cho dù Ân Minh Chúc có thể quang minh chính đại ở lại Huyền Thiên Tông, hắn cũng đừng hòng làm tổn thương Thanh Giác chút nào.

À, nếu như không phải xảy ra chuyện hôm nay, Tạ Dịch còn lâu mới biết hóa ra hình tượng của mình trong lòng các đệ tử lại là như vậy.

Đại đạo vô tình, thân là tông chủ phải đặt tông môn lên đầu, nhưng hắn tu cũng không phải là vô tình đạo, những người tuổi trẻ này suy cho cùng vẫn là quá trẻ con.

*
Trên Ngọc Quỳnh Phong, Vân Thính Lan yêu cầu Bạch cô nương yếu đuối dọn dẹp phòng, nhìn Bạch Vân Mạc bảo vệ nàng không rời nửa bước, hắn đành lắc đầu cười cười sau đó đưa Cố nhóc con tới phòng luyện đan.

Cố Thanh Giác thuần thục leo lên ghế ngồi, sau khi ngồi vững lại tiếp tục lo âu, "Nhị sư huynh, cô nương kia có thể khiến người ta ngu đi, mấy ngày gần đây chúng ta đừng cho tam sư huynh đi ra ngoài có được không?"
Bé mèo con đã bị lừa rồi, chẳng may tam sư huynh cũng bị mê hoặc, hai người bọn họ liệu có đánh nhau hay không...!
Đại yêu Bắc Cương!!!
Cố Thanh Giác mở to hai mắt, bỗng nhiên nhận ra Yêu Vương cũng là một trong những đại yêu Bắc Cương.

Nếu lỡ cả hai thật sự cùng yêu một người, vậy kẻ giết chết tam sư huynh trong câu chuyện chính là hai người sát vách kia.

"Bằng hữu" mèo nói đại yêu nơi hắn cũng rất lợi hại, tu vi của tam sư huynh ở Bắc Cương căn bản không đủ để vào mắt.

Tuy hắn không đánh lại sư huynh thời kỳ toàn thịnh, nhưng nếu sư huynh bị thương thì chưa chắc.

Tại sao lại như vậy?
Bé mèo con sao có thể là hung thủ giết chết tam sư huynh?
Vân Thính Lan cầm dược liệu trong tay, nhìn tiểu sư đệ bỗng nhiên biến sắc, "Đệ sao vậy?"
"Nhị sư huynh, bọn họ...!Bọn họ sẽ hại chết tam sư huynh..." Hốc mắt Cố nhóc con đỏ lên, cố gắng không khóc, lời nói cũng đứt quãng theo, sau đó nắm chặt lấy ống tay áo sư huynh, có thể thấy bị chính sự tưởng tượng của mình dọa sợ.

Bé mèo con rõ ràng đáng yêu như vậy, sao có thể ra tay tàn độc được?
"Ngoan nào, không sợ, bọn họ không đánh lại tam sư huynh đâu.

Không sao đâu, đệ đừng sợ." Vân Thính Lan hơi biến sắc nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.

Mặc dù lời nói của tiểu sư đệ không rõ ràng, nhưng hắn vẫn hiểu được "bọn họ" trong miệng y là chỉ Bạch Vân Mạc cùng Bạch Tố Tố.


Nếu như nói lần trước Cố Thanh Giác khóc nháo một hai đòi đến Kiếm Trủng tìm Diệp Trọng Uyên chỉ làm hắn nghi ngờ, vậy lần này có thể khẳng định nghi ngờ của hắn là đúng.

Sau khi Thanh Giác trở lại, y có thể nhìn thấy trước cảnh tượng chết chóc của những người thân thiết.

Loại năng lực này đặt trên bất kỳ ai cũng là chuyện tốt, duy chỉ có Cố Thanh Giác là không được.

Đầu ngón tay Vân Thính Lan hơi run, hắn không rõ tại sao tiểu sư đệ lại dự đoán được những điều này.

Mấy người họ hồi sinh Thanh Giác đã không dễ dàng gì, khi còn bé y sống rất thuận buồm xuôi gió nhưng bây giờ lại không phải là ngày xưa.

Tiểu sư đệ đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, cho dù y chưa từng lo lắng cho mạng sống của chính mình, nhưng sự sợ hãi cái chết của người thân lại dung nhập vào máu xương.

Nếu sau này y vẫn thấy được tương lai, liệu y sẽ hoảng loạn thế nào?
Cố nhóc con mới vừa suy nghĩ đến Yêu Vương có khả năng sẽ giết chết tam sư huynh nhà mình liền sợ phát khóc, dưới sự trấn an dỗ dành của Vân Thính Lan y mới bình tĩnh trở lại.

Y không thể hoảng, y còn phải cứu sư huynh và bé mèo đang lún sâu vào vũng bùn.

Y chính là niềm hy vọng cuối cùng, nếu là ngay cả chính mình còn cuống lên thì hai người kia xem như khỏi cứu.

Nhóc con xoa xoa mặt, nuốt ngược nước mắt vào trong, sau đó nghiêm túc nhìn Vân Thính Lan, "Nhị sư huynh, có cách nào giúp bé mèo con hết ngu không?"
Nếu như tâm trí bé mèo con khôi phục bình thường, không còn bị ả xấu xa kia khống chế, vậy bé mèo cũng sẽ không xích mích với tam sư huynh.

Như vậy sẽ không ai bị thương, há chẳng phải mọi người cùng vui sao?
Cố gắng lên Cố Thanh Giác, ngươi chính là hy vọng cuối cùng của toàn thôn- phi! Là của toàn tông môn.

Chỉ là một ả không có tiền đồ mà thôi, tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi.

Nhưng mà...!Hy vọng cuối cùng của toàn thôn là cái gì? Vì sao mình đột nhiên nhớ có một câu nói như vậy nhỉ?
Cố nhóc con chớp chớp mắt ra vẻ đăm chiêu, vừa quay đầu đã quăng luôn vấn đề khó hiểu kia đi.

Y nhìn Vân Thính Lan đầy kỳ vọng, nhị sư huynh lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp bé mèo trở lại bình thường nha.

Vân Thính Lan đặt Cố nhóc con về trên ghế, sau khi dặn y ngoan ngoãn ngồi yên, hắn mới bắt đầu chế thuốc, "Nhị sư huynh không biết vị Bạch cô nương kia dùng thủ đoạn gì, chỉ có thể cố gắng thử từng lần một."
"Nhị sư huynh là lợi hại nhất nha, huynh chắc chắn có thể." Cố nhóc con quơ nắm tay cổ vũ cho Vân Thính Lan.

Ở trong lòng y, Vân Thính Lan vĩnh viễn là y tu lợi hại nhất, cả Tiên Giới cũng không có vấn đề mà nhị sư huynh không thể giải quyết được.

Khải Nguyệt Tiên Tôn toàn năng đành cười trừ, bắt đầu nổi lửa dưới lò luyện đan để chuẩn bị luyện thuốc.

Hệ Thống đi tới đi lui lẩm bẩm ở bên, đây chính là hào quang, thuốc gì cũng vô ích thôi.

Ma pháp cần ma pháp đánh bại, hào quang cũng chỉ có thể dùng hào quang khác khắc chế.

Trông chờ vào sư huynh còn không bằng trông chờ vào ba ba ngươi.

Nể mặt Vân Thính Lan đối tốt với nhóc ký chủ như vậy, ba ba coi như làm thánh nhân thầm lặng.

Đến lúc đó làm nhiễu mấy cái hào quang kia đi, giúp hình tượng huy hoàng của nhị sư huynh trong lòng nhóc con không bị tan vỡ.

Trời **, Hệ Thống hao tâm tổn sức lo nghĩ cho ký chủ như ba ba đây quả thật không nhiều, chính nó còn tự thấy cảm động luôn.

*
Sau khi Vân Thính Lan đưa Cố Thanh Giác tới đan phòng, để lại Bạch Vân Mạc với người yêu đã lâu không gặp của hắn.


Đôi mắt ánh nước của Bạch cô nương vốn đã yêu kiều, đến khi chỉ còn lại hai người họ, nàng liền ấm ức rơi nước mắt, "Vân Mạc ơi hu hu hu~ Huyền Thiên Tông thật sự không như bên ngoài đâu, bọn họ âm thầm cấu kết với Ma Tộc đó hu hu~"
Thiếu nữ yếu đuối phải chịu đủ sợ hãi chỉ có thể tủi thân rơi lệ, chỉ nói Huyền Thiên Tông cấu kết với Ma Tộc, còn cấu kết như nào cũng không chịu nói, nàng bảo rằng không muốn liên lụy đến người bên cạnh, khiến hắn phải chịu oan với nàng.

Bạch Vân Mạc sợ nhất là thấy Bạch Tố Tố khóc, lúng ta lúng túng vội vàng giải thích, "Nhất định là nàng hiểu lầm rồi, Huyền Thiên Tông sẽ không bao giờ cấu kết cùng Ma Tộc.

Nơi không có khả năng bắt tay với Ma Giới nhất Tiên Giới chính là nơi đây đó.

Nàng đừng nghĩ nhiều nữa, chờ khỏe rồi chúng ta lập tức trở về Bắc Cương, mặc kệ mấy chuyện lằng nhằng ở đây."
Đôi mắt Bạch Tố Tố hơi tối lại, giơ tay lên diễn cảnh Tây Tử nâng tim, quả thực là đau lòng muốn chết, "Nếu ngươi không tin ta, cần gì phải tới cứu ta."
Đương lúc hai người sắp bắt đầu một vòng tuần hoàn, "Chàng vô tình chàng tàn khốc chàng cố tình gây sự.

Vậy nàng không vô tình không tàn khốc không vô lý sao? Thiếp vô tình chỗ nào tàn khốc chỗ nào vô cớ gây sự chỗ nào? Nàng lúc nào chẳng vô tình chẳng tàn khốc chẳng vô lý?", người bên ngoài gõ cửa rất đúng lúc.

Vân Thính Lan đứng bên ngoài, sau khi gõ cửa đã lên tiếng ngỏ lời tìm Yêu Vương bệ hạ có chuyện cần bàn.

Bạch Tố Tố nhu nhược chống bàn đứng dậy lắc đầu với Bạch Vân Mạc, nhưng mà Yêu Vương lại rất tin tưởng nhân phẩm của các vị ở Huyền Thiên Tông, "Tố Tố nàng yên tâm, bọn họ tuyệt đối không phải là loại người như nàng nghĩ đâu."
Bạch Tố Tố thấy hắn dứt khoát ra mở cửa, suýt nữa nghiến đến vỡ răng, nếu không phải mình tốt bụng giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn, với cái trình độ giao tiếp của kẻ này, hắn xứng đáng độc thân cả đời.

Ở bên ngoài, Vân Thính Lan đã tán thuốc bột vào không khí từ trước, dù sao hắn với Bạch Vân Mạc chưa quen thân tới mức có thể tùy tiện bảo đối phương uống thuốc, cứ rắc ra sẵn càng ổn thoả hơn.

Hệ Thống ba ba đã làm nhiễu hào quang bày tỏ, nó thật sự là một Hệ Thống đầy cờ đỏ* sau khi xong việc liền ẩn thân.

Tuyệt đối không phải bởi vì ký chủ hiện tại đang mất trí nhớ nên nó không có cách nào mở miệng khoe khoang được.

(*Cờ đỏ khen thưởng =)))
Vân Thính Lan gọi Bạch Vân Mạc ra, vì không xác định bột thuốc của mình có tác dụng hay không, nên tùy tiện chọn vài đề tài đàm luận một hồi, sau khi cảm thấy đủ thời gian thuốc ngấm mới hỏi, "Bạch cô nương thế nào rồi?"
Bạch Vân Mạc liền xụ mặt, có chút không vui trả lời, "Ta thấy nàng như vô cớ gây rối, cứ nói rằng các ngươi có liên quan đến Ma Tộc.

Ân Minh Chúc xuất hiện ở đây mà không bị đánh đuổi đi đã may lắm rồi, làm sao nàng lại cảm thấy Huyền Thiên Tông dính dáng tới Ma Tộc chứ?"
Mặc dù trước đây giữa Kiếm Tôn và Ma Tôn từng có thời gian hòa bình ngắn ngủi, nhưng chỉ vì cùng nhau đánh hắn thôi.

Không có hắn sắm vai bao cát vô tội, hai người kia lập tức sẽ đao kiếm đối mặt.

Cái tên Ân Minh Chúc kia ngay cả Chiêu Minh Tiên Tôn mà cũng dám gặm, dùng chân nghĩ cũng biết Kiếm Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!
Bạch mao Yêu Vương âm thầm vỗ tay điên cuồng tán thưởng Ma Tôn bệ hạ, hắn vẫn cho rằng tên kia phải cô đơn cả đời, không ngờ người ta đã sớm duỗi tay tới Chiêu Minh Tiên Tôn.

Năm đó bị trục xuất sư môn còn có nhiều người cảm thấy Ma Tôn vô tội, bây giờ nhìn lại đúng là vô tội cái rắm á! Dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với sư tôn mình như vậy, đáng đời bị đuổi đi lắm!
Bạch Tố Tố nước mắt lã chã vịn khung cửa, như thể không dám tin Bạch Vân Mạc sẽ nói nàng như vậy, thiếu nữ bị dày vò những ngày qua lập tức không chịu nổi đả kích liền ngã nhào trên đất, "Vân Mạc, sao ngươi lại nói ta như vậy?"
"Không phải đâu Tố Tố, lần này nàng thật sự sai rồi mà." Bạch Vân Mạc hấp tấp kéo người dậy, vừa phủi bụi bám vào tà váy vừa tiến hành giáo dục, "Vốn dĩ nàng không rõ tình huống ở Trung Châu, phàm là người hiểu biết một chút về Huyền Thiên Tông đều sẽ không nói điều ngu xuẩn như Huyền Thiên Tông cấu kết Ma Giới."
Sắc mặt Bạch Tố Tố tái nhợt, cứ thế che miệng khóc đến bi thương, "Ngươi nói ta ngu xuẩn ư?"
Bạch Vân Mạc thấy người yêu lại khóc lóc không thôi, hắn chỉ hận không thể biến về nguyên hình lăn lộn ăn vạ theo, "Tố Tố nghe ta giải thích đi, thực sự là tên Ân Minh Chúc kia hành sự quá dứt khoát.

Tiên Ma hai giới đều biết chuyện hào hùng năm đó hắn làm.

Nàng nghĩ xem nàng rời khỏi Bắc Cương nhiều ngày như vậy, ngay cả những việc này cũng không biết là sao?"
Trước tiên không nói tên kia to gan dám ăn cả Chiêu Minh Tiên Tôn, ngày ấy hắn bái nhập vào môn hạ của y trước ánh mắt vạn người hâm mộ.

Kết quả chưa được mấy năm, cả Tiên Giới đều biết chuyện hắn bị trục xuất sư môn.

Sự kiện kế tiếp lại càng kinh thiên động địa hơn, tên kia đến Ma Giới thoáng cái đã đồ sát một đường leo lên vị trí Ma Tôn.

Về sau là Chiêu Minh Tiên Tôn xảy ra chuyện.

Từng sự kiện một đều huy hoàng như này, trừ mấy lão già không màng sự đời bế quan một phát mấy trăm năm mới không biết.

Đừng nói Trung Châu, ngay cả trẻ con Yêu Tộc ở Bắc Cương cũng có thể nói vài câu, tại sao Tố Tố không biết chứ?
Rốt cuộc là muốn làm gì má ơi?
Công sức giải thích của Bạch Vân Mạc không những không hiệu quả như hắn tưởng, ngược lại còn khiến Bạch Tố Tố khóc dữ dội hơn, "Ngươi ghét bỏ ta..."
Bạch Vân Mạc: Ta không phải ta không có! Ngươi đừng đổ oan cho ta!
Vân Thính Lan nhịn cười xem bọn họ náo nhiệt, cảm thấy hơi ngạc nhiên khi dược liệu lại có công hiệu tốt như vậy, vốn dĩ hắn nghĩ rằng phải thử mấy lần mới thành công, không ngờ chó ngáp phải ruồi một lần đã được ngay.

Để Thanh Giác đợi ở đan phòng là quyết định chính xác, cảnh tượng như vậy không thích hợp cho trẻ em nhìn, tránh đi một chút vẫn tốt hơn.

*
Ân Minh Chúc sắp kích động đến điên rồi, chuyện gặp Cố Thanh Giác một mình ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.


Không ngờ trời cao lại quan tâm hắn như vậy, sau khi để lại vào câu bóng gió rồi ẩn thân rời đi, hắn lại có thể thấy sư tôn đang ngoan ngoãn ăn điểm tâm một mình trong đan phòng.

Đại khái chư vị Huyền Thiên Tông cảm thấy ở tông môn rất an toàn, Ma Tôn có to gan cỡ nào đi nữa cũng không dám động thủ ở đây, vậy nên dù cho hắn lượn lờ ở đâu đi nữa cũng không cần phải đề cao cảnh giác lắm.

Hoặc là nói, cho dù có cảnh giác hơn nữa, tu vi của các đệ tử bình thường làm sao có thể so với Ân Minh Chúc.

Nếu hắn thực sự muốn che giấu khí tức, trong Huyền Thiên Tông không có ai có thể phát hiện ra tung tích của hắn, dù là Tạ tông chủ cũng không ngoại lệ.

Các trưởng lão còn tranh cãi với tông chủ trong đại điện, Khải Nguyệt Tiên Tôn không biết đang làm gì ở chỗ Bạch Vân Mạc, Huyền Li Kiếm Tôn vẫn luôn bế quan ở Kiếm Trủng không ra.

Cơ hội tốt ngàn năm có một thế này, không làm chút gì quả thật là có lỗi với tiếng tăm hung tàn đáng sợ của hắn.

Vì Vân Thính Lan cách đó không xa, Ân Minh Chúc càng cẩn thận che giấu khí tức hơn.

Nhìn cái miệng nhỏ cắn từng miếng bánh ngọt, hốc mắt hắn không khỏi nóng lên.

Nếu không phải lúc này không thích hợp, hắn thật sự muốn nhìn như vậy cả đời, thà rằng sư tôn vĩnh viễn là đứa nhỏ không trưởng thành, cũng không muốn y nhớ lại những ký ức không tốt kia.

Ân Minh Chúc lặng lẽ lộ diện trước mặt Cố Thanh Giác, cố gắng trấn tĩnh không để giọng phát run, sau khi thử nhiều lần mới dám gọi tên người hắn vẫn tâm niệm trong lòng vô số lần, "Thanh Giác."
Cố nhóc con thấy Ân Minh Chúc xuất hiện ở đây cũng không sợ, chỉ nghi hoặc giương mắt nhìn, đôi mắt đen láy mông lung nhìn qua khiến tâm can Ân Minh Chúc loạn cào cào, hận không thể lập tức ôm người về Ma Giới.

Sư tôn khi còn bé lại đáng yêu như vậy, nếu hắn có thể gặp sư tôn từ sớm, có phải sẽ không xảy ra mớ rắc rối sau này không?
Cố nhóc con đặt bánh ngọt xuống, nhìn đối phương đang trầm mặc bèn lên tiếng hỏi, "Sao vậy?"
Tuy quan hệ của Ma Tộc này và các sư huynh không tốt lắm nhưng Cố Thanh Giác không hề cảm thấy ác cảm gì, giống như biết hắn sẽ không làm lại y, cảm giác thoải mái hoàn toàn như khi ở cùng các sư huynh vậy.

Thật là kỳ quái, hễ các sư huynh thấy người này là lại đánh nhau, tại sao y ở cạnh hắn lại thấy thả lỏng như vậy?
Cố Thanh Giác nghĩ không ra liền không thèm nghĩ nữa.

Ân Minh Chúc lúc này chỉ muốn được ôm người khảm vào xương cốt với mình, lúc bước ra từ núi thây biển máu cũng không khẩn trương như bây giờ.

Trong đầu rất nhanh đã dựng xong kế hoạch, hắn không dám chậm trễ hơn.

Mặc dù có cảm giác bị nhìn thấu dưới ánh mắt trong vắt của đứa nhỏ, nhưng hắn vẫn gạt áy náy qua một bên, nhẹ giọng dỗ ngọt Cố nhóc con.

Cố Thanh Giác vốn không hề phòng bị với Ân Minh Chúc, sau vài câu liền ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi.

Ma Tôn bệ hạ tim đập như trống, trong đan phòng bốc lên sương đen, chỉ trong nháy mắt hai người một lớn một nhỏ đã biến mất.

*
Ma Giới, Bất Độ Thành.

Ma Tộc cường tráng có sừng trâu mặt mày ủ dột đứng trên bậc thang, sau khi thấy mấy bóng dáng từ xa lướt tới đã vội vàng nghênh đón, sốt ruột đến mức muốn giậm chân nhưng cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể thấp giọng tuyệt vọng, "Lớn chuyện rồi."
"Chuyện gì? Bệ hạ trở về rồi?" Mị ma hộ pháp diêm dúa vuốt tóc, cảm thấy lần này Ma Tôn trở về hơi sớm, "Không phải bệ hạ nói muốn ở Tiên Giới thêm một khoảng thời gian nữa sao? Sao lại về nhanh như vậy?"
Ma Tộc Sừng trâu khóc không ra nước mắt, "Bệ hạ không trở về một mình, ngài còn cướp cả Chiêu Minh Tiên Tôn về kia kìa!"
Mị ma hộ pháp:!!!
Mấy Ma Tộc quyền cao chức trọng trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, sự tĩnh lặng chết chóc nhanh chóng tràn ra, lúc lâu sau mới có giọng nói cất lên.

Mị ma hộ pháp sợ tới mặt mũi trắng bệch, khó khăn lắm mới vịn vào Ma Tộc kế bên để đứng vững, "Thôi đừng nhiều lời nữa, mau thu xếp đi, chuẩn bị tuyên chiến với Tiên Giới."
Trời đất ơi, bệ hạ ngài lúc đi không phải nói tuyệt đối không ra tay với người Huyền Thiên Tông sao? Sao vừa đảo mắt đã bế luôn bảo bối của người ta về nhà rồi?
Trước khi làm gì nguy hiểm cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ.

Trừ khi toàn bộ Tiên Giới đều chết hết, nếu không lần này nhất định phải khai chiến đó bệ hạ!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thống: Các ngươi có thấy tiểu ký chủ nhà ta đâu không? Đáng yêu thông minh như vậy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Ma Giới: Bệ hạ xin hãy tỉnh táo!!!
————————————
Xin hãy mau mau bão like* cho sự ngầu lòi của Ma Tôn, bởi vì rất nhanh thôi hắn sẽ bị đánh thành chó con, mỉm cười.

jpg
(*Có một số nền tảng phát sóng khi có người ủng hộ/cmt sẽ hiện lên màn hình đó.)
————————————
(Lược 7749 dòng tác giả cảm ơn các tiểu thiên sứ gửi vật phẩm.)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tui sẽ tiếp tục cố gắng!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi