CẢ TRIỀU VĂN VÕ TOÀN ƯU PHIỀN


Từ sau khi Du Bá Thiên đăng cơ, hàng loạt các hoạt động giống như săn thú, mã cầu, đá cầu dần dần nhiều lên.

Trước kia mỗi năm chỉ săn thú vào mùa xuân, nhưng năm nay lại nhiều thêm săn thú mùa thu.

Đó đều là những hoạt động thích hợp với người trẻ tuổi, cho nên hôm nay, trong sân săn thú phần lớn đều là các thanh niên tài tuấn.
Mà thời gian săn thú mùa thu này đúng lúc sứ đoàn Hạ Quốc tới chơi, mấy nam nhi có chí khí đương nhiên là muốn ganh đua cao thấp cùng người Hạ Quốc, lại còn có thể được lộ mặt trước mặt đế vương.

Bởi vậy chỉ mới qua một buổi sáng, mà trên đài đã bày đủ các loại kiểu dáng con mồi.
Du Bá Thiên xem qua một lượt, liên tục gật đầu: “Thật tốt, thật tốt…… Di, con hươu này là ai săn?”
Trong khu vực săn bắn, con mồi cũng được phân chia thành hạ đẳng trung đẳng và thượng đẳng, hươu được xem là con mồi thượng đẳng, số lượng ít lại khó tìm, không ngờ chỉ trong một buổi sáng đã có người săn được rồi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bên trong đám người sứ đoàn Hạ Quốc có một người bước ra, với một nửa gương mặt bị che khuất bởi mặt nạ, đúng là Hạ Diệc Thầm.
Mấy người trẻ tuổi ở Du Quốc chán nản cúi đầu, để người Hạ Quốc đoạt mất sự nổi bật, bọn họ còn mặt mũi gì đứng trước mặt đế vương?

Du Bá Thiên đi đến trước mặt hắn, chỉ cần nửa khuôn mặt ông cũng có thể nhận ra hắn là ai, ông bất động thanh sắc gật đầu: “Tài nghệ của sứ thần Hạ Quốc thật siêu quần, đúng là người tài xuất hiện lớp lớp .”
Hạ Diệc Thầm hành lễ nói: “Bệ hạ quá khen, quý quốc nhân tài đông đúc, ta cũng chỉ có vận khí tốt thôi.

Khi còn ở Hạ Quốc, ta đã từng gặp qua phong thái của công chúa quý quốc, thật khiến người ta phải khâm phục, chỉ tiếc hiện giờ công chúa không có mặt tại đây, nhưng ta nghe nói không lâu trước đây , công chúa gả thấp cho một vị Phò mã, có thể dành được tâm của công chúa , đương nhiên Phò mã cũng là người dũng mãnh can đảm đi?”
Trong kinh thành này , không ai không biết thân thể Thời Hoài Kim ốm yếu, tài học không bằng đệ đệ, sự dũng mãnh lại càng không thể nào nhắc tới, hắn có thể trở thành Phò mã còn không phải chỉ dựa vào một khuôn mặt.

Hiện nay bị sứ thần Hạ Quốc điểm danh, bọn họ mới bừng tỉnh và ý thức được, vị công chúa uy danh hiển hách này, đã vứt bỏ cơ hội lựa chọn mấy người bọn họ, mà gả thấp cho một người không lên nổi mặt bàn, có thể nói là sự sỉ nhục đối với đám thanh niên tài tuấn trong kinh thành.
Dường như Du Bá Thiên không nghe hiểu sự cố ý khiêu khích trong lời nói của Hạ Diệc Thầm, ông đi đến trước mặt Thời Hoài Kim, cười trầm ngâm hỏi hắn: “Hoài Kim, ngươi săn được cái gì rồi?”
Lúc này, Thời Hoài Kim mang một thân kỵ trang tối màu, trường thân ngọc lập (chỉ người vóc dáng thon thả làn da trắng mịn), biểu tình tự nhiên, cũng có vài phần cảm giác hiên ngang.

Hắn đứng ra nói: “Thần tài nghệ không tinh, vẫn chưa bắt được con mồi nào.” Lời hắn nói ra không hề có một chút hổ thẹn, dường như hắn cảm thấy đây không phải là một sự sỉ nhục.
Nhưng mấy thanh niên tài tuấn đứng tại đây lại cảm thấy bị sỉ nhục thay hắn, tốt xấu gì ngươi cũng nên săn được một con thỏ nhỏ chứ, nguyên một buổi sáng thế nhưng lại không săn được con vật gì? Chẳng phải sẽ khiến người Hạ Quốc cảm thấy Du Quốc chúng ta không có người tài sao?
Mọi người đều chờ đợi Du Bá Thiên tức giận, ai ngờ Du Bá Thiên lại cười ha hả nói: “Không sao, lát nữa đợi Thiên Linh tới, ngươi muốn con vật gì cứ bảo nàng săn giúp, mấy chuyện săn thú này đó nàng là người am hiểu nhất.” Dứt lời còn vỗ vỗ lên vai Thời Hoài Kim, thân thiết nói, “Mệt mỏi không? Nếu mệt mỏi về thì về doanh trướng nghỉ tạm một chút, nếu để ngươi xảy ra sai lầm gì, chờ Thiên Linh tới phụ hoàng cũng không thể cho nàng một công đạo.”

Thời Hoài Kim trả lời: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần vẫn tốt, không cần nghỉ ngơi.

Công chúa dạy thần bắn cung vài ngày, thần còn muốn trước khi công chúa tới săn được một hai con mồi, mới không khiến công chúa thất vọng.”
Du Bá Thiên ha ha cười: “Chẳng lẽ Thiên Linh nói, săn không được sẽ phạt ngươi?” Nói xong ông vẫy tay về phía Du Đại, “Lão đại, lát nữa ngươi nhớ giúp đỡ muội phu ngươi săn mấy con mồi, để hắn còn báo cáo kết quả công tác với Thiên Linh.”
Du Đại nghe vậy đi tới, sảng khoái nói: “Được thôi, trước tiên nướng con mồi buổi sáng , đợi ăn no xong, ta đi với đệ tới khu vực săn bắn.”
Thời Hoài Kim có chút khó xử: “Nhưng nếu Thiên Linh biết……”
Du Đại lớn lên vừa cao lớn lại khỏe mạnh, gương mặt uy nghiêm kia giống Du Bá Thiên như đúc, hắn nhìn lướt qua mọi người, khí thế trong đó khiến mọi người run sợ: “Ai dám nói ?”
Một phen làm khó dễ của sứ thần Hạ Quốc đã bị đẩy lùi nhẹ nhàng như vậy, sự thiên vị của hoàng gia đối với Thời Hoài Kim không cần nói cũng biết, đồng thời cũng khiến mọi người biết được tầm quan trọng của Du Thiên Linh ở bên trong hoàng thất, Phò mã của nàng, cho dù không là gì, cũng không có bất luận kẻ nào được lên tiếng, Thời Hoài Kim này thật đúng là một bước lên trời.
Cơm trưa qua đi, mọi người lại quay về khu vực săn bắn, lúc này, một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, cách đó không xa, một đoàn người đang tới gần.

Người dẫn đầu cưỡi một con tuấn mã màu tuyết trắng, một thân hồng y phấp phới, chỉ đứng nhìn từ phía xa đã khiến mọi người phải chú ý, chờ nàng tới gần, tầm mắt của mọi người ở đây lại càng khó có thể rời đi.

Bởi vì bộ kỵ trang trên người nàng đã phô diễn dáng người nổi bật không sót thứ gì, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh, một đôi chân thon dài thẳng tắp , lại nhìn lên trên, sắc hồng y càng làm nổi bật ngũ quan xuất chúng trên gương mặt nàng, hai gò má bởi vì mới vận động mà hiện lên một nét đỏ ửng mờ nhạt, xinh đẹp, kiều diễm, sợ là tìm khắp toàn bộ kinh thành cũng không tìm ra một nữ tử thứ hai như vậy.
Trong lần cung yến trước, rất nhiều người đã được diện kiến mỹ mạo khác xa lời đồn của Du Thiên Linh, nhưng rốt cuộc cách khá xa , nhìn không rõ, nhưng lần này khoảng cách gần như vậy, bọn họ mới nhận ra rằng lời đồn đãi thật sự hại người, cái gì mà nữ Diêm Vương đoạt mệnh, rõ ràng là đại mỹ nhân khó tìm, mỹ mạo trước mắt, khiến cho những tin đồn tàn bạo thị huyết đều trở nên không quan trọng.
Du Thiên Linh đảo tầm mắt qua gương mặt từng người, những người bị nàng đảo tầm mắt qua đều dựng thẳng sống lưng, đồng thời thể hiện một bộ dáng vân đạm phong khinh, rồi lại ngầm mong muốn nàng dừng lại liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một chút.
Nhưng Du Thiên Linh chỉ tìm kiếm bóng dáng Thời Hoài Kim, chờ tới khi nhìn thấy Thời Hoài Kim, nàng lập tức cưỡi ngựa đi qua, nàng liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới hắn một lần, nhíu mày nói: “Tại sao lại mặc thành thế này ?” Ngày thường hắn thích nhất là mặc y phục màu trắng , hôm nay nhiều người như vậy hắn lại cố tình mặc màu sắc không xuất chúng như thế, hại nàng tìm một vòng mới thấy.

Nếu không nhờ gương mặt mỹ mạo của hắn, đoán chừng Du Thiên Linh sẽ không tìm thấy người.
Thời Hoài Kim cúi đầu nhìn xiêm y trên người mình, cũng không cảm thấy có gì không ổn , hắn nói: “Nếu nàng không thích, lần sau khi chuẩn bị thay y phục, ta sẽ hỏi nàng trước.”
Du Thiên Linh vẫy tay: “Không phải không thích, mà là không dễ tìm, lần sau huynh nên mặc mấy màu nổi bật để ta nhanh chóng tìm thấy huynh.” Nàng giục ngựa đi đến bên cạnh hắn, “Săn thú buổi chiều sắp bắt đầu rồi đi? Buổi sáng huynh săn được cái gì?”
Mọi người vừa nghe thấy câu hỏi này, đều chờ mong biều tình ghét bỏ của Du Thiên Linh, ai cũng biết hắn không săn được con mồi gì, còn chưa kịp đi bổ sung đâu.
Thời Hoài Kim muốn nói một câu , nhưng Du Đại ở bên cạnh lại ngắt lời: “Một con thỏ, nhưng béo qua, trưa nay chúng ta đã nướng ăn rồi.”
Mọi người vừa nghe thấy Đại hoàng tử bao che như thế, tâm tình xem kịch vui có chút thất vọng .
Du Thiên Linh đang muốn khen ngợi, ai ngờ Thời Hoài Kim lại quá thật thành, nói thẳng : “Ta cái gì cũng không săn được, đang muốn nỗ lực đi săn một con thỏ.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền trừng mắt về phía Du Đại, Du Đại yên lặng đứng cách xa một chút.
Mọi người lại lên tinh thần tới xem kịch vui, quả nhiên Thời Hoài Kim là cái bao cỏ, Đại hoàng tử đã có hảo tâm bao che cho hắn, thế nhưng hắn vẫn tự mình giáp mặt vạch trần, lúc này có trò hay để xem rồi đây.
Thời Hoài Kim còn không biết “Hối cải”, lại nói: “Đại ca hảo tâm muốn giúp ta, nàng đừng trách huynh ấy, ta chỉ muốn tự tay săn được một con vật, mới có thể chứng minh rằng công sức mấy ngày nay của nàng không uổng phí.”

Mọi người chờ đợi Du Thiên Linh phát hỏa, nhưng Du Thiên Linh lại đau lòng nam nhân của mình, vì thế, nàng không đời nào dạy dỗ hắn trước mặt nhiều người như vậy, nàng gật đầu nói: “Làm tốt lắm.

Đi, ta cùng huynh đi săn, đúng lúc săn cho huynh bộ lông hồ ly trắng, chờ tới khi vào đông có thể làm khăn quàng cổ.” Nói xong nàng đi trước một bước về phía bãi săn , cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.
Thời Hoài Kim giống như một tiểu tức phụ đi theo bên người nàng.
Mọi người cảm thấy không thú vị , liền giải tán, nhưng trong lòng đều có chút bất bình: chỉ là một nam nhân lấy sắc dụ người, có thể như ý được mấy ngày? Dựa vào quyền thế của nữ nhân, cũng không biết xấu hổ!
Tinh Võ Hầu nhìn Hạ Diệc Thầm đứng bên cạnh: “Lục gia?”
Hạ Diệc Thầm nắm gắt gao dây cương trong tay, gân xanh đều nổi hết lên.

Từ sau ngày ấy, mặc kệ hắn mời như thế nào, Du Thiên Linh cũng không đồng ý gặp hắn, Thời Hoài Kim cũng không còn lui tới cùng sứ đoàn nữa, cho dù có ngẫu nhiên gặp, hắn chỉ làm như không thấy, hoàn toàn không thấy sự khách khí lúc trước, bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia, khiến Hạ Diệc Thầm muốn lập tức làm thịt hắn cho hả giận.
Hắn không biết ngày ấy Du Thiên Linh có chạm vào Thời Hoài Kim hay không, nhưng nhìn bộ dáng “Ân ái” của hai người trước mắt, Hạ Diệc Thầm hận đến ngứa răng, lúc trước là hắn xem nhẹ tên ma ốm này, khỏi bệnh cũng thật đúng lúc ! Nhưng hắn sẽ không để Thời Hoài Kim tiếp tục đắc ý.
Hắn trầm giọng nói: “Chuẩn bị tốt chưa.”
Tinh Võ Hầu thấp giọng trả lời: “Tốt.”
Ánh mắt Hạ Diệc Thầm nặng nề, hắn đưa mắt về phương hướng Du Thiên Linh vừa rời đi cùng Thời Hoài Kim.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi