CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Bốn giờ chiều, Đồ Ca trở lại phòng trưng bày. Lão Ngô đang dọn dẹp, cửa hàng đồ uống rất bận rộn khách hàng đứng xung quanh cửa.

Đồ Ca giúp lão Ngô cùng nhau dọn dẹp, thuận tiện hỏi về Lâm Thanh Phong và Hà Vân Tranh.

Sau khi Phó Cảnh Dự được tìm thấy sau khi mất tích, phản ứng của hai người này rất đáng suy ngẫm.

"Cô Hà muốn Cảnh Dự đến Đế Đô. Nói chuyện hồi lâu, Cảnh Dự không để ý đến cô ấy. Sau đó cậu Lâm cũng đến, nghe được lời của cô Hà nói nên đi vào thuyết phục Cảnh Dự. Chú nghe thấy Cảnh Dự nói chuyện lại được nên chạy ra ngoài gọi điện cho Minh Chu." Lão Ngô thở dài: "Vừa gọi xong, lại nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã."

Đồ Ca mím khóe miệng, cầm túi rác đi ra ngoài.

Đi ngang qua quán nước, khách vừa đi tạm thời quán đang vãn người. Đồ Ca ngồi trên ghế, hỏi cô bé nhân viên có nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng trưng bày không, thuận tiện hỏi cô bé xem trong đó tranh cãi điều gì.

"Phó tổng cũng hỏi em điều này, thật ra cũng không gây ồn ào lắm. Anh Lâm nói nếu anh Phó còn không tự chủ được thì cũng không khác gì phế vật. Cả đời phải để người khác chăm sóc." Cô bé lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Anh Phó thật ra rất dễ nói chuyện, làm gì có chỗ nào phế vật."

Đồ Ca bật cười: "Anh ấy chỉ không thích tiếp xúc với mọi người thôi, không phải phế vật."

"Cái vị tiểu thư kia nói, anh Phó đến Đế Đô vẫn có thể tiếp tục vẽ tranh, vẽ cái gì cũng đều có thể." Cô gái nhỏ hạ giọng, vẻ mặt bát quái: "Quan hệ của chị với anh Phó không phải rất tốt sao, vị tiểu thư đó nói rằng chị là kẻ lừa đảo, đối xử tốt với anh ấy là để lừa tiền."

Đồ Ca chớp mắt, ngay lập tức hiểu tại sao Phó Cảnh Dự lại tức giận đến vậy, nên mới mở miệng bắt đầu cãi nhau với họ.

Anh sẽ không cho phép bất cứ ai nói xấu cô.

Trong lòng có chút khó chịu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.

Sau khi nói chuyện với cô bé nhân viên xong, Đồ Ca vội vã đi vứt rác, quay lại phòng trưng bày nói chuyện với lão Ngô nhờ lão Ngô đẩy xe điện vào tiệm trước, cô quay người bắt xe về nhà thuê lấy laptop.

Phó Cảnh Dự muốn làm việc, cô không biết anh phù hợp với vị trí nào, trước tiên cứ làm sơ yếu lý lịch trước, sau đó lại xin lời khuyên của Phó Minh Chu sau.

Trở lại bệnh viện, Phó Cảnh Dự đã đi ngủ, điện thoại đặt dưới gối không ngừng phát ra tiếng rung bíp bíp.

Đồ Ca duỗi tay lấy điện thoại liếc mắt nhìn, sau đó lại đặt nó dưới gối.

Là Hà Vân Tranh gửi tin nhắn tới xin lỗi, nói rằng cô ta lo lắng anh bị lừa chứ không có ý gì khác.

Phía sau còn có nội dung khác, cô cũng không đọc nó.

Mở laptop ra, Đồ Ca kết nối với wifi của bệnh viện, mở hộp thư, nhấn vào tài liệu về tập thơ do Phó Minh Chu gửi tới, nghiêm túc dịch.

Trình độ văn chương của cô không tốt, phải học bù gần đây, đàn chị còn nói bản dịch về lĩnh vực doanh nghiệp của cô không có vấn đề, còn những bản khác thì không tốt bằng.

Vẫn cần phải đọc sách nhiều hơn.

Dịch được một khổ thơ, Đồ Ca quay đầu nhìn Phó Cảnh Dự đang nằm trên giường, nghĩ nghĩ lại cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu, nói với anh ấy vết thương trên đầu của Phó Cảnh Dự.

Một lúc sau, Phó Minh Chu mới gửi lại: Để tôi xem xét xem sao, tôi vừa chuyển 30.000 tệ cho cô, Cảnh Dự phải làm phiền cô rồi.

Đồ Ca cười khổ, khoá màn hình để điện thoại qua chỗ khác.

Đã có lần, cô vô cùng mong mình có được một người anh hoặc chị che mưa gió cho mình kể từ sau khi cha cô bỏ đi, mẹ cô đi tù.

Dù vậy cũng không có gì cả.

Cô thật sự rất hâm mộ Phó Cảnh Dự, mặc dù Phó Minh Chu thực sự coi anh là em ruột của mình, nhưng Lâm Thanh Phong nói không sai.

Cô gửi email bản thảo cho Phó Minh Chu, Đồ Ca lại đi tìm một mẫu sơ yếu lý lịch nghiêm túc làm sơ yếu lý lịch cho Phó Cảnh Dự.

"Đồ Ca." Phó Cảnh Dự bỗng nhiên mở miệng.

Đồ Ca nghiêng đầu nhìn sang, khóe miệng cong lên một đường vòng cung đẹp mắt: "Tỉnh rồi à?"

Phó Cảnh Dự đáp lời, chậm rãi ngồi dậy, từ dưới gối lấy ra ba viên sôcôla giống như báu vật, nắm chặt trong tay rồi đưa về phía cô: "Cho em."

Đồ Ca hoài nghi duỗi tay ra nhận, ba viên sôcôla trắng Hershey lọt vào lòng bàn tay, bên trên vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh.

Cô mỉm cười, ôm laptop ngồi trên giường, vui vẻ bóc vỏ ném vào miệng: "Ở đâu ra đấy?"

"Dưới lầu có bán, em thích ăn." Phó Cảnh Dự lộ ra vẻ vừa lòng, thoải mái ngả người ra sau: "Anh có thể kiếm tiền mua cho em."

Mua mọi thứ cô thích.

"Vậy em sẽ đợi anh kiếm được tiền." Đồ Ca mỉm cười lật laptop ra: "Em đang làm sơ yếu lý lịch cho anh, anh muốn làm việc ở công ty nào?"

Cô làm sơ yếu lý lịch thuận tiện đọc được thông tin tuyển dụng ở Tân Thành, chỉ có hai công việc phù hợp với anh. Một là thương hiệu quần áo nam tại xưởng quần áo lâu đời, nơi đó đang tuyển nhà thiết kế.

Công việc còn lại là công ty thiết kế quần áo phụ nữ, rất nổi tiếng có vẻ là đối thủ cạnh tranh của Cảnh Sắc. Nhưng chỉ thuê trợ lý thiết kế thôi, lương khởi điểm không cao lắm, ý đồ chắc hẳn muốn tìm sinh viên mới ra trường.

"Cái này." Phó Cảnh Dự chỉ vào công ty chuyên về quần áo phụ nữ, trong mắt ẩn chứa quyết tâm kiên định: "Anh có thể."

"Có muốn nói cho anh Phó không?" Đồ Ca có chút kinh ngạc.

Cô nghĩ anh sẽ chọn làm nhà thiết kế.

Phó Cảnh Dự im lặng ngập ngừng gật đầu: "Có thể."

Anh trai anh nếu như cảm thấy không tốt không đồng ý, anh có thể đến bộ phận thiết kế của An Thuỵ thích ứng trước, để bản thân anh không tự phòng bị người xung quanh nữa. Lâm Thanh Phong đã lấy bản thảo của anh để đến phỏng vấn ở công ty Cảnh Sắc, mà thiết kế đó là anh làm cho Đồ Ca, anh không muốn nhìn thấy bất cứ ai mặc nó trên người.

Studio đóng cửa cả Hà Vân Tranh và Lâm Thanh Phong đều muốn tranh thủ giành được đầu tư 3000 vạn, nhưng bên đầu tư nói rõ muốn dùng khoản đầu tư này cho anh mà anh không muốn rời khỏi Tân Thành.

Mọi người tranh chấp một trận lớn, Hà Vân Tranh quyết định tự mình đến Đến Đô, Lâm Thanh Phong tự cho rằng mình có thể thuyết phục anh, ở sau lưng đáp ứng với nhà đầu tư sẽ làm mọi người cùng nhau đi tới Đế Đô.

Vài ngày sau là sinh nhật anh, bố mẹ anh vui vẻ đưa anh đến trang trại ở ngoại ô để ăn mừng sinh nhật, khi đi về thì bị tai nạn xe cộ.

Anh không chấp nhận được sự thật này, cũng không biết mình tới Hà Châu như thế nào, mỗi khi muốn nhớ lại đầu anh đau như muốn nổ tung.

"Trước tiên cứ chuẩn bị sơ yếu lý lịch trước đã, bác sĩ Lương nói ngày mai anh có thể xuất viện. Đến lúc đó anh đưa chứng chỉ tốt nghiệp cả giấy chứng nhận giải thưởng cho em." Đồ Ca nói xong, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh Cá voi, anh có phải nhớ ra cái gì rồi không?"

Phản ứng của anh hôm nay rất kỳ lạ, bình thường khiến cô cảm thấy xa lạ.

"Anh muốn mua cho em sôcôla với bánh ngọt." Phó Cảnh Dự cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt: "Em không thích sao?"

Đồ Ca cảm thấy trong lòng ấm áp, cười lắc đầu: "Em rất thích."

Anh đã cố gắng rất nhiều để hòa nhập với xã hội, muốn mua đồ ngọt cho cô, làm sao cô lại không thích.

Từ trước đến nay không có ai toàn tâm toàn ý đối xử hết lòng với cô, ngoại trừ Đồ Khải.

Đồ Ca thấy anh hoàn toàn tỉnh táo, nhắc nhở anh có tin nhắn đến trên điện thoại di động. Phó Cảnh Dự cầm lên, nhìn thoáng qua rồi nhét xuống dưới gối, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét.

Đồ Ca lắc đầu không nói gì.

Đến tối, cô lại ngủ trên chiếc giường gấp, lúc ngủ thật sự rất không thoải mái, tay chân lạnh kinh khủng, đang lúc mơ mơ màng màng lại cảm giác như chạm phải nguồn nhiệt nào đó, theo bản năng đưa tay đến gần, tay chân giữ chúng thật chặt.

Phó Cảnh Dự không nhúc nhích nhìn Đồ Ca trong lồng ngực mình, khuôn mặt ẩn trong bóng tối hiện lên ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đồ Ca, chúc ngủ ngon.

Một đêm mộng đẹp, buổi sáng Đồ Ca tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong vòng tay của Phó Cảnh Dự, cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô không phải mộng du đó chứ?

"Chào buổi sáng." Giọng Phó Cảnh Dự truyền đến trên đỉnh đầu, giọng nói buồn buồn: "Ồn ào quá."

Đồ Ca tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn chiếc giường gấp kẽo kẹt lúc cô nằm trên đó, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh: "Vậy nên anh đặt em lên giường à?"

"Em sai rồi." Phó Cảnh Dự vô tội nhìn cô, đôi mắt đen láy sạch sẽ không chút tạp niệm: ""Em ồn ào quá, không còn biện pháp nên anh mới làm chuyện này."

Đồ Ca hoàn toàn không nói nên lời, phát hiện chính mình không chỉ gối trên tay anh mà tay còn quấn quanh eo anh, nhịp tim đột nhiên thay đổi tần suất.

Cô thật sự ôm anh ngủ cả đêm?!

Cũng may, Phó Minh Chu không nhìn thấy... Đồ Ca đỏ mặt rút tay ra, giống như không có chuyện gì vén chăn đứng dậy: "Hôm nay anh có thể xuất viện rồi, để em đi gặp bác sĩ Lương lấy đơn thuốc."

Nói dứt lời, cô lấy áo khoác mặc vào, đi vào nhà vệ sinh với khuôn mặt nóng như thiêu như đốt.

Chỉ cầu tối hôm qua mình không làm chuyện gì quá sự.

Phó Cảnh Dự nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh, chớp mắt cũng rời giường đứng dậy.

Làm xong thủ tục xuất viện, Đồ Ca lái xe đưa Phó Cảnh Dự đi ăn sáng rồi trực tiếp về căn hộ.

Thừa dịp lúc anh chuẩn bị lấy chứng chỉ tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận giải thưởng, Đồ Ca đã gửi một tin nhắn cho Phó Minh Chu, nói với anh ấy rằng Phó Cảnh Dự muốn quyết định nộp đơn xin việc.

Phó Minh Chu không phản đối việc Phó Cảnh Dự tìm việc, nhưng lo lắng anh không thể thích ứng được, hy vọng cô có thể thuyết phục Phó Cảnh Dự về làm việc trong bộ phận thiết kế của An Thuỵ.

Đồ Ca quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang mở, vừa định trả lời anh ấy, Phó Cảnh Dự đã đi ra khỏi phòng, tự nhiên đi tới mở cửa phòng vẽ.

"Anh Cá voi!" Đồ Ca trở nên căng thẳng, chân trần nhảy khỏi ghế sô pha bay về phía anh: "Anh không thể vào."

Phó Cảnh Dự vươn tay đỡ lấy, vững vàng ôm chặt lấy cô, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô: "Sao anh không thể vào?"

Đồ Ca sững sờ, nhớ tới lời Phó Minh Chu nói, khó khăn nuốt nước miếng: "Không có việc gì, em cùng anh vào."

Anh rất hiếm khi mất kiểm soát trước mặt cô, cho dù mất kiểm soát anh cũng sẽ không làm tổn thương cô.

Phó Cảnh Dự cúi đầu nhìn cô với biểu cảm "Sao em căng thẳng vậy", anh do dự rút tay dừng lại ở khóa cửa.

Đồ Ca hít một hơi thật sâu cố nặn ra nụ cười: "Để em mở."

Điều đáng mừng là anh sẵn sàng bước vào phòng vẽ, bác sĩ Lương cho biết cú va chạm vào đầu không hề nhẹ, máu ứ trong não có dấu hiệu tiêu tan. Một tuần sau cần tới theo dõi, nếu tình trạng ứ máu thực sự biến mất, anh có thể nhanh chóng phục hồi trí nhớ.

Tuy nhiên, bác sĩ Lương không đảm bảo anh sẽ có thể bình phục.

Phó Cảnh Dự lùi lại một bước, đứng sau lưng cô một cách tự nhiên: "Em mở đi."

Đồ Ca: "..."

Vừa mở cửa bước vào, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến cả hai cùng hắt hơi. Đồ Ca phẩy phẩy tay, che mũi đi tới mở cửa sổ, kéo rèm cửa lên.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng tranh, các loại tranh trừu tượng kỳ quái trên tường đột nhiên mở rộng trong tầm mắt.

"Đẹp quá." Đồ Ca cong mặt mày khen ngợi: "Anh Cá voi, đây đều là do anh vẽ, anh còn nhớ không?"

Phó Cảnh Dự nhìn xung quanh, nghĩ gì đó, cụp mắt xuống che giấu nụ cười trong mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đồ Ca: "..."

Giấy chứng nhận tốt nghiệp và chứng chỉ giải thưởng được tìm thấy trong ngăn kéo, lúc Đồ Ca định đóng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thấy chữ thỏa thuận dưới đáy tài liệu, cô thuận tay lấy ra.

Phó Cảnh Dự ngồi trước giá vẽ, đưa tay chạm vào tờ giấy vẽ cầm bút chì quay đầu lại: "Đồ Ca, anh muốn vẽ em."

Cha mẹ anh dạy anh nhiều năm, để anh học cách phân biệt nét mặt, nhưng anh vẫn không nhớ được. Bây giờ anh mới biết Đồ Ca cười chưa chắc cô đã vui, có khả năng là tức giận, nhưng nếu cô thật sự tức giận thì sẽ quát mắng hoặc động thủ.

Anh may mắn hơn Đồ Khải, cô chưa bao giờ giận anh.

Đồ Ca ừ một tiếng, kiễng chân ngồi trên bàn làm việc, chống một chân xuống đất cẩn thận đọc bản thỏa thuận trong tay: "Anh vẽ đi, để em đọc tư liệu này."

Đó là thỏa thuận giữa Phó Cảnh Dự, Lâm Thanh Phong và Hà Vân Tranh để thành lập một studio.

Tổng cộng có hai bản, một bản hình như là một thỏa thuận đầu tư?+

_Hết chương 27_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi