CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Trong phòng yên tĩnh, tiếng Đồ Ca mở hộp laptop phóng đại không ngừng.

Sau khi mở hộp bên ngoài ra, tờ giấy A4 được đặt trong máy tính rơi xuống, dòng chữ viết tay "Tặng cho Đồ Ca" rõ ràng lọt vào tầm mắt.

Tim Đồ Ca đập loạn, chậm rãi quay lại nhìn anh: "Anh Cá voi, anh lại tiêu tiền à."

Cô thực sự muốn có một chiếc máy tính xách tay mới, nhưng cô không có ý để anh mua. Phó Minh Chu đối với cô rất chiếu cố, cô lại lấy đồ của Phó Cảnh Dự, thật sự không phải phép.

"Em giận à?" Phó Cảnh Dự chậm rãi dịch về phía cô, cúi đầu không dám nhìn cô: "Của em hỏng rồi."

"Nếu hỏng, em sẽ tự mình mua." Đồ Ca đặt chiếc máy tính xách tay mới tinh xuống, âm thầm đau đầu. Mắt nhìn của anh rất tốt, màu vàng hồng anh kim rất đẹp, cũng rất mỏng, kích thước vừa vặn để cầm đi lại.

Không cần nhìn cấu hình, cô cũng biết chiếc máy tính này ít nhất phải có giá năm nghìn.

Cô ở trên mạng đã xem qua nhiều lần, đến nay vẫn còn nằm trong giỏ hàng. Mỗi khi máy tính xách tay của cô bị đen màn hình hoặc khởi động lâu không vào được, cô lại ngó qua xem xét một chút, tự nhủ bản thân mình phải nhịn, chờ đến khi kiếm được tiền sẽ mua.

Nếu khối u trên chân của Đồ Khải không tái phát, cô thực sự đã có đủ khả năng mua được.

"Không giống nhau." Phó Cảnh Dự chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sạch sẽ nhìn cô: "Anh là anh của em, sẽ chăm sóc em."

Đồ Ca nhắm mắt lại, cố mỉm cười: "Sau này đừng tuỳ tiện mua đồ, nhất là đồ điện tử, rất đắt."

Cô nhớ rõ lúc anh mua một lúc năm sáu cái điện thoại, với tốc độ hoang phí như vậy, anh thực sự sẽ mau chết đói mất.

"Em nhận đi." Phó Cảnh Dự khẳng định: "Có việc muốn em dạy anh."

"Ừ?" Đồ Ca nén cảm xúc dâng trào, tò mò mở to mắt: "Em có thể dạy anh cái gì? Anh sợ em không chịu nên mua máy tính hối lộ em sao?"

"Đúng vậy." Phó Cảnh Dự lặng lẽ thở ra một hơi, lại cúi đầu, nét mặt đỏ bừng từ từ bò lên mặt: "Dạy anh theo đuổi người."

Đồ Ca sững sờ một giây, phản ứng lại mới nhận ra anh muốn học cách theo đuổi con gái, có chút không vui vẻ: "Anh thích ai à?"

Người đẹp nhất bộ phận thiết kế là Khương Nhiên, mới tốt nghiệp hai năm, ăn mặc rất thời thượng, gia đình cũng có điều kiện khá tốt, bộ dáng không tồi, là người địa phương. Nhưng anh không thích Khương Nhiên, vậy chỉ còn lại Ôn Tư Kỳ.

"Không thể nói, em sẽ tức giận." Phó Cảnh Dự nghe ra giọng điệu cô không đúng, nhớ tới lời anh trai anh vừa nói, khóe miệng hơi nhếch lên.

Anh trai anh nói rằng nếu Đồ Ca tức giận, điều đó có nghĩa là cô không thích anh cùng cô gái khác ở bên nhau.

Cô có vẻ đang thực sự tức giận.

"Không được." Đồ Ca nói thẳng, cầm chiếc máy tính xách tay mới mua bật lên, giọng điệu không mấy hứng thú nói: "Em không biết theo đuổi thế nào, cũng chưa từng có ai theo đuổi."

Ngày lễ ngày cuối tuần cô đều dùng thời gian đó để làm việc, không có thời gian để suy nghĩ mấy loại vấn đề này, đối với đàn ông cũng không có ấn tượng tốt.

Những người từng là người tốt trong mắt cô, đã hủy hoại gia đình cô.

Tám năm qua, cô không thể quên được người đàn ông đưa cô và Đồ Khải đến trường mỗi ngày, cuối cùng lại biến thành một con quỷ, cùng những người khác khinh rẻ mẹ cô.

Cô không thể nào quên được tiếng mẹ khóc lóc cầu xin tha, không thể quên được lúc bà trở về một thân đầy máu cầm theo con dao phay.

Mẹ giết hai người, làm hai người bị thương, bị kết án 20 năm tù.

"Đồ Ca?" Phó Cảnh Dự lại dịch qua, động tác rất nhẹ kéo tay áo cô, trong mắt đầy khẩn trương.

Đồ Ca nhìn chằm chằm màn hình máy tính nhắc nhở cập nhật hệ thống, buộc chính mình đè xuống áp lực, quay đầu nhìn anh: "Anh biết thích là gì không?"

Anh đã khôi phục được một phần trí nhớ, nhưng anh vẫn rất đơn giản.

Tại bữa tiệc tối liên hoan, Khương Nhiên rõ ràng đùa giỡn với anh như vậy mà anh đều không cảm giác được, chỉ ngây ngốc gật đầu.

"Không biết." Phó Cảnh Dự chớp chớp mắt nói một cách yếu ớt: "Anh muốn cùng cô ấy mỗi ngày ở bên nhau, nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô ấy, không muốn nhìn thấy cô ấy đau lòng."

Đồ Ca: "..."

Đến công ty làm việc không bao lâu, anh đã thích Ôn Tư Kỳ đến vậy sao?

"Đồ Ca..." Thấy cô im lặng, Phó Cảnh Dự mím khóe miệng im lặng.

"Chờ nghỉ lễ đi, anh làm việc của mình trước đi." Đồ Ca có chút không kiên nhẫn: "Anh không phải muốn đi may quần áo cho em sao."

Ngày nghỉ ở công ty Ôn Tư Kỳ sẽ về quê, anh dù muốn theo đuổi cũng không theo được.

Phó Cảnh Dự đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia sáng: "Anh hiện tại đi ngay."

Đồ Ca ừ một tiếng, trong lòng đột nhiên sôi trào một tia chua xót.

Anh có người anh thích rồi...

Cuộc họp thường niên hôm thứ sáu rất sôi nổi, công ty đặt phòng tiệc trong một khách sạn gần đó để tổ chức hoạt động, Đồ Ca có chút hứng thú nhưng vẫn đi theo Phó Cảnh Dự vào tìm chỗ ngồi.

Ôn Từ Kỳ và Khương Nhiên đang ngồi cùng nhau, nhìn thấy hai người họ lập tức vẫy tay: "Đồ Ca, tranh thủ giành giải nhất đi, chiết khấu được 10 ngàn tệ đấy."

Đồ Ca giật giật khóe miệng, nghiêng đầu hỏi Phó Cảnh Dự có phải thích Ôn Tư Kỳ không.

"Không thể nói được." Giọng nói của Phó Cảnh Dự rất thấp, nói xong lại lập tức nắm lấy tay cô, giữ chặt: "Nhiều người."

Đồ Ca theo bản năng muốn ngồi ra xa, nghĩ đến nhiệm vụ của mình lại không nhịn được thở dài, rốt cuộc cũng không làm được.

Người từ tất cả các phòng ban của công ty đều đến, sảnh tiệc lớn gần như chật kín.

Người chủ trì cuộc họp thường niên là người bộ phận bên giám đốc quan hệ công chúng của công ty, cởi mở xinh đẹp, nhưng giọng nói lại ngọt ngào như "Chí Linh tỷ tỷ" (*), nghe đặc biệt thoải mái.

(*) Lâm Chí Linh hay còn được gọi là Chí Linh tỷ tỷ là siêu mẫu Đài Loan được giới truyền thông gọi là "Người đẹp số một Đài Loan"

Cô ấy nói ngắn gọn về quá trình bốc thăm, mỉm cười bước ra khỏi sân khấu, các bộ phận khác chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Đồ Ca phát hiện Phó Cảnh Dự càng ngày càng khẩn trương, trong lòng có chút ảo nảo, chủ động đến bên cạnh anh, trầm giọng hỏi anh có chuyện gì.

Phó Cảnh Dự dịch đến bên cạnh cô, nói với giọng điệu không vui: "Dựa vào gần."

Đồ Ca: "..."

Phó Cảnh Dự cụp mắt xuống, thấy cô không hề phản đối việc ở bên cạnh mình, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn.

Hôm nay cô trang điểm, lông mi rất dài, mũi nhỏ cao thẳng, tô màu son rất đẹp, là màu mà anh mua cho cô lần trước, màu sáng hợp với nước da cô.

Lại gần cô hơn, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người, y như của anh.

Nhiều người như vậy, cô và anh giống như.

"Đừng sợ, anh cứ coi như bọn họ không tồn tại." Đồ Ca đưa tay qua bị anh nhéo, nhướng mày thích thú: "Nhéo đau tay em."

Phó Cảnh Dự sợ tới mức nhanh chóng buông lỏng sức lực.

Đồ Ca bị dáng vẻ của anh làm cho buồn cười, tâm trạng đột nhiên tốt lên: "Em sẽ bảo vệ anh."

Anh cái gì cũng không biết, cô phòng bị quá mức ngược lại sẽ làm anh trở nên bất an.

Phó Cảnh Dự ngoan ngoãn gật đầu.

Đồ Ca giành được giải bốn khuyến khích, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, được ăn uống miễn phí còn được 2 ngàn tệ tiền mặt, thực ra cũng không có nhiều lắm, phiên dịch cũng dễ dàng kiếm được.

Ngày hôm sau đến công ty, Đồ Ca nhận được tiền lương hai nghìn tệ cùng hai nghìn tiền tết.

Tiền lương Phó Cảnh Dự nhận được cũng giống như cô. Buổi chiều tan tầm, vừa lên xe anh đã đưa tiền lương cho cô, còn cả lần rút thăm trúng thưởng tối qua nữa.

Tiền được để trong phong bao màu đỏ vẫn chưa được mở ra.

"Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ." Phó Cảnh Dự ánh mắt sáng ngời như sao lấp lánh nhìn cô: "Anh kiếm cho em."

Đồ Ca sửng sốt: "Em không nhận được."

Phó Cảnh Dự nhét vào tay cô, vẻ mặt không vui nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút buồn: "Anh đã nói là sẽ kiếm tiền cho em."

"Anh nên đưa cho bạn gái." Đồ Ca buột miệng nói: "Emkhông phải."

"Chỉ cho em." Phó Cảnh Dự nắm chắc dây an toàn, chậm rãi quay đầu nhìn cô, giọng đầy lên án: "Anh kiếm được tiền em không thích à."

Đồ Ca đột nhiên đụng phải ánh mắt tràn đầy uỷ khuất của anh, trong lòng đột nhiên mềm lòng: "Em không phải không thích."

"Vậy thì em nhận đi." Phó Cảnh Dự kiên trì.

Đồ Ca thở dài rốt cuộc vẫn nhận tiền: "Ngày mai, em sẽ dạy anh cách theo đuổi con gái, nhưng mà nói trước, bị đánh thì đừng trách em."

Chờ tới khi anh tìm được bạn gái, có lẽ anh sẽ không ỷ lại vào cô nhiều như vậy nữa.

Trên mặt Phó Cảnh Dự lập tức nở một nụ cười nhẹ: "Em dạy đều đúng."

Đồ Ca: "..."

Anh thật sự không sợ cô lừa anh sao.

Về đến nhà, Phó Cảnh Dự lên lầu tắm rửa, Đồ Ca đi vào phòng dịch thơ, dư quang nhìn thấy phong bao đỏ cùng tiền lương của Phó Cảnh Dự được đặt sang một bên, cô nhíu mày cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn đến Phó Minh Chu.

Máy tính xách tay cùng tiền mặt lên đến hơn 10 nghìn, cô không thể không duyên không cớ nhận được.

Phó Cảnh Dự hoàn toàn coi lời nói của cô xem như thánh chỉ của hoàng thượng, làm cô thực sự rất bất an.

Đến lúc anh tìm được bạn gái, có lẽ cô bạn gái của anh nhỡ đâu so với Hà Vân Tranh còn quá mức hơn, chắc mỗi ngày sẽ tới xé xác cô mất.

Phó Minh Chu trực tiếp gọi điện thoại tới doạ Đồ Ca nhảy dựng lên, cô vội vàng nối máy ngay ngắn đứng lên: "Tôi lập tức đi vào phòng."

Phó Cảnh Dự đã tắm xong, cũng đã giặt quần áo phơi ở ban công, cô có thể nghe thấy tiếng anh đang phơi quần áo.

"Anh Phó, anh nghĩ xử lý thế nào thì ổn?" Đồ Ca trở về phòng ngủ, nghiêm túc hỏi: "Tôi không thể nhận máy tính hay tiền mặt được."

"Đồ Ca." Phó Minh Chu thấp giọng cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cảnh Dự đã hỗn loạn bốn năm rồi. Hiện tại nó nỗ lực như vậy, nguyện ý chia sẻ cùng cô, cô cứ rộng lòng chấp nhận. Cô cũng hy vọng nó vui vẻ đúng không?"

Đồ Ca im lặng một lúc lâu, thở ra một hơi dài: "Vậy được."

Phó Minh Chu lại cười, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt: "Đừng có gánh nặng tâm lý gì, tôi là anh trai nó còn chưa nhận được quà."

Đồ Ca vẻ mặt nhẹ nhõm, không thể không mỉm cười: "Vậy là anh phải ghen tị rồi."

Kết thúc trò chuyện quay trở về phòng làm việc, đèn trong phòng Phó Cảnh Dự đã sáng, Đồ Ca vô thức quay người lại, nhìn thấy váy trên người mẫu, hai mắt sáng ngời: "Làm xong rồi?"

"Lại đây." Phó Cảnh Dự khóe miệng nở nụ cười: "Thử xem."

Đồ Ca nhếch miệng chờ anh cởi váy cho người mẫu: "Anh thức khuya làm sao."

Mấy ngày nay cô đi ngủ thức dậy đúng giờ, cũng không để ý đến anh nhiều.

"Quà năm mới." Phó Cảnh Dự cúi đầu đưa quần áo cho cô, giục cô đi thay.

Nhiệt độ trong phòng làm việc hơi thấp, lúc thay đồ đi ra, trên người nổi một tầng da gà, không khỏi xoa xoa cánh tay: "Lạnh quá."

Phó Cảnh Dự ừ một câu, lấy áo khoác khoác lên người cô, để cô ngồi xuống.

"Làm gì vậy?" Đồ Ca không rõ nguyên do: "Để em ra soi gương xem đẹp không."

Phó Cảnh Dự đem cô ấn xuống ghế, quay đầu đem hộp giày từ dưới bàn làm việc mở ra, lấy đôi giày cao gót bên trong, ngồi xổm trên đất mang vào cho cô.

"Anh Cá voi, đàn ông không thể tuỳ tiện mang giày cho người khác đâu." Đồ Ca theo phản xạ thu chân lại, hai má đỏ bừng bừng: "Theo đuổi con gái thế này dễ bị đánh lắm đấy."

"Không phải người khác." Phó Cảnh Dự bắt lấy chân cô, cẩn thận giúp cô mang giày vào: "Đồ Ca, em không phải người khác."+

Anh chỉ muốn mang giày cho cô, chỉ cô thôi.

_Hết chương 38_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi