CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Phó Cảnh Dự nắm chặt tay Đồ Ca, ánh mắt nhìn thẳng vào bà cụ, đem lời nói lặp lại lần nữa.

Bà cụ trừng mắt nhìn, cố ý trêu chọc anh: "Nếu bà không đồng ý để hai đứa ở cùng nhau thì sao?"

Cô bé Đồ Ca này nhìn rất vừa mắt bà, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, ánh mắt sạch sẽ không tạp chất. Cảnh Dự đơn thuần như vậy, nếu thực sự gặp phải người có tâm cơ bà cụ liều mạng cũng phải ngăn cản.

"Cũng sẽ không tách ra." Phó Cảnh Dự hiển nhiên rất tức giận. Đồ Ca vỗ vỗ tay anh dở khóc dở cười: "Bà nội nói giỡn với anh thôi, không phản đối."

Phó Cảnh Dự khó hiểu nhìn cô: "Không phản đối?"

Anh nhận được điện thoại của Hà Vân Tranh, nói rằng nhìn thấy bà nội cùng Đồ Ca gặp nhau, anh lập tức bảo lão Ngô quay đầu xe lại.

"Thằng cháu ngốc, nếu bà phản đối có khóc cũng vô dụng." Bà cụ tâm trạng rất tốt, gọi phục vụ tới mang phần điểm tâm khác, cười tủm tỉm mời hai người uống trà: "Phải ăn xong điểm tâm mới được đi."

Phó Cảnh Dự thở phào nhẹ nhõm, vẫn nắm chặt tay Đồ Ca không buông, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ: "Thật sao?"

"Thật." Hai má Đồ Ca nóng lên: "Bà nội sẽ không nói dối anh, em cũng vậy."

Phó Cảnh Dự hoàn toàn yên tâm, quay đầu nhìn chiếc hộp mà bà nội đặt trên bàn, ánh mắt đầy dò hỏi.

"Quà gặp mặt cho Đồ Ca, con đeo cho cô bé đi." Bà cụ cười đẩy qua: "Mẹ con với bác con đều có, Đồ Ca cả chị dâu tương lai cũng sẽ có."

Phó Cảnh Dự nhận lấy, mở nắp ra thấy là một chiếc vòng tay, lập tức đeo vào cho Đồ Ca.

Đồ Ca không quen dùng trang sức, chiếc vòng tay mà bà cụ đưa cho giá trị cũng không thấp, theo bản năng rút tay về: "Đồ quý quá cháu không thể nhận."

Cô không biết cả đời dài bao lâu, nhưng cô rất nghiêm túc nghĩ tới việc ở bên cạnh Phó Cảnh Dự mỗi ngày. Nhưng cô không thể nhận món quà, nó thực sự rất quý giá.

"Đồ chơi nhỏ không đáng tiền." Bà cụ hài lòng nhìn Đồ Ca, trong lòng không khỏi oán trách Phó Minh Chu.

Cô gái tốt như vậy còn che với giấu cái gì, bà cũng không phải hổ ăn thịt người.

"Bà nội đưa cho con." Phó Cảnh Dự nắm lấy tay Đồ Ca cẩn thận đeo nó vào cho cô: "Nhìn rất đẹp."

Chiếc vòng tay phỉ thuý lạnh lẽo bao bọc lấy cổ tay, nhưng đáy lòng cô lại rất ấm áp. Đồ Ca ngẩng đầu, ngoan ngoãn cảm ơn: "Cám ơn bà nội."

"Uống trà, uống trà đi." Bà cụ tâm tình vô cùng tốt: "Mau nói cho bà biết Cảnh Dự ở An Thị có bị ai bắt nạt không, bà rất đau lòng thằng bé."

Nghe nói đã tìm được anh, bà cụ ăn không nổi cơm đã ép Phó Minh Chu phải lái xe mang bà cụ đi đón.

Nhìn thấy Phó Cảnh Dự gầy đi không ít, trái tim bà cụ cũng nhói đau.

"Không đâu ạ, anh Cá voi rất biết điều, bà Trần với mọi người đối với anh ấy rất tốt." Đồ Ca nghiêng đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dư, chủ động nắm lấy tay anh: "Anh ấy bình thường cũng không ra ngoài nhiều, không có cơ hội bị người ta bắt nạt."

Tất cả những ai bắt nạt anh đều bị cô đánh trả.

"Vậy thì tốt rồi." Bà cụ lại cười, đề tài lại chuyển sang cô: "Bà nghe nói thằng nhóc Đồ Khải thành tích rất tốt, hôm nào dẫn nó tới gặp bà."

Đồ Ca sợ run người, mỉm cười đáp ứng.

Bà cụ rõ ràng đã biết tất cả mọi thứ.

Về phía Đồ Khải, cô chưa biết phải nói thế nào với cậu về việc cô đang cùng một chỗ với Phó Cảnh Dự, cô không chỉ phải đối mặt với bà cụ mà còn rất nhiều chuyện khác.

Sau khi trí nhớ của anh được phục hồi, cô đã thảo luận sâu với bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý đề nghị cứ từ từ quan sát, hiện tại trạng thái của anh ổn định nhưng không phải lúc nào cũng sẽ ổn định. Nếu bị kích thích không khống chế được, anh vẫn sẽ làm tổn thương người khác cũng sẽ làm tổn thương chính mình.

Nói cách khác, Phó Cảnh Dự giống như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, không ai biết khi nào anh sẽ phun trào.

"Đừng thuê nhà nữa, đến kỳ sau hai chị em con chuyển đến sống trong trung cư của Phó Cảnh Dự, để đó cũng không làm gì." Bà cụ nhấp một ngụm trà nói với giọng điệu không được phản bác: "Chuyện này không được phản đối, bà sẽ tức giận. "

Đồ Ca: "..."

Khí thế của Phó Minh Chu chắc hẳn được thừa hưởng từ bà cụ.

Trên người của Phó Cảnh Dự cũng có loại khí thế này, chẳng qua được khống chế khá tốt nên không lộ ra quá nhiều.

"Đúng rồi, hai đứa định khi nào thì kết hôn? Có muốn thay nhà mới không? Hiện tại còn có mấy nhà không có người ở." Bà cụ mặt mày hớn hở: "Sinh viên đại học cũng có thể kết hôn."

Đồ Ca dở khóc dở cười: "Chuyện này không vội ạ. Studio của anh Cá voi mới khai trương, mẹ con vẫn còn chưa ra."

Bà cụ cũng nhận ra rằng mình quá nóng vội, cười một tiếng rồi hỏi hai người có đủ tiền để mở studio không.

"Đủ rồi ạ." Phó Cảnh Dự có chút không thích ứng với sự nhiệt tình của bà cụ.

Đồ Ca buồn cười nhướng mày vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, lặng lẽ xoa dịu cảm xúc.

Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ điểm tâm đều đã ăn hết, bà cụ hài lòng đứng lên: "Tuần sau hai đứa cùng nhau trở về nhà ăn cơm, có chuyện gì phiền toái cứ gặp Hàn Thác, cậu ấy sẽ giúp giải quyết."

Đồ Ca rất biết ơn cảm ơn bà cụ.

Hôm nay chú cô đến Tân Thành để đón bà dì, vẫn chưa thấy gọi cho cô, cô cũng không có ý định gặp vợ chồng họ.

Sau khi rời quán trà, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự nhìn bà cụ đi rồi mới chia nhau mỗi người lên một xe.

Phó Cảnh Dự vẫn còn muốn đến studio, ngày mai bắt đầu công việc nên anh bộn bề rất nhiều việc, Đồ Ca phải quay lại trường học để xin nghỉ phép.

Đồ Ca đến trường xin nghỉ rất nhanh, lúc quay lại xe thì bị chú gọi điện, giọng điệu không tốt lắm nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói sau này sẽ không để cho dì ta tới đây phát điên nữa, bảo cô cứ an tâm.

Cô chẳng có gì phải lo lắng, chỉ cần bà ta không đến làm phiền, cô vui hơn ai hết.

Vẫn còn sớm, Đồ Ca không trực tiếp đến studio, trước tiên xoay người quay trở về nhà thuê.

"Chị thật sự ở cùng một chỗ với anh ta sao?" Đồ Khải mặt lạnh lùng vừa nhìn thấy cô mở miệng chất vấn: "Sao lại là anh ta?"

Phó Cảnh Dự rất tốt cậu biết rõ điều đó, cậu cũng biết rằng phần lớn tiền phẫu thuật đều là của Phó Cảnh Dự, nhưng cậu vẫn không muốn nhìn thấy cô chấp nhận rủi ro.

"Chuyện của chị em đừng quản." Đồ Ca cau mày không vui: "Đồ Khải, từ bé đến lớn đều là chị bảo vệ em, bây giờ có người nguyện ý bảo vệ chị, chị rất trân trọng."

Phó Cảnh Dự có thể không giống như những người khác, người có thể làm cho cô hạnh phúc bằng cách nói lời ngọt ngào, nhưng mọi thứ anh làm cho cô đều chân thành.

Cô theo dõi mọi sự thay đổi của anh, không ai hiểu rõ anh hơn cô, anh muốn trở thành người bình thường khó khăn như thế nào cô biết rõ.

"Em chỉ lo cho chị thôi." Đồ Khải đôi mắt đỏ bừng: "Anh ta trông như vậy, nếu một ngày nào đó anh ta lại phát bệnh thì sao?"

Cậu đã nhìn thấy bộ dáng Phó Cảnh Dự nổi giận.

"Anh ấy sẽ không, chị tin anh ấy." Đồ Ca nổi giận: "Đừng cố gắng làm chị ảnh hưởng. Nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ là học tập thật tốt."

Đồ Khải cố kìm nước mắt, tức giận nói: "Em sẽ viết thư cho mẹ."

Đồ Ca lấy điện thoại di động ra gửi cho cậu một ngàn tệ, không nói lời nào đứng dậy đi ra ngoài. "Trẻ con mới cái gì cũng đi mách mẹ, Đồ Khải chúng ta lớn rồi, nhất định phải học cách gánh chịu hậu quả khi chúng tôi đưa ra bất kỳ lựa chọn nào."

Giọng nói rơi xuống, người cũng mở cửa bước ra ngoài.

"Cạch" một tiếng, cửa ra vào đã bị đóng lại.

Nước mắt Đồ Khải rơi xuống, cậu khó chịu nhìn chân mình. Cậu biết Đồ Ca đã vất vả nuôi nấng mình không để cậu ra đường làm ăn mày, cậu chỉ ích kỷ hy vọng cô không bị tổn hại bằng bất cứ hình thức nào.

Người thích cô không ít, cậu không hiểu tại sao Đồ Ca lại chọn Phó Cảnh Dự.

Đồ Ca quay trở lại studio, Phó Cảnh Dự vẫn chưa hoàn thành công việc của mình, cô đặt ba lô xuống đi qua hỗ trợ, thuận miệng hỏi anh muốn ăn gì vào buổi tối.

"Về nhà ăn đi." Phó Cảnh Dự đem cho cô máy rập giấy: "Không vui?

Đồ Ca nhíu mày, khóe miệng cong lên đẹp mắt: "Biết luôn."

Phó Cảnh Dự đưa tay che trán cô, dùng ngón tay cái chạm vào lông mày của cô vuốt phẳng: "Nhìn là biết."

Đồ Ca chớp mắt, vươn tay ôm lấy anh: "Đồ Khải không thích em ở cùng với anh."

Phó Cảnh Dự "ừm" một tiếng, nghĩ một lát lại nói: "Anh sẽ gặp cậu ấy."

Đồ Khải luôn không thích anh, thời điểm ở An Thị đã không thích, mỗi khi Đồ Ca tới tìm anh cậu sẽ tìm mọi lý do để gọi cô về. Đôi khi gặp anh cũng không chào hỏi một câu, giả vờ như không nhìn thấy anh.

"Không cần xen vào nó, em không vui vì nó là người thân thiết nhất của em nhưng không hiểu em." Đồ Ca thở dài: "Anh không cần đi gặp nó, chỉ cần để nó vài ngày bình tĩnh lại là được."

Phó Cảnh Dự mím chặt khóe miệng, không nói gì.

Anh sẽ đi gặp Đồ Khải, để có thể ở bên Đồ Ca, anh không muốn bị ai phản đối.

"Đi mua đồ?" Đồ Ca thấy anh không vui, vươn tay bóp lấy khuôn mặt anh cười: "Không tin à, em có thể giải quyết tốt."

Phó Cảnh Dự cuối cùng cũng nở nụ cười, quay người thu dọn bàn làm việc.

Buổi phiên dịch hôm sau không khó, hai giờ là đã kết thúc.

Đồ Ca cất sổ tay, đứng dậy đi theo Hứa Khanh Thư cùng khách hàng rời khỏi phòng họp khách sạn.

"Bộ quần áo mới trông rất đẹp là Cảnh Dự thiết kế?" Giọng Hứa Khanh Thư trầm thấp: "Chị nghe đàn anh nói anh ấy sẽ không nhúng tay vào studio để hai người tự mình cố gắng. Khi nào có thêm thiết kế mới nhớ thông báo cho chị, chị sẽ kéo một ít khách hàng cho."

Đồ Ca chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên: "Anh ấy theo đuổi chị...?"

Theo hiểu biết của cô hai người họ rất hợp nhau, Hứa Khanh Thư độc lập lại xinh đẹp, còn Phó Minh Chu lại phong độ nhẹ nhàng, hai người còn là đàn anh đàn em.

"Không phải, tâm tư anh ấy thâm sâu lắm." Hứa Khanh Thư nói: "Lúc còn đi học là chị theo đuổi anh ấy, nhưng trong lòng anh ấy chỉ có mối tình đầu thôi."

Mối tình đầu của Phó Minh Chu rất giống Đồ Ca, không giống về ngoại hình nhưng giống về tính cách, rất chăm chỉ rất cố gắng. Sau khi tốt nghiệp lập tức ra nước ngoài, Phó Minh Chu cũng đi, về phần lý do vì sao chia tay chỉ có Phó Minh Chu rõ nhất.

Sau khi về nước anh ấy tiếp quản An Thuỵ, đã độc thân nhiều năm.

Chị ấy đã sớm chết tâm, chỉ coi anh ấy là bạn tốt, cảm giác yêu anh ấy giờ cũng đã phai nhạt.

"Vậy chị rất may mắn." Đồ Ca nhếch mép cười: "Người đàn ông có bạch nguyệt quang (*) trong lòng thật sự rất nguy hiểm, không biết mối quan hệ cũ bao giờ lại nhen nhóm."

(*): là người mà được người nào đó đem lòng yêu mến thuở thiếu thời.

Hứa Khanh Thư dở khóc dở cười.

Từ trên lầu đi xuống, khách hàng trở lại nơi ở trong khách sạn, Hứa Khanh Thư nhìn thời gian rồi kéo Đồ Ca đi ăn tối.

Đến nhà hàng yêu cầu chỗ ngồi Đồ Ca gửi một tin nhắn cho Phó Cảnh Dự, đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt, giọng nói của Lâm Thanh Phong từ trên đầu truyền xuống: "Tôi nghe nói Cá voi đã mở studio?"

"Anh nghe ai nói?" Đồ Ca ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn anh ta.

Sau khi xử án xong anh ta không phải đã trở về Đế Đô rồi sao, tại sao lại trở lại?

"Có muốn tôi giúp giới thiệu một số khách hàng không." Lâm Thanh Phong quen thuộc kéo ghế ngồi xuống, nở nụ cười: "Cha mẹ cậu ấy để lại cho cậu ấy rất nhiều tiền, cô nắm cho chặt vào."

"Cực kỳ nhiều, tôi hiện tại rất muốn gả cho anh ấy." Đồ Ca bình tĩnh nhìn anh ta nhưng không cười: "Thời điểm tổ chức hôn lễ tôi nhất định sẽ mời anh."

Cuộc thi thiết kế trang phục của Cách Sắc sẽ có danh sách lọt vào vòng trong vào cuối tháng 3, vòng đầu tiên tất cả các tác phẩm gửi đến đều do Ban giám khảo đích thân sàng lọc.

Vì tổ chức cuộc thi mọi người có thể đăng nhập mà không cần mật khẩu và địa chỉ email.

Anh ta đột nhiên trở lại, chẳng lẽ là bởi vì phán quyết sắp hạ xuống, hơn nữa phán quyết của toàn án rất bất lợi sao?

"Sao tôi lại ngửi thấy mùi súng thuốc thế này?" Hứa Khanh Thư cười ngắt lời, nhìn Lâm Thanh Phong với vẻ mặt bình tĩnh: "Muốn ăn gì, chúng tôi vừa gọi món cho hai người thôi."

"Tôi ăn rồi, vừa nhìn thấy Đồ Ca muốn tới chào hỏi thôi. Tôi có vài lời muốn nói riêng với cô ta." Lâm Thanh Phong đứng lên nhìn Đồ Ca từ trên cao nhìn xuống: "Chỉ một chút thời gian."

Đồ Ca mỉm cười, bình tĩnh đứng lên: "Đi thôi."

Dù anh ta có nói gì, cô cũng sẽ lặng lẽ ghi âm lại.

_Hết chương 52_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi