CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Đồ Ca cúi mặt, dứt khoát từ chối lời đề nghị của cậu "Gọi bà ta sao? Để chị quỳ xuống đợi bà ta phỉ nhổ nước bọt vào mặt chị à?"

Đồ Khải cúi đầu thấp hơn "Em không muốn chị phải làm việc vất vả như vậy."

Sau khi mẹ bị kết án, gánh nặng gia đình đè lên vai chị cậu, cậu đã không nhìn thấy nụ cười của chị cậu trong nhiều năm rồi.

"Tiểu Khải, nuôi nấng em không phải là nghĩa vụ của chị, nhưng em là em trai chị." Giọng Đồ Ca đè thấp "Bệnh của em chữa khỏi là giúp chị rồi, đừng nghĩ lung tung nữa."

Đồ Khải mím môi, yên lặng gật đầu.

Đồ Ca thở dài, xoa xoa đầu cậu rồi đi ra ngoài.

Dì ta là người thân duy nhất của họ ngoài mẹ ra, nhưng cũng là người hay làm nhục họ nhất.

Cô thà quỳ gối trước mặt người lạ còn hơn đối mặt với ánh mắt xem cô như rác rưởi của bà ta, đối mặt với những lời lăng mạ, đấm đá không ngớt đó.

Đến An Thuỵ, trợ lý của Phó Minh Chu đợi ở đại sảnh, nhìn thấy cô trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc nhưng không nói gì, quay đầu đi về phía trước dẫn đường.

Đồ Ca có chút xấu hổ, trực tiếp từ bệnh viện đến đây mà chưa trang điểm cũng không thay quần áo, hình tượng quả thực có chút không tốt.

Vào phòng làm việc, Phó Minh Chu đang nghe điện thoại, Đồ Ca cúi người lẳng lặng ngồi trên sô pha chờ đợi.

Hai phút sau, Phó Minh Chu nghe xong điện thoại quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn cô "Cô không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Hai ngày nay xảy ra chuyện, tôi đi trang điểm một chút?" Đồ Ca xin lỗi đứng dậy.

Phó Minh Chu giơ tay lên nhìn thời gian, cười gật đầu "Đi đi, thời gian còn kịp."

Đồ Ca nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi vào nhà vệ sinh với chiếc balo trên lưng, bắt đầu nhanh chóng trang điểm.

Cô quanh năm mang một túi mỹ phẩm trong balo, nhưng không thường trang điểm.

Sửa sang tóc tai xong đi ra ngoài, Phó Minh Chu đưa một chiếc túi qua "Cô mặc vào đi, hôm nay là quần áo được cung cấp, sẽ không trừ phí trả cho cô."

"Cảm ơn." Đồ Ca mím môi dưới, cầm lấy túi trở về nhà vệ sinh thay đồ, quả nhiên hôm nay cô quá không chuyên nghiệp.

Áo sơ mi sọc rộng màu xanh trắng, quần tây màu trắng, cùng chiếc áo khoác cashmere và một đôi giày cao gót cùng màu. Là một sự kết hợp khá mới mẻ, chắc hẳn giá thành rất cao.

Đồ Ca nhìn mình trong gương, nhếch khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười tự tin rồi mở cửa "Anh Phó, có thể đi được rồi."

Phó Minh Chu ngẩng đầu, cô gái trước mặt trang điểm nhẹ nhàng, bộ đồ trưởng thành làm vơi đi vẻ trẻ trung của cô, giống như hoa đào trên cành tháng ba, thực sự đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn.

"Anh Phó?" Đồ Ca bị anh ấy làm cho có chút khó hiểu.

Phó Minh Chu thu tầm mắt, lãnh đạm quay đầu đi "Đi thôi, thời gian hôm nay ước chừng khoảng ba tiếng, tính cả bữa trưa."

Đồ Ca bình tĩnh gật đầu.

Vẫn là khách hàng người Pháp, người bên kia mang thêm vợ đi mà không có thông dịch viên.

Phó Minh Chu nói là chuyến đi riêng tư, nhưng thật ra mục đích là về chuyện hợp tác, nhìn là biết rõ ràng muốn tranh thủ thoả thuận ký kết hợp đồng.

Sau lần phiên dịch lần trước, Đồ Ca cố ý dành thời gian để học dịch tiếng Pháp từ nhiều tài liệu khác nhau, nên lần này dịch tương đối dễ dàng.

Đây là lần đầu tiên đối tác đến Tân Thành, hai vợ chồng họ rất thích địa phương nơi đây, sau khi ăn trưa thì hẹn tiếp tục hành trình vào buổi chiều, muốn đến vườn thú xem gấu trúc - Quốc bảo quốc gia.

Đồ Ca nghe thấy Phó Minh Chu đồng ý, cô không khỏi có chút lo lắng cho Đồ Khải, bớt chút dành thời gian gửi tin nhắn cho cậu.

Đã ba giờ kể từ khi cô ra ngoài, cô không biết liệu cậu có thể tự đi vệ sinh sau khi uống nhiều thuốc như vậy hay không.

Sau khi lên xe đi đến vườn thú, Phó Minh Chu thoải mái ngả người ra sau, giọng điệu lơ đãng "Có tâm sự sao?"

"Không, tôi đang nghĩ đến chuyện phiên dịch một lúc." Đồ Ca cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Đồ Khải, nhàn nhạt nói "Công ty này mạnh hơn công ty mà chúng ta đã làm việc lần trước. Nghe bọn họ nói giống như vẫn liên hệ với những công ty khác giống như An Thuỵ."

"Rất nhiều sao, nhưng An Thuỵ tự tin sẽ giành được hợp tác này." Phó Minh Chu bật cười "Khách hàng không muốn công khai nên tôi không cho thư ký tổng công ty tới."

Khóe miệng Đồ Ca cong lên, "Ngoại viện còn có tác dụng này sao."

Phó Minh Chu khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt càng mở rộng "Sang năm cô có cân nhắc đến An Thuỵ thực tập không?"

"Không nghĩ tới." Đồ Ca không chút nghĩ ngợi nói.

Cô đã hứa với đàn chị của mình sẽ đi thực tập trong công ty dịch thuật của họ, nơi cô có thể học hỏi nhiều hơn và tiến bộ nhanh hơn.

An Thuỵ quả thực rất tốt, nhưng độ tự do không bằng ở công ty dịch thuật của đàn chị, đó là điều mà cô coi trọng nhất.

"Vị đàn chị có tính nóng nảy kia sao." Phó Minh Chu nói nửa đùa nửa thật, ánh mắt lướt qua bên tai rồi rơi vào trên má cô.

Ánh mặt trời mùa đông chiếu vào cô qua kính cửa sổ xe, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp mịn màng toát ra ít mồ hôi.

Mời cô đến thực tập ở An Thuỵ là một ý tưởng bất chợt, nhưng tại cuộc gặp gỡ này, anh ấy thực sự hy vọng cô có thể đến.

Lâu lắm rồi anh ấy mới gặp một người trẻ tuổi chăm chỉ có động lực như vậy. Nhìn thấy cô, anh ấy bàng hoàng như nhìn thấy một Phó Cảnh Dật trước khi mất trí nhớ. Anh rất thông minh lại cũng rất ngoan, tin tưởng anh ấy tuyệt hơn cả bố mẹ quá cố của mình.

"Đàn chị siêu cấp lợi hại." Đôi mắt của Đồ Ca sáng lên như thể vì sao lấp lánh "Vừa xinh đẹp lại còn chuyên nghiệp."

Cô hy vọng rằng một ngày nào đó cô có thể tự chọn công ty giống như đàn chị của mình, chứ không phải công ty chọn mình.

"Cô cũng không kém." Phó Minh Chu trả lời, điện thoại di động trong tay có cuộc gọi đến.

Đồ Ca liền im lặng.

Phó Minh Chu trả lời cuộc gọi, nụ cười trên mặt hơi nhíu lại, nói không được một hai câu liền cúp máy. Đồ Ca cảm thấy hơi xấu hổ, giữ im lặng mím chặt môi.

Lộ trình còn lại, Phó Minh Chu liền bận rộn với chiếc máy tính xách tay của mình. Đến địa điểm xe dừng lại, anh ấy lấy vé đưa cho cô và khách hàng đi vào trong.

Vợ chồng khách hàng đều là người hâm mộ Quốc bảo quốc gia, vì vậy họ đã mua hai con gấu bông có hình Quốc bảo, ôm chúng trong tay ngay khi đi vào.

Đồ Ca cũng rất hào hứng nhưng không biểu hiện, đến Tân Thành hai năm rồi nhưng cô cũng chưa từng đến sở thú lần nào, mặc dù sinh viên có thể mua với nửa giá vé.

Chỗ của gấu trúc rõ ràng rất khác biệt so với những chỗ của con vật khác, không chỉ xa hoa mà môi trường còn đặc biệt tốt. Đồ Ca cầm di động chụp rất nhiều ảnh, cũng chụp cho vợ chồng họ rất nhiều.

Phó Minh Chu có điểm thất thần nhưng phía khách hàng lại rất vui vẻ, ở trong nhà gấu trúc gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn không chịu đi ra.

Bốn giờ chiều tan làm, Đồ Ca đi giày cao gót đứng rất lâu, chân như sắp gãy.

Trở lại bệnh viện, Đồ Khải đã truyền nước xong. Cậu đang dựa vào chiếc bàn cạnh giường cầm vài tờ giấy thi trên tay, người vẫn chưa có tinh thần lắm.

"Bạn học của em đến à?" Đồ Ca đặt balo và túi xách trên tay, mệt mỏi ngồi xuống "Chị trở về thuận tiện thay quần áo lấy cái chăn nhỏ ở nhà đến đây."

"Bọn họ gửi cho em vở ghi chú và đề thi tới. Chị cứ về đi, buổi tốt em tự gọi cơm hộp tới." Đồ Khải ngẩng đầu lên ngập ngừng nói "Thầy chủ nhiệm nói rằng nhà trường không có trách nhiệm."

"Thì vốn là không có trách nhiệm." Đồ Ca vỗ vỗ vai cậu an ủi "Chị đã thông báo với công ty bảo hiểm, tiền trong tay chị đủ phẫu thuật cho em. Chị chỉ muốn kiếm thêm để phòng có chuyện gấp".

"Em biết, em có thể tự lo cho bản thân." Trên mặt Đồ Khải hiện lên một nụ cười.

Đồ Ca cũng nở nụ cười, sau đó lại cầm túi xách lên, ngáp một cái đi ra ngoài "Chị có thể phải nghỉ ngơi một chút, bữa tối không cần chờ chị đâu."

Đồ Khải gật đầu lia lịa.

Đồ Ca rời khỏi phòng bệnh, ngáp vài cái rồi đi ra chờ thang máy.

Phòng bệnh có máy lạnh, lúc trời còn tờ mờ sáng quả thực rất lạnh, chăn bông cô lấy ở trạm y tá không đủ ấm, cả đêm ngủ không ngon giấc.

Sau khi về đến nhà tắm rửa, Phó Cảnh Dật bất ngờ gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu.

Đồ Ca nói với anh rằng cô đang ở nhà sau đó mặc áo khoác đi nấu mì.

Phó Cảnh Dật trực tiếp đến, anh đội mũ quàng khăn cùng một chiếc kính râm, trông giống như một đặc vụ. Đồ Ca nhìn anh từ trên xuống dưới, không khỏi nở nụ cười "Anh càng làm như vậy, càng nhiều người chú ý tới."

Trời đã tối, anh cũng không sợ bị té ngã sao.

Phó Cảnh Dật cất kính râm, đi vào phòng khách cùng cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.

"Anh chưa ăn?" Đồ Ca để ý ánh mắt của anh, cười đẩy mì qua "Anh ăn đi, em đi làm bát khác."

Mắt Phó Cảnh Dật hiện lên ý cười, cầm lấy đũa và bát của cô, cúi đầu ăn.

Nụ cười trên mặt Đồ Ca càng mở rộng, cô quay lại phòng bếp, bưng bát khác ngồi đối diện với anh "Sao anh không về nhà ăn tối?"

Phó Cảnh Dật ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên rõ ràng ý: Anh có chuyện muốn tìm em.

"Ăn xong rồi nói, có muốn thêm ít ớt không?" Đồ Ca cười "Không cay đâu."

Phó Cảnh Dật nhìn một bát đầy màu đỏ trong bát, nuốt miếng mỳ rồi quyết đoán lắc lắc đầu.

Đồ Ca lại thấp giọng cười.

Ăn xong thu dọn sạch sẽ, Đồ Ca ngồi bên cạnh, sau khi đọc xong những gì anh gõ trên ghi chú, cau mày nghi ngờ "Người nhà anh không phản đối sao?"

Hiện tại cô đang rất cần tiền, tốt nhất là hàng tháng nên có một khoản thu nhập cố định. Anh cho biết phòng tranh có thể thu dọn một phần không gian để cô tự do sử dụng.

Phó Cảnh Dật cau mày không vui, cúi đầu gõ điện thoại: Em chỉ cần chịu trách nhiệm về thứ mình muốn bán, ngoài ra không phải lo thứ gì khác.

"Nhưng em hiện tại không có vốn." Đồ Ca có chút rao động, nhưng cô biết rõ ràng đề nghị của anh không được.

Phó Cảnh Dật nhìn cô một cái, cúi đầu gõ lại: Tiền là do anh tự kiếm, anh có quyền tự biết quyết định thế nào. Anh cho em mượn, sau khi em kiếm được thì trả lại cho anh, tiền thuê cũng vậy.

Đồ Ca "..."

Anh còn có thể tự kiếm tiền sao? Tâm trí của anh thực sự vẫn chưa trưởng thành, cô khẳng định như vậy.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, Phó Cảnh Dật hiển nhiên có chút không vui, có một chút bất bình trên mặt, nhanh chóng gõ giải thích: Thật đấy, tất cả đều là tiền anh kiếm được trước khi mất trí nhớ.

Đồ Ca bị bộ dáng của anh làm cho buồn cười "Em tin anh, nói không chừng em không thể trả lại cho anh sớm được đâu."

Đôi mắt Phó Cảnh Dật sáng lên, sạch sẽ thấu triệt giống như dòng nước suối, ý cười của anh không thể che giấu được.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu cô trả lại số tiền đó.

Đồ Ca giả vờ nghiêm túc muốn thảo luận với anh, nhưng trong lòng lại băn khoăn không biết có nên mạo hiểm nhận công việc làm người mẫu Taobao bán thời gian hay không.

Nhận được đáp ứng của cô, Phó Cảnh Dật hiện lên một tia cười không rõ ràng trên mặt, anh gõ: Cần chuẩn bị những cái gì anh cũng có thể giúp em.

Đồ Ca nhướng mày cười "Chung quanh sẽ có rất nhiều người, anh không sợ sao?"

Phó Cảnh Dật mím khóe miệng lắc đầu.

Ở bên cô thì anh không sợ.

Đồ Ca cảm thấy thích thú trước dáng vẻ nghiêm túc của anh, thấy thời gian không còn sớm cô trở về phòng ngủ thay quần áo tiễn anh xuống lầu.

Người lái xe đợi ở tầng dưới nhìn thấy Phó Cảnh Dật từ hàng hiên đi ra rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đồ Ca cười xin lỗi với chú ấy, quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Dật cười "Năm mới vui vẻ, cảm ơn anh đã đến cùng em ăn tết."

Phó Cảnh Dật quay lưng về phía người lái xe, học theo cách cô đã dạy anh trước kia, dùng ngón trỏ của cả hai tay đặt bên khóe miệng kéo lên trên, tự tay làm ra một nụ cười trên môi.

Đồ Ca không khỏi bật cười "Anh học rất tốt, trở về ngủ sớm đi."

Anh vì cô mà suy nghĩ, cả đêm qua lập kế hoạch mà không ngủ.

Kế hoạch tuy rất ngây thơ nhưng anh đã rất cẩn thận suy nghĩ, thể hiện sự chân thành nghiêm túc của anh.

Nhìn chiếc xe đi xa, Đồ Ca cưỡi lên xe đạp điện định lái đi thì đột nhiên Đồ Khải gọi tới, vừa chấp nhận cuộc gọi thì nghe thấy cậu nói "Em họ nhắn tin với em trên QQ nói là dì tới Tân Thành rồi."

_Hết chương 6_

Editor: Vitamino

- ----

Quên mất đến chương này mới nhớ ra chưa giải thích với các bạn sợ các bạn hiểu lầm, nam chính thực ra không phải không nói được, do mắc bệnh sợ giao tiếp nên không mở miệng thôi qua mấy chương sau nam chính sẽ nói bình thường nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi