CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Phó Cảnh Dự mạnh mẽ lắc đầu, tỏ ý cô không cần lo lắng.

Anh chẳng qua chỉ rất buồn, bố mẹ anh cả đời hiền lành nhưng lại ra đi sớm vì anh. Không có thâm cừu đại hận chỉ vì studio của họ mà bị ảnh hưởng.

Ở Tân Thành có rất nhiều studio, rất nhiều bộ trang phục được thiết kế bởi các nhà thiết kế hay những nhà thiết kế đoạt giải khác.

Anh không thể hiểu tại sao Đường Lâm lại làm hành động xấu xa như vậy đối với mình.

"Nếu anh cảm thấy không thoải mái cứ nói cho em biết bất cứ lúc nào." Đồ Ca nói bên tai anh, siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của anh.

Đường Lâm vẫn từ chối thừa nhận các cáo buộc của công tố trước tòa, đưa ra nhiều lời ngụy biện khác nhau. Có thể thấy rằng khát vọng sinh tồn của ông ta rất mạnh, nhưng lời giải thích của ông ta lại không vững, đều đem mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong cũng rất khôn khéo, từ ngày Đường Lâm tìm anh ta mọi cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ đều được ghi âm lại.

Người cuối cùng thẩm vấn là Lâm Thanh Phong.

Anh ta không có âm mưu phạm tội thực sự, nhưng lại phối hợp hợp tác cùng Đường Lâm. Anh ta thú nhận những gì anh ta đã làm, ngoại trừ phủ nhận việc anh ta cố tình say rượu.

Lúc cảnh sát đến thăm hỏi những người sinh sống ven sông, tình cờ có người nhìn thấy quá trình hai người họ rơi xuống nước. Ngoài ra, lời khai của Phó Cảnh Dự cũng chứng minh rằng Lâm Thanh Phong thực sự đã say xỉn vào thời điểm đó, anh ta có cố ý hay không ngược lại chưa thể khẳng định đáp án rõ ràng.

Phiên tòa kéo dài ba giờ mới kết thúc, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự đi ra ngoài trước.

"Rất khó chịu sao?" Đồ Ca đau lòng nắm chặt tay anh: "Chúng ta về nhà trước?"

Phó Cảnh Dự miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn xấu hơn khóc, sau đó quay người vẫy vẫy tay với anh trai cùng bác rồi mới rời đi.

Trên đường về, cô điều khiển xe thật chậm cố gắng không làm phiền đến anh. Lý do của Đường Lâm thực sự không thể biện minh được.

Phó Cảnh Dự co người lại trên ghế, lẩm bẩm một mình như mất hồn: "Hai người không thể trở lại, anh rất nhớ ba mẹ."

"Đường Lâm sẽ không thể bị kết án nhẹ đâu." Đồ Ca vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, tiếp tục tập trung lái xe: "Anh Cá voi, chúng ta phải nhìn về phía trước."

Kể từ khi biết Đường Lâm là hung thủ, cảm xúc của anh không tốt. Đồ Ca lo lắng anh sẽ suy sụp, lại càng lo lắng anh sẽ trầm cảm.

Sau khi nói chuyện với chuyên gia tâm lý, bên kia đề nghị cô nên đưa Phó Cảnh Dự đến thăm khám càng sớm càng tốt, để anh đến bệnh viện làm kiểm tra những thứ cần thiết.

Khoảng thời gian này buổi trưa cô cũng không ăn cơm ở trường, sau giờ học lại quay lại studio ở bên cạnh Phó Cảnh Dự, có đôi khi anh rất vui vẻ, có đôi khi lại tự trách bản thân, cảm thấy bản thân không tốt nên cô mới phải chăm sóc anh nhiều như vậy.

Sự bướng bỉnh của Phó Cảnh Dự dường như cũng không phải khó dỗ, may mắn thay cô có đủ kiên nhẫn, cũng có cách để anh xua tan những suy nghĩ như vậy.

Dì nấu cơm hôm nay không làm, Đồ Ca làm hai bát mì, đau lòng nhìn anh: "Ăn thôi."

Phó Cảnh Dự cầm đũa lên, cúi đầu cắn một miếng không nói lời nào, khó chịu nói: "Anh vẫn không thể tiếp nhận được."

Không thể chấp nhận lý do làm hại người khác của Đường Lâm.

Có nhiều người giỏi hơn anh, nhưng ông ta lại chỉ nhắm vào anh.

"Em cũng không thể chấp nhận được, nhưng dù thế nào đó cũng là sự thật, chính ông ta là kẻ giết người." Đồ Ca thở dài: "Đừng trách chính mình. Chú dì ở trên trời biết anh như vậy nhất định sẽ không vui."

Phó Cảnh Dự gật đầu, ăn mì cũng không thấy ngon miệng.

Đồ Ca trong khoảng thời gian này rất vất vả, chạy tới chạy lui cả ngày lẫn đêm.

Chỉ sợ anh không khống chế được bản thân.

Vừa nghĩ tới ba mẹ bị giết chỉ vì do Đường Lâm ghen ghét anh lại cảm thấy buồn cũng không thể giải thoát được cho bản thân. Tất cả là do anh, nếu ngay từ đầu thương hiệu Y Cẩm được bán đi thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này.

"Không cho phép nghĩ loạn nữa." Đồ Ca bưng bát đi tới phòng bếp, trở về mang anh đến phòng khách ngồi xuống: "Nếu anh bán Y Cẩm cho ông ta anh lại có một thương hiệu mới, ông ta mua được một lần khó đảm bảo không mua lại lần thứ hai. Đừng suy nghĩ cực đoan, kết quả không chừng cũng sẽ như vậy."

Phó Cảnh Dự mím miệng không nói gì.

Đồ Ca chớp mắt cúi người hôn anh: "Anh Cá voi, cùng em đến bệnh viện khám, được không?"

Bác sĩ Lương gọi điện hai lần yêu cầu anh quay lại tái khám nhưng anh không đồng ý.

"Không đi." Phó Cảnh Dự trầm mặc nhìn cô, trong mắt đầy bất bình: "Bị bệnh mới phải tới bệnh viện, Đồ Khải biết sẽ tức giận."

"Nhưng em tức giận." Đồ Ca bị lời nói của anh làm cho tức giận, đẩy ngã anh lên sô pha cắn chặt môi anh: "Không được phép hoài nghi em, cho dù anh có bị bệnh gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời đi."

"Thật sao?" Phó Cảnh Dự cau mày vì đau.

Đồ Ca nhướng mày cố nén cười, cúi đầu hôn lên khóe miệng anh, nghiêng đầu cười bên tai anh: "Có muốn thử một chút trên sô pha không?"

Phó Cảnh Dự đột nhiên đỏ mặt nhanh chóng lan đến vành tai: "Đồ Ca?"

"Có muốn không?" Đồ Ca híp mắt tươi cười nhìn anh: "Thế em đi đây."

Nói xong lại làm bộ như muốn đứng lên.

Phó Cảnh Dự kịp thời ôm lấy eo cô hôn cô thật sâu.

Hai giờ sau Phó Minh Chu gọi điện tới, anh ấy lo lắng không biết tâm trạng của Phó Cảnh Dự có tốt hơn không.

Đồ Ca nói ngắn gọn về phản ứng của anh hỏi anh ấy về việc Đường Lâm sẽ bị kết án bao nhiêu năm. Theo suy nghĩ của cô nên là án chung thân hoặc tử hình không thì cũng phải hơn mười năm trở lên.

Phó Cảnh Dự bãi bỏ việc bồi thường dân sự, không muốn một đồng nào chỉ muốn Đường Lâm bị xử nặng.

"Hàn Thác nói rằng có thể là 20 năm, hoặc có thể tù chung thân hoặc tử hình. Vấn đề này hiện đang được thảo luận rất nhiều trên mạng, không trừng trị nghiêm khắc thì không được." Phó Minh Chu thở dài: "Cảnh Dự phải nhờ em trông cậy rôi."

"Em biết rõ rồi." Đồ Ca đồng ý, nói xong cúp điện thoại.

Phó Cảnh Dự khoanh tay ôm chặt lấy eo cô, rầu rĩ nói: "Hai mươi năm là quá ít."

"Em cũng hiểu là rất ít, đừng suy nghĩ nhiều chờ phán quyết đi." Đồ Ca cúi đầu hôn anh: "Em phải trở về lớp, buổi tối chờ em về ăn cùng."

Phó Cảnh Dự cũng ngồi dậy, trở về phòng thay quần áo rồi cùng cô đi ra ngoài.

Trở lại trường, Hà Vân Tranh gọi điện nói rằng cô ta đã xem báo cáo của phiên tòa, trên mạng cũng đưa ra mức án gần đúng hỏi cô tình hình của Phó Cảnh Dự thế nào.

"Vẫn không cách nào tiếp nhận được. Đường Lâm tranh luận đủ kiểu ngụy biện trước tòa, anh ấy rất tức giận." Đồ Ca hạ giọng nói đi lên lầu: "Bản án của Lâm Thanh Phong chắc sẽ không nặng, hơn nữa anh ta thái độ ăn năn chắc sẽ tốt thôi."

"Tôi biết, có có thời gian cô đưa Cảnh Dự ra ngoài đi dạo. Hai ngày cuối tuần là đủ rồi." Hà Vân Tranh cười khổ: "Đồ Ca, tôi chúc hai người hạnh phúc."

Đồ Ca giật mình, khóe miệng cong lên: "Cảm ơn, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hà Vân Tranh đã gửi một tin nhắn về quy trình đăng ký tham gia Tuần lễ thời trang vào tháng 10. Cô ta muốn đề nghị Phó Cảnh Dự tham gia tuần lễ thời trang này, có một số giám khảo đã được Cách Sắc mời tham gia tuần lễ thời trang.

Đồ Ca cong khóe miệng trả lời cô ta, bước nhanh vào phòng học chuẩn bị vào lớp.

Phó Cảnh Dự ban đầu dự định tham gia tuần lễ thời trang này ở Đế Đô, hiện tại anh đã bắt đầu chuẩn bị. Đợi đến khi cô nghỉ hè, đơn đặt hàng từ studio sẽ giao cho nhà thiết kế, lúc đó Phó Cảnh Dự sẽ đặc biệt chuẩn bị cho tuần lễ thời trang.

"Tớ đã xem tin tức về vụ án của ba mẹ anh Cá voi rồi." Uông Á Nam hạ giọng: "Quá bệnh thật sự không nghĩ tới Đường Lâm lại điên cuồng trấn áp người mới như vậy."

Cô ấy thường thích để ý đến các blogger giới làm đẹp cùng thời trang, trước đây Cách Sắc đăng đàn nói rằng bị đạo thiết kế, cô ấy cũng phẫn nộ phun thay vài câu.

"Chúng tớ cũng không ngờ." Đồ Ca nói: "Nhưng nếu người ta muốn làm điều ác, họ cũng chẳng cần lý do."

"Tuổi già không thể đảm bảo được hết, trong vòng tròn này người có tài năng mới là Vương. Cách Sắc đã xuống dốc trong nửa cuối năm ngoái, trang phục tớ có cảm giác giống như không như trước đây." Uông Á Nam không nhịn được: "Thế nhưng vẫn có người tán thưởng."

Đồ Ca bị cô ấy làm cho buồn cười nghĩ đến Phó Cảnh Dự lại càng đau lòng hơn.

Bốn năm qua, nếu không có tai nạn đó chắc hẳn bây giờ anh đã là một nhà thiết kế có tiếng. Thương hiệu Y Cẩm của anh có khi còn được tổ chức tại Paris.

Buổi chiều tan học cô lại vội vàng đến studio, tất cả nhân viên đều đã tan sở chỉ có lão Ngô vẫn ở cùng Phó Cảnh Dự.

Thấy cô đi vào, lão Ngô mới nhẹ nhàng thở ra nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Cả buổi trưa cậu ấy mặt mày đen lại cả trợ lý với nhà thiết kế đều sợ hãi."

Đồ Ca gật đầu bảo ông tan làm trở vè.

Ngay khi lão Ngô rời đi studio xung quanh cũng im ắng, tiếng Phó Cảnh Dự xé bản thảo nghe lại càng rõ ràng.

"Không hài lòng?" Đồ Ca cầm bản thảo thiết kế đã xé vụn, để trên bàn làm việc cười hì hì nhìn anh: "Còn có tâm trạng không tốt sao?"

Mặt Phó Cảnh Dự lại nhẹ đỏ lên: "Anh nhịn không chỉ muốn vẽ em."

"Vẽ đi." Đồ Ca bị lý do của anh làm cho buồn cười, kiễng chân ngồi trên bàn hơi ngẩng đầu lên: "Trước đây em không cho anh vẽ vì lo lắng bị Lâm Thanh Phong nhìn thấy sẽ bất lợi."

Mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, cô được lồng trong ánh sáng màu cam toàn thân sáng rực như được phủ một lớp ánh sáng.

Yết hầu Phó Cảnh Dự lăn nhẹ, vội vàng cầm lấy cây bút: "Đừng nhúc nhích, anh lập tức sẽ xong thôi."

Đồ Ca nhẹ nhàng đáp lại, ngẩng đầu nhếch khóe miệng.

Phó Cảnh Dự vẽ lên bản thảo thiết kế, chỉ mất chưa đầy mười phút để phác thảo xong.

"Về nhà ăn cơm đi, em đói." Đồ Ca cử động cái cổ mỏi nhừ nhảy khỏi bàn: "Buổi tối làm món gì?"

"Có thịt sườn, cá hấp mè cả gan ngỗng." Phó Cảnh Dự cởi ba lô cô xuống, nhíu mày đột nhiên nói: "Có việc à?"

"Ừm, hỗ trợ dịch sơ yếu lý lịch, chỉ cần làm xong việc không cần phải làm thêm giờ." Đồ Ca khoác tay anh bước ra ngoài: "Buổi tối có thể đi ngủ sớm."

Phó Cảnh Dự nở nụ cười nhẹ, đưa tay tắt đèn khóa cửa lại.

Sáng thứ bảy, vợ cùng con gái của Đường Lâm đã chủ động liên lạc với Phó Cảnh Dự bày tỏ thiện chí sẽ bồi thường, mong rằng anh thông cảm không làm quá lớn chuyện.

Đồ Ca bị sốc trước sự vô liêm sỉ của mẹ con họ, Phó Cảnh Dự chưa kịp lên tiếng đã bị cô lạnh lùng từ chối: "Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi chỉ muốn ông ta phải trả giá cho những gì ông ta đã làm! Nhà họ Phó không thiếu tiền!"

Phó Cảnh Dự đã rất buồn kể từ khi biết sự thật về vụ tai nạn của ba mẹ anh, lúc này họ còn không biết xấu hổ yêu cầu anh không làm lớn chuyện sao!

Đó là hai sinh mệnh, là người anh yêu nhất trên đời, sao có thể không biết xấu hổ như vậy!

"Từ khi xảy ra chuyện, chúng tôi cũng biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng người chết đi không thể sống lại được." Vợ của Đường Lâm ra sức bênh vực, Đồ Ca tức giận đến mức đuổi thẳng cổ họ ra ngoài.

Phó Cảnh Dự ngơ ngác nhìn lão Ngô: "Chú đuổi bọn họ đi."

Lão Ngô cũng vô cùng tức giận, giống như vị thần canh giữ cửa không cho hai mẹ con họ lại gần.

Đồ Ca quay lại studio ôm lấy Phó Cảnh Dự dịu giọng nói: "Đừng để ý bọn họ cũng không thông cảm cái rắm gì cả, em chỉ muốn Đường Lâm trả giá bằng mạng sống của mình."

Phó Cảnh Dự hơi cúi đầu, cọ cằm lên đỉnh đầu cô nhếch khóe miệng: "Không tức giận, không thông cảm."

Cả đời này cũng không tha thứ cho Đường Lâm.

Vợ và con gái của Đường Lâm còn đang tranh cãi ở bên ngoài, lão Ngô có lẽ đang gọi nhân viên bảo vệ đến gấp rút đuổi họ đi.

Vốn tưởng rằng họ buông tha không ngờ quay đầu lại đến cửa tìm Phó Minh Chu.

Đồ Ca nhận được cuộc gọi từ Phó Minh Chu nói đơn giản ý tứ của Phó Cảnh Dự cũng không nói gì thêm.

"Chúng ta đều không thông cảm." Phó Minh Chu bật cười: "Buổi tối về nhà ăn cơm đi, bà nội có chuyện muốn nói với hai đứa."

_Hết chương 65_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi