CÁC ANH HÙNG CỦA ĐỈNH OLYMPUS TẬP 5: MÁU ĐỈNH OLYMPUS (DÒNG MÁU OLYMPUS)

LEO NHẬN RA LỐI VÀO BÍ MẬT NGAY LẬP TỨC.

“Ồ, thật đẹp.” Cậu thận trọng đưa con tàu vượt qua tàn tích của Epidaurus.

Argo II thực sự đang không trong điều kiện tốt để bay, nhưng Leo đã làm nó bay được chỉ sau một đêm làm việc. Với sự kết thúc của thế giới sáng mai, cậu có động lực cao.

Cậu đã sơn lót những cánh mái chèo. Cậu đã tiêm nước sông Styx vào những thiết bị linh tinh. Cậu đãchiêu đãi cái đầu Festus món pha chế ưa thích của nó – ba mươi cân dầu động cơ và nước xốt Tabasco. Thậm chí Cái Bàn Tuyệt Vời Buford đã làm việc rất hăng say, huyên náo khắp khoang dưới trong khi cái hình ảnh ba chiều Hedge nhỏ hét lên, “HÍT ĐẤT BA MƯƠI CÁI CHO TA!” để truyền cảm hứng cho động cơ.

Bây giờ, cuối cùng, họ lượn lờ trên một đền thờ phức hợp của vị thần chữa thương Asclepius, nơi họ có thể hy vọng tìm thấy được y sĩ dược và có lẽ cũng một ít bánh thánh, rượu tiên và Fonzies, bởi vì nguồn dự trữ của Leo đang giảm dần.

Cạnh cậu trên boong lái, Percy nhìn qua lan can.

“Trông như nhiều gạch vụn hơn,” cậu chú ý.

Khuôn mặt cậu vẫn xanh xao bởi vụ đầu độc dưới nước, nhưng ít nhất cậu không chạy vào phòng tắm thường xuyên để nôn mửa. Giữa cậu và cơn say sóng của Hazel, thật không thể tìm được một nhà vệ sinh trống trên boong vài ngày qua.

Annabeth chỉ về cấu trúc dạng đĩa cách khoảng bốn lăm mét từ mạn trái của họ. “Đó.”

Leo mỉm cười. “Chính xác. Thấy chứ, kiến trúc sư biết đồ đạc của mình.”

Những thủy thủ còn lại tập trung xung quanh. “Chúng ta đang nhìn cái gì?” Frank hỏi.

“À, Ngài Trương,” Leo nói, “cậu biết cách làm thế nào để luôn nói, ‘Leo, cậu là thiên tài chân chính duy nhất trong các á thần’ nhỉ?”

“Tớ hoàn toàn chắc tớ chưa bao giờ nói thế.”

“Ồ, hóa ra có những thiên tài chân chính khác! Bởi vì một trong số họ đã làm nên công trình nghệ thuật dưới kia.”

“Nó là một vòng tròn đá,” Frank nói. “Có lẽ nền móng của một điện thờ cũ.”

Piper lắc đầu. “không, nó còn hơn thế. Nhìn vào những gờ rìa và những đường rãnh khắc quanh vành đai.”

“Giống như răng của một bánh răng,” Jason ướm lời.

“Và những cái vòng tròn đồng tâm đó.” Hazel chỉ về trung tâm của công trình, nơi những tảng đá được uốn cong hình thành một loại hồng tâm. “Họa tiết làm em nhớ về mặt dây chuyền của Pasiphaë: biểu tượng của Mê cung.”

“Hửm.” Leo cau có. “Ồ, anh không nghĩ đến điều đó. Mà nghĩ đến y khoa. Frank, Hazel… chúng ta đãthấy những vòng tròn đồng tâm như thế ở đâu trước đây?”

“Phòng thí nghiệm dưới Rome,” Frank đáp.

“Cái khóa Archimedes trên cửa,” Hazel nhớ lại. “Nó có những vòng tròn trong những vòng tròn.”

Percy khịt mũi. “Cậu đang nói với tớ đó là một cái khóa đá khổng lồ à? Nó, giống như, có đường kính mười lăm mét.”

“Leo có thể đúng,” Annabeth nói. “Trong thời cổ đại, đền thờ của Asclepius giống như Bệnh viện Đa khoa của Hy Lạp. Mọi người đến đây để được chữa trị tốt nhất. trên mặt đất, nó là kích thước của mộtthành phố chính, nhưng người ta cho rằng hoạt động thật sự diễn ra ở dưới lòng đất. Đó là nơi các đại tư tế có phòng-chăm-sóc siêu-kỳ-diệu-loại-phức-hợp, được truy cập bằng một lối đi bí mật.”

Percy gãi tai. “Vậy, nếu cái vòng tròn lớn đó là ổ khóa, chúng ta lấy chìa khóa như thế nào?”

“Đường phía trước cậu, Aquaman[1],” Leo nói.

“Được rồi, không gọi tớ là Aquaman. Nó thậm chí còn tệ hơn cả chàng trai nước.”

Leo quay sang Jason và Piper. “Các cậu nhớ cánh tay tóm khổng lồ Archimedes tớ đã nói với các cậu tớ đang xây dựng chứ?”

Jason nhướng mày. “Tớ đã nghĩ cậu đang đùa.”

“Ôi, bạn của tớ, tớ không bao giờ đùa về những cánh tay tóm khổng lồ!” Leo xoa hai tay chuẩn bị hành động. “Đến lúc đi câu cá để giành giải thưởng rồi!”

So sánh với những sự thay đổi Leo đã làm cho con tàu, cánh tay tóm chỉ là một mẩu bánh. Đầu tiên, Archimedes đã thiết kế nó để lôi tàu của kẻ thù ra khỏi mặt nước. Bây giờ Leo tìm thấy một cách dùng khác cho nó.

Cậu mở lỗ vào thông hơi phía trước của thân tàu và mở rộng cánh tay, được hướng dẫn bằng bảng điều khiển và Jason, người bay ở bên ngoài, hét lên chỉ hướng.

“Trái!” Jason gọi lớn. “Vài xăng-ti-mét – đúng! Được rồi, xuống. Tiếp tục đi. Cậu giỏi lắm.”

Sử dụng ô di chuột và điều khiển bàn xoay của cậu, Leo mở bộ móng vuốt ra. Những nhánh của nó bố trí xung quanh những đường rãnh trong cấu trúc đá tròn phía dưới. Cậu kiểm tra bộ thăng bằng trênkhông và nguồn cung cấp tín hiệu màn hình.

“Được rồi, anh bạn nhỏ.” Leo vỗ nhẹ quả cầu Archimedes gắn bên trong bánh lái. “Là cậu cả đấy.”

Cậu kích hoạt quả cầu.

Cánh tay tóm bắt đầu xoay giống như một cái mở nút chai. Nó xoay vòng ngoài của tảng đá, thứ kêu ken két và ầm ầm nhưng may mắn không vỡ ra. Sau đó, móng vuốt mở ra, tự cố định mình quanh tảng đá tròn thứ hai và xoay nó theo hướng ngược lại.

Đứng cạnh cậu ở màn hình máy phát tín hiệu, Piper hôn vào má cậu. “Nó đang hoạt động. Leo, cậu thậttuyệt vời.”

Leo nhăn răng cười. Cậu sắp sửa bình luận một câu về sự tuyệt vời của mình, sau đó cậu nhớ kế hoạch cậu đã triển khai với Hazel và Frank – và sự thật là cậu có lẽ không bao giờ gặp lại Piper sau chiều mai. Câu nói đùa dường như chết lại trong cổ họng cậu. “Phải, ừm… cảm ơn, Nữ hoàng Sắc đẹp.”

Phía dưới họ, tảng đá tròn cuối cùng xoay và ổn định với một tiếng rít hơi sâu. Toàn bộ cái bệ năm mươi mét đâm vào nhau xuống dưới thành một cầu thang xoắn ốc.

Hazel thở phào. “Leo, thậm chí từ trên đây, em vẫn cảm nhận được thứ gì đó xấu xa ở dưới cùng của những bậc thang đó. Thứ gì đó… lớn và nguy hiểm. anh chắc anh không muốn em đi cùng chứ?”

“Cảm ơn, Hazel, nhưng bọn anh sẽ ổn thôi.” Cậu vỗ vào vai Piper. “anh và Piper và Jason – bọn anh là là những tay nhà nghề với lớn và nguy hiểm.”

Frank đưa ra lọ bạc hà Pylos. “Đừng làm vỡ nó.”

Leo gật đầu trang trọng. “Đừng làm vỡ một lọ chất độc chết người. anh bạn, tớ mừng cậu đã nói thế. sẽkhông bao giờ xảy ra với tớ.”

“Im miệng, Valdez.” Frank trao cho cậu một cái ôm của gấu. “Và cẩn thận.”

“Xương sườn,” Leo rít lên.

“Xin lỗi.”

Annabeth và Percy chúc họ may mắn. Sau đó Percy xin lỗi để đi nôn.

Jason triệu hồi những cơn gió và lôi Piper và Leo nhanh xuống mặt đất.

Cầu thang xoắn ốc xuống dưới khoảng mười tám mét trước khi mở ra một căn phòng rộng như Boong-ke Chín – có thể nói, cực rộng.

Gạch lát trắng bóng láng trên các bức tường và sàn nhà phản chiếu ánh sáng của thanh kiếm của Jason tốt đến nỗi mà Leo không cần tạo một ngọn lửa. Những hàng ghế đá dài lấp kín căn phòng, làm Leo nhớ về một trong những nhà thờ cỡ lớn họ luôn luôn quảng cáo trước kia ở Houston. Ở phía xa cuối căn phòng, chỗ vốn là một bệ thờ, dựng đứng một bức tượng thạch cao tuyết hoa trắng nguyên chất của một người phụ nụ mặc áo choàng trắng, một nụ cười yên bình trên gương mặt bà. Trong một tay bà giơ một cái ly, trong khi một con rắn vàng cuộn quanh cánh tay của bà, đầu của nói lơ lửng trên miệng ly như thể sẵn sàng để uống.

“Rộng lớn và nguy hiểm,” Jason đoán.

Piper lướt qua căn phòng. “Nơi này chắc hẳn là một chỗ ngủ.” Giọng cô vang vang hơi quá lớn để lam Leo cảm thấy thoải mái. “Các bệnh nhân ở đây qua đêm. Vị thần Asclepius được cho là gửi đến họ mộtgiấc mơ, nói với họ loại thuốc nào để yêu cầu.”

“Làm sao cậu biết điều đó?” Leo hỏi. “Annabeth đã nói với cậu à?”

Piper trông bị xúc phạm. “Tớ biết nó. Bức tượng bên kia là Hygeia, con gái của Asclepius. Bà ấy là nữ thần của sức khỏe. Đó là nơi chúng ta có từ vệ sinh[2].”

Jason nghiên cứu một cách thận trọng. “Có chuyện gì với con rắn và cái ly?”

“À, không chắc,” Piper thừa nhận. “Nhưng trở lại ngày nơi này – the Asclepeion – là một trường y cũng như một bệnh viện. Tất cả những tư tế-bác sĩ giỏi nhất được đào tạo ở đây. Họ sẽ thờ cúng cả Asclepius và Hygeia.”

Leo muốn nói, Được rồi, tua du lịch tốt đẹp. đi thôi.

sự im lặng, gạch lát trắng tỏa sáng, nụ cười ghê rợn trên gương mặt Hygeia… tất cả nó làm cậu muốn bò ra khỏi lớp da của mình. Nhưng Jason và Piper tiến xuống lối đi trung tâm tiến về phía bức tượng, vì vậy Leo nhận ra cậu tốt hơn nên đi theo.

Trải trên những chiếc ghế là những tạp chí cũ: Nổi bật cho Trẻ em, Mùa thu, 20 TCN; Hephaestus-TV Hàng tuần – Bụng Bầu Mới Nhất của Aphrodite; A: Tạp chí của Asclepius – Mười Mẹo Đơn giản để Loại bỏ Hầu hết Những kẻ Hút máu Bạn!

“Đó là một khu vực tiếp tân,” Leo lẩm bẩm. “Tớ ghét khu vực tiếp tân.”

Đây đó, những đống xương bụi bặm và rải rác nằm trên sàn, điều mà không thể nói là những thứ khuyến khích cho thời gian chờ đợi trung bình.

“Kiểm tra nó.” Jason chỉ. “Đó là những biển hiệu ở đây khi chúng ta bước vào à? Và cánh cửa đó?”

Leo không nghĩ vậy. trên bức tường bên trái bức tượng, phía trên một cánh cửa kim loại đóng, là hai biển điện tử. Cái phía trên là:

BÁC SĨ BỊ:

TỐNG GIAM.

Tấm biển phía dưới là:

SỐ PHỤC VỤ hiện TẠI: oooooo

Jason nheo mắt. “Tớ không thể đọc nó xa như thế. Bác sĩ bị…”

“Tống giam,” Leo nói. “Apollo đã cảnh báo tớ rằng Asclepius đang được đặt dưới sự canh gác. Zeus không muốn ông chia sẻ những bí mật y học hay gì đó.”

“Hai mươi đô-la và một hộp Froot Loops rằng bức tượng đó là người canh gác,” Piper nói.

“Tớ không tham gia trò cá cược đó.” Leo liếc nhìn đống bụi gần nhất của phòng chờ. “Ừm… tớ đoán chúng ta nên lấy số.”

Bức tượng khổng lồ có những ý tưởng khác.

Khi họ đi được trong vòng một mét rưỡi, bà ấy xoay đầu và nhìn họ. Biểu hiện của bà vẫn duy trì sựđông cứng. Miệng bà không di chuyển. Nhưng giọng nói phát ra đâu đó phía trên, vang vọng khắp căn phòng.

“Ngươi có một cuộc hẹn không?”

Piper không để lỡ một nhịp. “Xin chào, Hygeia! Apollo gửi chúng tôi đến. Chúng tôi cần gặp Asclepius.”

Bức tượng thạch cao tuyết hoa bước khỏi bục của bà. Bà có lẽ là máy móc, nhưng Leo không thể nghe thấy bất kì phần di chuyển nào. Để chắc chắn, cậu thực sự phải chạm vào bà, và cậu không muốn đến gần như thế.

“Ta thấy.” Bức tượng tiếp tục mỉm cười, mặc dù bà nghe có vẻ không hài lòng. “Ta có thể có một bản sao thẻ bảo hiểm của các ngươi không?”

“À, ừ…” Piper ngập ngừng. “Bọn tôi không mang chúng theo, nhưng –”

“không có thẻ bảo hiểm?” Bức tượng lắc đầu. một tiếng thở dài trầm trọng hơn vang lên khắp căn phòng. “Ta cho là các ngươi cũng không chuẩn bị cho chuyến viếng thăm của mình. Các ngươi đã rửa tay kĩ càng chưa?”

“Ừm… rồi?” Piper nói.

Leo nhìn hai tay mình, thứ mà, như thường lệ, dính đầy những vết dầu mỡ và bụi bẩn. Cậu giấu chúng sau lưng mình.

“Các ngươi đang mặc đồ lót sạch sẽ chứ?” bức tượng hỏi.

“Này, thưa bà,” Leo nói, “Nó liên quan đến cá nhân.”

“Ngươi nên luôn luôn mặc đồ lót sạch sẽ khi đến văn phòng bác sĩ,” Hygeia khiển trách. “Ta e là ngươi là một mối nguy hiểm cho sức khỏe. Ngươi sẽ phải làm vệ sinh trước khi chúng ta có thể tiếp tục.”

Con rắn vàng duỗi ngươi ra và rơi xuống cánh tay bà. Nó nhô cái đầu lên và kêu xì xì, lóe những những cái nanh giống lưỡi kiếm cong.

“À, bà biết đấy,” Jason nói, “được làm vệ sinh bởi những con rắn khổng lồ không được bao gồm trong kế hoạch y tế của chúng tôi. Chết tiệt.”

“Ồ, không thành vấn đề,” Hygeia cam đoan với cậu. “Vệ sinh là một dịch vụ cộng đồng. Nó được mời!”

Con rắn đột ngột lao tới.

Leo đã tập luyện né tránh những con quái vật cơ học rất nhiều, điều mà khá tốt, bởi vì con rắn vàng rất nhanh. Leo nhảy qua một bên và con rắn sượt qua đầu cậu tầm hai xăng-ti-mét. Cậu lăn và đứng lên, hai tay rực lửa. Khi con rắn tấn công, Leo làm nổ đôi mắt nó, làm nó xoay sang trái và đập nó vào cái ghế dài.

Piper và Jason làm việc với Hygeia. Họ chém qua đầu đầu gối bức tượng, đốn bà ta như một cây thạch cao tuyết hoa Giáng Sinh. Đầu bà đập vào một cái ghế. Cái ly của bà văng ra làm bốc hơi a-xít khắp sàn nhà. Jason và Piper di chuyển đến để giết bà, nhưng, trước khi họ có thể tấn công, hai chân bà xuất hiện trở lại như chúng có từ tính. Nữ thần đứng lên, vẫn mỉm cười.

“không chấp nhận,” bà nói. “Bác sĩ sẽ không gặp các ngươi đến khi các ngươi được làm vệ sinh mộtcách hợp thức.”

Bà vẩy cái ly của mình về phía Piper, người kịp tránh khỏi khi nhiều a-xít hơn văng tung tóe qua những cái ghế gần nhất, làm tan chảy khối đá trong một đám hơi xì xì.

Trong khi đó, con rắn khôi phục lại cảm giác của nó. Đôi mắt kim loại tan chảy của nó bằng cách tự phục hồi lại. Mặt nó xuất hiện lại thành hình dáng như một vết lõm chịu lực trên mui xe.

Nó tấn công Leo, người cúi đầu xuống và cố gắng tóm lấy cổ nó, nhưng nó giống như đang cố gắng tóm lấy tờ giấy nhám di chuyển chín lăm ki-lô-mét trên giờ. Con rắn phóng qua, lớp da kim loại thô ráp của nó làm cho hai bàn tay Leo trầy xước và chảy máu.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp xúc đã làm Leo sáng tỏ vài phần. Con rắn là một động cơ. Cậu cảm nhận được hoạt động bên trong của nó và, nếu bức tượng của Hygeia vận hành cùng dạng biểu đồ tương tự, Leo có thể có một cơ hội…

Bên kia phòng, Jason bay vút lên không trung và cắt xén cái đầu nữ thần xuống.

Buồn thay, cái đầu bay ngay trở lại vị trí.

“không chấp nhận,” Hygeia nói bình tĩnh. “Chém đầu không phải là một lựa chọn phong cách sống khỏe mạnh.”

“Jason, qua đây!” Leo hét lên. “Piper, trì hoãn cho bọn tớ một chút!”

Piper lướt nhìn qua, như thể nói dễ hơn làm.

“Hygiea!” cô hét lên. “Tôi có bảo hiểm!”

Điều đó thu hút sự chú ý của bức tượng. Ngay cả con rắn vàng cũng quay về phía cô, như thể bảo hiểm là loài gặm nhấm ngon lành nào đó.

“Bảo hiểm?” bức tượng hăm hở. “Ai là nhà cung cấp của ngươi?”

“Ừm… Tia chớp Xanh,” Piper nói. “Tôi có thẻ ngay đây. Chờ chút.”

cô khoa trương vỗ xuống cái túi của mình. Con rắn trườn đến quan sát.

Jason chạy về phía Leo, thở hổn hển. “Kế hoạch là gì?”

“Chúng ta không thể tiêu diệt những thứ này,” Leo nói. “Chúng được thiết kế để tự lành. Chúng được miễn dịch với một loại thiệt hại rất tốt.”

“Tuyệt,” Jason nói. “Vậy…?”

“Cậy nhớ hệ thống trò chơi cũ của Chiron chứ?” Leo hỏi.

Đôi mắt Jason mở to. “Leo… đây không phải là Mario Party Six.”

“Dù vậy, cùng nguyên tắc.”

“Mức khờ?”

Leo nhe răng cười. “Tớ sẽ cần cậu và Piper gây nhiễu. Tớ sẽ cài đặt lại con rắn, sau đó là Betha Lớn.”

“Hygeia.”

“Gì cũng được. Sẵn sàng?”

“không.”

Leo và Jason chạy về phía con rắn.

Hygeia đang hỏi Piper túi bụi những câu hỏi chăm sóc sức khỏe. “Tia chớp Xanh là một HMO[3] à? Khấu trừ của ngươi là gì? Who is your primary care deity?”

Khi Piper định ứng khẩu trả lời, Leo nhảy lên lưng con rắn. Lần này cậu biết mình đang tìm cái gì, và trong một khoảnh khắc con rắn dường như chẳng hề chú ý đến cậu. Leo cậy mở một bảng bảo dưỡng gần đầu con rắn. Cậu nắm chặt với hai chân, cố gắng lờ đi vết thương và máu nhớp nháp trên hai tay mình khi cậu sửa lại dây nhợ của con rắn.

Jason đứng bên cạnh, sẵn sàng tấn công, nhưng con rắn dường như bị sững sờ bởi những vấn đề của Piper với mức độ bảo hiểm của Tia chớp Xanh.

“Sau đó, y tá cố vấn bảo tôi phải gọi một trung tâm dịch vụ,” Piper báo cáo. “Và thuốc thang khôngđược tính trong dự tính của tôi! Và –”

Con rắn lảo đảo khi Leo nối hai sợi dây cuối cùng. Leo nhảy ra và con rắn vàng bắt đầu rung lắc khôngđiều khiển được.

Hygeia lao tới đối mặt với họ. “Ngươi đã làm gì? Con rắn của ta yêu cầu phụ tá y khoa!”

“Nó có bảo hiểm không?” Piper hỏi.

“GÌ?” Bức tượng quay lại cô, và Leo nhảy lên. Jason triệu hồi một cơn gió, mà đẩy Leo lên trên hai vai của bức tượng như một đứa nhỏ trong một cuộc duyệt binh. Cậu bật mở phía sau của đầu bức tượng khi bà ta đi lảo đảo, bắn tung tóe a-xit.

“Cút đi!” bà hét lên. “Điều này không hợp vệ sinh!”

“Này!” Jason hét lên, bay vòng tròn quanh bà. “Tôi có một câu hỏi về những khấu trừ của tôi!”

“Gì?” bức tượng kêu lên.

“Hygiea!” Piper hét lên. “Tôi cần một hóa đơn để trình lên Hệ thống bảo hiểm liên bang[4]!”

“không, làm ơn!”

Leo tìm thấy con chip điều chỉnh của bức tượng. Cậu nhấp vào vài cái đĩa và kéo vài sợi dây, cố gắng giả vờ rằng Hygeia chỉ là một hệ thống trò trơi Nintendo to lớn, nguy hiểm.

Cậu nối lại các mạch của bà ấy và Hygeia bắt đầu xoay vòng, la hét và vụt hai cánh tay mình. Leo nhảy khỏi, đủ kịp tránh một trận tắm a-xit.

Cậu và bạn mình cúi xuống trong khi Hygeia và con rắn của bà chịu đựng một trải nghiệm sùng đạo bạo lực.

“Cậu đã làm gì?” Piper hỏi.

“Mức khờ,” Leo nói.

“Xin lỗi?”

“Quay về trại,” Jason giải thích, “Chiron đã có trò chơi cổ đại này trong phòng giải trí. Leo và tớ từng thỉnh thoảng chơi nó. Cậu sẽ chống lại, giống như, những đối thủ được máy tính điều khiển, số liệu –”

“- và chúng có ba lựa chọn độ khó,” Leo nói. “Dễ, trung bình, và khó.”

“Trước đây tớ đã chơi điện tử,” Piper nói. “Vậy cậu đã làm gì?”

“À… tớ chán với những thứ sắp đặt đó.” Leo nhún vai. “Vì vậy tớ phát minh ra một mức độ khó thứ tư: mức khờ. Nó làm các số liệu trở nên rất ngớ ngẩn, điều đó khôi hài. Chúng luôn chọn sai điều để thực hiện.”

Piper nhìn chằm chằm vào bức tượng và con rắn, cả hai thứ đang quằn quại và bắt đầu bốc khói. “Cậu chắc cậu để chúng ở mức khờ chứ?”

“Chúng ta sẽ biết trong một phút.”

“Liệu nếu cậu để chúng ở độ cực khó thì sao?”

“Vậy thì chúng ta cũng sẽ biết điều đó.”

Con rắn ngừng rung lắc. Nó cuộn lại và nhìn quanh như thể bị hoang mang.

Hygeia đóng băng. một luồng khói phụt ra từ tai phải bà. Bà nhìn xuống Leo. “Ngươi phải chết! Xin chào! Ngươi phải chết!”

Bà giơ cái ly của mình lên và rót a-xit lên khắp mặt mình. Sau đó bà xoay lại và tiến lại đập mặt vào bức tường gần nhất. Con rắn ngóc đầu lên và đập đi đập lại cái đầu của nó lên sàn nhà.

“Được rồi,” Jason nói. “Tớ nghĩ chúng ta đã đạt được mức khờ.”

“Xin chào! Chết đi!” Hygeia rời khỏi bức tường và lại đập mặt vào nó.

“đi thôi.” Leo chạy đến cánh cửa kim loại cạnh bục. Cậu tóm lấy tay cầm. Nó vẫn khóa, nhưng Leo cảm thấy máy móc bên trong – những sợi dây chạy trên hệ thống, liên kết với…

Cậu nhìn chằm chằm hai dấu hiệu chập chờn trên cánh cửa.

“Jason,” cậu nói, “nâng tớ lên.”

một cơn gió khác nâng cậu lên trên. Leo làm việc với cái kìm của mình, lập trình lại những bảng hiệu đến khi cái trên cùng lóe sáng:

BÁC SĨ đang:

Ở NHÀ.

Cái phía dưới chuyển thành:

đang PHỤC VỤ:

TẤT CẢ QUÝ cô yêu LEO!

Cánh cửa kim loại xoay mở ra, và Leo hạ xuống sàn nhà.

“Thấy chứ, sự chờ đợi không quá tệ!” Leo cười toét mang tai với bạn mình. “Bác sĩ sẽ gặp chúng ta bây giờ.”

Chú thích

[1] Aquaman là một siêu anh hùng hư cấu trong một bộ truyện tranh, thích nghi với môi trường nước

[2] Nguyên văn hygiene

[3] Viết tắt của Health maintenance organization: tổ chức bảo vệ sức khỏe

[4] Là Medicare, hệ thống bảo hiểm cho người trên 65 tuổi và trẻ khuyết tật

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi