CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Đặt di động sang một bên, Diêm Liệt vì quá mệt mỏi, lại chờ quá lâu, cơ hồ nửa tỉnh nửa mê, di động hơi rung nhẹ, anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, định đem nó ném ra, cuối cùng mới tỉnh lại, luống cuống tay chân mở ra, thấy được tin nhắn hồi âm của Ninh Tiêu.
Lặp tức ánh mắt thiếu niên sáng lên, ngón tay ấn trên di động, đang chuẩn bị đáp lại.
Nhưng ngay sau đó, anh tưởng tượng đối phương mới trả lời, anh đã liền đáp lại, như thế không phải làm cho Ninh Tiêu biết anh luôn chờ cô hồi âm sao? Thật mất mặt, không được không được!
Thế nên chắc hẳn nên chờ một lát rồi lại trả lời, tỏ vẻ anh không có chờ đợi cô, khoảng mười phút sau, làm cho đối phương nghĩ chính mình đang rất bận, ngẫu nhiên xem điện thoại, phát hiện tin nhắn lúc này mới trả lời lại.
Nghĩ như vậy, Diêm Liệt lập tức chỉnh đồng hồ bấm giờ trên điện thoại, sau đó cứ trông ngóng mà nhìn chằm chằm từng giây trên đó.
Chưa được một lúc, anh đã cảm thấy sao một phút lại có thể lâu đến như vậy? Sao lại lâu như vậy chứ?
Bây giờ mới qua có ba phút, phải làm sao đây?
Còn nữa, lỡ như Ninh Tiêu thấy anh không trả lời, tưởng rằng anh đã ngủ thiếp đi rồi, nên cô cũng đi tắm rồi đi ngủ luôn thì sao?
Thật sự mà nói, trong vòng ba phút một người thường như Ninh Tiêu không thể làm được nhiều việc như vậy.
Nhưng Diêm Liệt đợi không kịp nữa rồi, anh nhanh chóng mở app nhắn tin lên bắt đầu gõ chữ.
Bên này Ninh Tiêu đợi một phút cũng không thấy Diêm Liệt nhắn lại, mà bên kia mẹ Ninh vẫn đang tươi cười gọi cô đi tắm.
Ninh Tiêu không thể làm gì khác hơn là để điện thoại xuống mau chóng đi tắm, bởi vì ba mẹ Ninh chắc chắn sẽ không chịu đi tắm trước cô.

Máy nước nóng mặt trời trong nhà đã rất cũ rồi, hoàn toàn là dựa vào ánh mặt trời ban ngày để làm nóng nước, nếu tắm trước sẽ được tắm nước nóng mà tắm sau sẽ chỉ còn lại nước lạnh.


Ba mẹ Ninh làm sao cam lòng để Ninh Tiêu tắm nước lạnh chứ, cho nên đây là chuyện không thể thương lượng.
Bọn họ đã mệt mỏi lâu như vậy rồi, Ninh Tiêu cũng muốn bọn họ có thể ngủ sớm một chút, đáp một tiếng liền lập tức đứng lên, đi lấy đồ ngủ rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Đúng lúc này, Diêm Liệt nhắn tin đến.

——
Không có việc gì, tôi đang chơi game nên đến bây giờ mới thấy được tin nhắn của cậu, không để cậu phải chờ lâu chứ? Vẫn còn đang phụ giúp ba mẹ sao? Rất vất vả nhỉ?
Diêm Liệt cứ gõ xong rồi xóa, giản lược bớt một chút mới gửi đi.
Sau đó...
Không có sau đó nữa.
Ninh Tiêu bên kia không hề có động tĩnh.
Diêm Liệt lại khôi phục trạng thái bình thường trước đó, điên cuồng mà tìm kiếm lý do tại sao Ninh Tiêu không trả lời tin nhắn của mình trên Baidu, lồng ngực còn dâng lên một chút ủy khuất khó tả.
Tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh? Không phải nói muốn anh cho cô một cơ hội sao? Thái độ này là sao chứ? Sao lại không ân cần như vậy chứ? Không phải cô nên nhiệt tình với anh sao? Không phải hận không thể lúc nào cũng ôm điện thoại mà chờ tin nhắn của anh sao? Lẽ nào cô không thích anh? Hay là cô đang bận nhắn tin với Quý Thiên Minh? Dù sao cái tên Quý Thiên Minh kia có thể dời đi sự chú ý của cô trong nháy mắt...
Diêm Liệt chua loét mà nghĩ như vậy.
Khi anh đang nghĩ đến cảnh tượng con của Ninh Tiêu và Quý Thiên Minh có thể chạy qua chạy lại đùa giỡn trước mặt mình, chợt nghe thấy âm thanh gọi video vang lên từ điện thoại, anh giống như phản xạ có điều kiện mà lập tức bắt máy.
Còn chưa kịp hối hận vì đã ra tay quá nhanh thì một giây sau đã nhìn thấy Ninh Tiêu đang mặc một bộ đồ ngủ, cầm khăn màu hồng nhạt lau tóc, đôi mắt thiếu niên trừng lớn, ngay sau đó trên mặt nóng lên, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ, thậm chí còn có xu hướng muốn lan ra bên cạnh.

Mạng nhà Ninh Tiêu cũng không tốt lắm nên cũng không thấy rõ dáng vẻ của Diêm Liệt, cô không có bất kỳ phản ứng nào mà tiếp tục lau tóc, cười tươi như hoa nói: "Thật ngại quá, mình vừa mới về nhà, ba mẹ bảo mình đi tắm trước, sợ để cậu chờ lâu nên mình đã nhanh nhất có thể rồi."
"Không...!không..."
"Không có là tốt rồi." Nói thế nào nhỉ, Ninh Tiêu buông cái tay đang lau tóc xuống, cầm điện thoại lên ngồi dựa sát vào giường.
"Hmm, vẫn là ở nhà thoải mái." Cô lười biếng nói: "Cậu ở xa quá, nếu bây giờ cậu đang ở bên cạnh mình thì tốt rồi..."
Bây giờ?
Đó không phải…không phải là...
Nhớ đến bản thân mình dễ bị ảo tưởng, ầm, Diêm Liệt cảm giác mặt mình giống như là sắp nổ tung, tay đang cầm điện thoại không tự chủ được mà dùng lực.
Nào còn tâm trí mà nhớ đến một chút ủy khuất và bất mãn vừa nãy, hiện tại trong tim, trong mắt chỉ tràn đầy hình bóng Ninh Tiêu, đôi mắt cũng vô thức mà trở nên nhu hòa, sau đó ngồi xuống cái ghế sô pha ở phía sau, tưởng tượng bản thân không phải một mình lẻ loi mà chờ đợi trong căn phòng vừa trống vắng vừa lạnh lẽo này, mà đang cùng Ninh Tiêu núp trong căn phòng tuy nhỏ hẹp nhưng ấm áp kia của cô.
"Tối chủ nhật là có thể gặp rồi."
Giọng nói của Diêm Liệt mềm lại.
"Ừm...!Lúc trở về, cảm thấy có chút nhớ cậu, cho nên mới gọi video cho cậu.

Mình không làm lỡ việc của cậu chứ?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi.


Chủ nhật mình mang chút đồ ăn qua cho cậu được không?"
"Ừm...!Buổi tối có mệt lắm không?"
Thấy Ninh Tiêu nhẹ ngáp một cái, Diêm Liệt cau mày hỏi.
"Ừm, có chút mệt.

Đến hôm nay mình mới nhận ra, ba mẹ mình thật sự rất vất vả, trước đây không hiểu chuyện, bây giờ có thể chia sẻ với họ một chút, mình cảm thấy rất vui."
"Vậy là tốt rồi.

Mệt thì mau ngủ đi, đừng gắng gượng."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi cũng ngủ..."
"Ừm, Diêm Liệt ngủ ngon."
"Ngủ ngon..."
Vừa nói xong hai chữ này, Diêm Liệt kinh ngạc phát hiện Ninh Tiêu trong điện thoại chợt nghiêng người, ngay cả video còn chưa tắt mà đã nhắm mắt ngủ rồi.
Thấy thế, sự kinh ngạc trên mặt Diêm Liệt liền chậm rãi bị sự buồn cười và cưng chiều thay thế.
Cuối cùng, cứ như vậy mà nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ninh Tiêu, nằm ở trên ghế salon cũng dần dần thiếp đi.
Điện thoại nằm bên cạnh hai người, liếc mắt nhìn qua giống như thực sự cùng ngủ trên một chiếc giường ấm áp.

Hai ngày kế tiếp, Ninh Tiêu trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc cùng với ba mẹ Ninh và Diêm Liệt trong video.
Bởi vì sự thay đổi của Ninh Tiêu, mà ba mẹ Ninh ngay cả đi chợ cũng đều đưa cô theo, nghe người ta hỏi sẽ không dấu vết mà khoe khoang bảo bối nhà mình có bao nhiêu ưu tú cùng hiếu thảo một phen.

Những người hàng xóm trước kia cho rằng nhà họ Ninh có một cô con gái được nuông chiều đến mức không hiểu chuyện, mãi đến khi thấy được thì đều há hốc mồm.

Đồng thời, bởi vì được nhìn gần, bọn họ mới phát hiện con gái bảo bối nhà họ Ninh thật sự xinh đẹp, không chỉ như vậy, mà còn ôn nhu mỉm cười, thoáng cái liền thay đổi hết tất cả ấn tượng không tốt trước đây của họ, lại còn tán gẫu với bọn họ nữa.
Mà ba mẹ Ninh trên căn bản vào hai ngày nghỉ cũng không phải là người kín miệng, ngay cả khi Ninh Tiêu giật mình đi vệ sinh vào buối tối cũng có thể nghe thấy hai người ở trong phòng mà vui vẻ khen cô, cũng rất đáng yêu đó có được không.
Việc này khiến cho Ninh Tiêu vì muốn dành nhiều thời gian ở nhà với ba mẹ hơn mà đến muộn giờ tự học cuối tuần cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Nhìn hộp giấy trong tay một chút, nghĩ đến lúc Diêm Liệt ăn món điểm tâm ngọt mà mình tự tay làm có bao nhiêu vui vẻ liền đưa tay đẩy cửa phòng học trước mặt.
Sau đó, liền phát hiện hầu như toàn bộ các bạn học đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Bởi vì Ninh Tiêu đến muộn, nên các bạn học đều đã đến đủ và ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.
Vì sợ mọi người luôn ngồi tại chỗ cũ của mình thì sẽ bị cận thị, cho nên giờ tự học buổi tối vào chủ nhật hàng tuần, giáo viên sẽ để cho họ đổi chỗ với nhau.
Hiện tại, cô cũng nhìn thấy lớp học chỉ còn sót lại duy nhất một chỗ của cô.
Ừm, liên quan đến việc đổi chỗ vừa nãy, Diêm Liệt vừa vặn ngồi bên tay phải và...
Nam chính Quý Thiên Minh ngồi bên tay trái.
Ai da!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi