CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Trong phòng bảo vệ chật chội nhỏ hẹp, hai mắt của Vương Sư Thái như sắp bốc cháy, khuôn mặt ngưng trọng, ngồi trước mặt Ninh Tiêu đang cúi đầu dáng vẻ ngoan ngoãn và Diêm Liệt.
Bởi vì từ nhỏ đã không nhận được quá nhiều sự yêu thích, nên cho đến bây giờ Diêm Liệt đều vô cùng quý trọng mỗi một người chủ động tiến lên quan tâm anh, kể cả cái người nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, đối với sự nghiệp giáo dục, cô ấy cũng hết sức nhiệt tình, còn bênh vực cho những người phụ nữ trung niên bị nói là thất học.

Ngoại trừ ông ngoại và dì nhỏ, cô giáo dường như là người xa lạ đầu tiên quan tâm đến anh từ sau khi anh đến Thiển Xuyên, ngoại trừ thấy trang phục của anh có chút chướng mắt, hầu hết đều rất ấm áp nhỏ nhẹ với anh, chỉ là từ sau khi anh không chịu vươn lên, cô ấy mới bắt đầu từ mưa phùn chuyển biến thành bão tố, vừa nhìn thấy anh đã muốn giáo huấn hai tiếng.
Mặc dù là như vậy, nhưng Diêm Liệt cũng không có cách nào hung thần ác sát với cô ấy.
Ninh Tiêu lại càng không thể.
Việc này khiến cho Vương Sư Thái hét lớn một tiếng, hai người lập tức giống như hai con chim cút mà theo sát phía sau cô ấy bước vào cửa phòng bảo vệ, một bộ bé cưng ngoan ngoãn nhận sai mà đứng trước mặt cô ấy.
Dù là vậy, trong lòng Vương Sư Thái vẫn nghĩ không thông như trước, còn chưa mở miệng, ánh mắt không chú ý nhất thời liếc về góc áo vẫn bị cột chung như cũ của hai người, trừng mắt: "Còn không mau gỡ ra cho tôi!"
Nghe vậy, hai người lúc này mới phát hiện góc áo của bọn họ vẫn còn bị buộc chung với nhau.
Ninh Tiêu hơi có chút kinh ngạc ngẩng đầu Diêm Liệt bên cạnh một chút, nhìn thấy gò má của anh dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra đã đỏ lên một mảng, nghiêng người sang luống cuống tay chân mà bắt đầu gỡ ra, nhưng càng gỡ lại càng loạn, một cái nơ bướm xinh đẹp vậy mà lại bị ba người soi mói, càng gỡ càng thắt chặt lại, cuối cùng thành công biến thành một đoàn nút chết.
Liếc nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Vương Sư Thái và gò má đỏ như sắp chảy máu của Diêm Liệt, Ninh Tiêu ở một bên cố sức cắn môi mình, chậm rãi quay đầu đi, sợ mình không cẩn thận mà bật cười, tránh cho tràng diện càng thêm lúng túng không thể cứu vãn.
Tuy cô không cười, nhưng hiện tại cũng đã rất lúng túng.
"Được rồi!"
Rốt cuộc cũng không nhìn được nữa, Vương Sư Thái tức giận mà ngăn cản lại động tác của Diêm Liệt, quay đầu đem ánh mắt chuyển đến trên người Ninh Tiêu nhìn qua có vẻ dễ nghe lọt tai hơn, hít một hơi thật sâu: "Hai người các em rốt cuộc có biết hiện tại thân phận của mình là gì, nên làm cái gì hay không? Yêu sớm là việc mà hiện tại các em có thể làm sao? Ba mẹ các em cho các em đến trường..."

Bởi vì giáo huấn mọi người đến sắp thành thói quen rồi, nếu kết hợp đủ các loại cơ duyên thì Vương Sư Thái cũng không cần suy xét quá nhiều liền có thể thốt ra, thật ra là do tình trạng yêu sớm như vậy cô ấy đã gặp quá nhiều rồi, nhưng lại chưa từng thấy cặp nào thành công cả, thường thường khiến yêu đương với học hành đều rối tung lên, hại mình, cũng hại đối phương, còn liên lụy đến ba mẹ phải chịu khổ, hối hận dài dài về sau!
Vốn nghĩ rằng hôm nay cô ấy có thể khuyên hai chú cừu non lạc đường này quay trở lại, nhưng sau khi nói xong, Vương Sư Thái lại cảm thấy không được bình thường.
Đơn giản là Ninh Tiêu trước mặt nghe xong rồi, biểu tình còn đặc biệt nghiêm túc trầm trọng, đầu cũng gật gù linh hoạt, một bộ em biết sai rồi, là dáng vẻ em thực sự biết sai rồi mà giáo viên muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng cũng bởi vì quá dễ dàng, Vương Sư Thái không hiểu sao lại cảm thấy cô gái nhỏ xinh đẹp này là diễn cho có lệ, hơn nữa còn là cái loại cao cấp có lệ, đáng sợ nhất là chính là cái loại có lệ mà bạn căn bản không thể nhìn ra được, làm giáo viên sợ nhất chính gặp phải kiểu học sinh thẳng thắn nhận sai, nhưng đến chết cũng không hối cải này.
Mà Diêm Liệt...
Vương Sư Thái căn bản cũng không muốn nhìn về phía anh bên kia, anh lại vẫn đang nhìn chằm chằm đống nút chết kia không tha, vừa nhìn liền biết ngay cả một chữ cô ấy nói anh cũng chưa từng nghe vào.
Lúc này, Vương Sư Thái cảm thấy mình ở đây để cho hai người kia biểu diễn mà chưa bùng nổ đã coi như là kiên cường lắm rồi.
Vì vậy cô ấy ngừng nói, nhìn Ninh Tiêu mở to đôi mắt vô tội, một bộ vô cùng áy náy như cũ, mà Diêm Liệt có thể là cảm thấy nhạc nền đột nhiên ngừng rồi nên liền quay đầu mờ mịt.
Aiz, tại sao cô không nói nữa?
Cô ấy rõ ràng nhìn thấy câu nói này từ trong ánh mắt anh.
Vương Sư Thái lập tức tức giận đến run tay, đợi tiếp nữa cô ấy thật sự sợ là mình sẽ bị vỡ mạch máu, cuối cùng nói ra bốn chữ tự giải quyết tốt, cầm lấy túi của mình ở một bên cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Thấy thế, Diêm Liệt kéo nút chết trong tay, đôi mắt nhỏ mờ mịt trực tiếp nhìn sang Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu là thật sự muốn nhịn, nhưng cô thật sự nhịn không được.
Ngay từ đầu chỉ là mím môi cười, rất nhanh cô liền đưa tay chỉ Diêm Liệt đang khom người mà cười phá lên.
Thanh âm của nữ sinh rất êm tai, dù là cười lớn tiếng như vậy, cũng vẫn êm tai như cũ.

Mà Diêm Liệt lúc đầu vì bị cô cười mà đỏ mặt, nhưng rất nhanh đã cùng cô cười phá lên, đơn giản là dáng vẻ tươi cười của Ninh Tiêu hiện tại là quá vui rồi.
Thấy cô vui vẻ, tâm tình của anh cũng không tự chủ được mà tốt lên.
Cuối cùng đóng nút chết này vẫn là Ninh Tiêu cẩn thận tỉ mỉ mà gỡ ra.
Ánh trăng sáng như nước, hai người một người đi trước, một người theo sau cứ như vật mà đi tới dưới lầu ký túc xá nữa, Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn Diêm Liệt mặt mày xoắn xuýt suốt cả đường đi như có điều gì muốn nói với cô.
"Mình đến rồi."
Cô nhắc nhở anh.
"Ừm..."
"Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, mình phải vào đây."
Cô lại nhắc nhở anh.
"Ừm."
Diêm Liệt gật đầu.
Thấy anh vẫn gật đầu, Ninh Tiêu giả bộ xoay người.
"Ninh...!Ninh Tiêu..."
Vừa thấy Ninh Tiêu phải đi, Diêm Liệt nhất thời nóng nảy, vội vàng giữ cô lại.

"Hửm?"
"Tôi...!tôi..."
Chúng ta hợp lại có được không!
Anh ở trong lòng lớn tiếng như vậy, nhưng khi đối mặt với Ninh Tiêu, nhìn đôi mắt đen sáng người của cô, ngoại trừ một chữ tôi, còn lại anh không nói ra được gì cả.
"Làm sao vậy?"
Ninh Tiêu cười nghiêng đầu nhìn anh.
"Tôi...! Chúng ta...!Chúng ta..." Càng sốt ruột, anh càng nói không nên lời, ngón tay xuôi ở bên người cũng dùng lực mà bấm lên đùi mình, hít sâu một hơi: "Ninh Tiêu, không bằng chúng ta..."
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Diêm Liệt đột nhiên rung lên.
Rung đến mắt của anh trợn to, sau đó có chút áo não mà nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi của mình ra, nhìn hai chữ ông ngoại hiện trên màn hình, biểu tình ảo não trong mắt thiếu niên chậm rãi hồi phục lại, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Ông ngoại đã lớn tuổi rồi, từ trước đến nay đều ngủ sớm, bây giờ cũng đã sắp mười một giờ rưỡi, ông làm sao lại gọi điện thoại cho mình nhỉ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ như vậy, Diêm Liệt thậm chí còn không để ý tới Ninh Tiêu vẫn đang đứng trước mặt, trực tiếp trượt mở điện thoại: "Ông ngoại..."
Ninh Tiêu nghe thấy Diêm Liệt gọi như thế, yên tĩnh chờ ở bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến biểu tình của anh.
Cô thấy vẻ mặt lo lắng của anh từ từ trở lại bình thường, cho đến mặt không biểu tình, cuối cùng triệt để thành một mảnh băng lãnh.
"...! Ừm, được, con sẽ đến, con sẽ không ầm ĩ với ông ấy đâu, ông yên tâm.

Nghỉ ngơi sớm một chút, sau này không được thức trễ như thế này nữa, sức khỏe của ông không tốt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ông ngoại ngủ ngon."
Nói rồi, Diêm Liệt liền cúp điện thoại, người còn chưa kịp thoát ra khỏi tâm tình lạnh như băng vừa nãy, quay đầu liền nhìn về phía Ninh Tiêu, thấy rõ sự lo lắng trên mặt anh nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

"Không còn sớm nữa, một lát nữa phải đóng cửa rồi, mau đi vào đi."
Cú điện thoại vừa rồi đã làm rối loạn tất cả tâm tình của anh, khiến anh hiện tại đã không còn tìm được tâm tình muốn cùng Ninh Tiêu hợp lại vừa nãy nữa rồi, dù cho có nói thì cũng không còn trang trọng và nghiêm túc nữa, anh không muốn hợp lại với Ninh Tiêu trong bầu không khí này, nên cũng không có nhắc lại vừa nói.
Ninh Tiêu gật đầu, cắn môi dưới, lui về phía sau hai bước, liền hướng về phía Diêm Liệt vẫy tay: "Mình đi về trước đây, cậu về nhà cũng cẩn thận một chút."
"Được." Diêm Liệt gật đầu.
Nhìn anh gật đầu, Ninh Tiêu liền quay người lại, trực tiếp đi vào trong ký túc xá.
Diêm Liệt vẫn như cũ đứng ở dưới bậc thềm, không chớp mắt mà nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi thân ảnh của Ninh Tiêu biến mất ở khúc cua, trong lòng của thiếu niên đột nhiên rung động lên một cái.
"Ninh Tiêu..."
"Hả?" Dưới ánh đèn, Ninh Tiêu quay đầu lại.
"Cuối tuần..." Diêm Liệt hít một hơi thật sâu: "Cuối tuần có thể theo tôi đi đến một nơi không? Không xa, ở ngay..."
"Được chứ."
Diêm Liệt còn chưa nói xong, Ninh Tiêu đã gật đầu cười.
"...!Ngay vườn hoa sen cách trường không xa...!Cậu...!Cậu đồng ý rồi?" Diêm Liệt có chút ngơ.
"Ừm, ngày mai mình sẽ gọi điện cho Tân Chu xin nghỉ cuối tuần có được không?"
Cô nói với một nụ cười ấm áp.
Dưới ánh đèn, vẻ tinh xảo xinh đẹp trên khuôn mặt của Ninh Tiêu dường như nhu hòa hơn, tâm tư nóng lòng muốn hợp lại trước đó lần thứ hai dâng lên: "Còn nữa, Ninh Tiêu, tôi...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi