CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Cuối tuần, thời tiết cực kỳ tốt, gió nhẹ chầm chậm thoảng qua, ánh mặt trời sáng lạn.
Khung cảnh này khiến tâm tình còn có chút lo lắng của Diêm Liệt dần dần buông lỏng, đến khi anh thấy Ninh Tiêu mặc một cái quần dài màu phấn trắng, tóc buộc cao, khóe miệng cong cong, đang chạy chậm về phía mình, thì mây đen trong lòng mới được xua tan, trong mắt, trong lòng chỉ còn lại hình ảnh của người trước mặt.
Dọc theo đường đi, anh đều rất thành thật mà nói với Ninh Tiêu về sở thích cũng như thói quen của dì nhỏ, còn có ông ngoại anh.
Đang nói, Ninh Tiêu phát hiện anh bỗng nhiên ngừng lại.
Vừa quay đầu, cô liền nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diêm Liệt, thậm chí còn mang theo một tia mất mát, oán trách mà nhìn cô.
"Làm sao vậy?"
"Cậu, một chút cũng không hồi hộp sao?"
Diêm Liệt siết chặt nắm đấm, trực tiếp hỏi.
Tại sao Ninh Tiêu lại không hồi hộp chút nào nhỉ? Rõ ràng...!rõ ràng trong tiểu thuyết còn có phim truyền hình nữa, trong đó nói khi con gái đến ra mắt nhà bạn trai đều rất hồi hộp mà, suốt đường đi còn vừa sửa sang, vừa học từ nữa mà, sợ người bên nhà trai có thành kiến với mình, nhưng Ninh Tiêu thì…
Cô bình tĩnh giống như chỉ cùng mình ra ngoài ăn một bữa cơm đơn giản, lẽ nào cô không coi trọng mình sao?
Diêm Liệt tự bế rồi.
Không thể không thừa nhận, chút tâm tư nhỏ này của Diêm Liệt, Ninh Tiêu chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Vừa nghe anh nói lời này, Ninh Tiêu sao lại không hiểu anh đang nghĩ đến cái gì, liền trực tiếp nắm lấy tay của Diêm Liệt: "Cậu còn nói mình không hồi hộp, cậu nhìn xem có phải lòng bàn tay mình đã ướt nhẹp mồ hôi rồi không.

Mình sợ cậu chê cười, nên vẫn luôn gắng gượng đấy, cậu lại còn nhắc đến."
Ninh Tiêu oán trách lên tiếng.
Một giây kế tiếp, cô liền thấy ánh mắt Diêm Liệt lập tức sáng rực lên, sau đó nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt kiên định nói: "Không phải sợ, không có chuyện gì đâu.


Ông ngoại mình và dì nhỏ dễ ở chung lắm, cậu lại tốt như vậy, bọn họ không thể nào mà không thích cậu..."
Nói xong, lại bắt đầu hào hứng dặn dò các việc cần phải chú ý, lúc nói chuyện ánh mắt dường như có tia sáng chói mắt phát ra, khi Ninh Tiêu vừa nhìn sẽ bất giác mà cong khóe môi, gật đầu theo lời nói của anh.
Tại sao lại dễ dỗ như thế này nhỉ? Cô làm sao thích bộ dáng dễ dỗ của anh như thế nhỉ?
Vườn hoa sen được xem như là một khu thắng cảnh ở Thiển Xuyên, chỉ mở ra cho du khách vui chơi và nơi mà ông ngoại Diêm Liệt ở căn bản là hai khu vực hoàn toàn khác nhau.
Du khách chủ yếu chỉ thưởng thức phong cảnh ở phía ngoài, mà muốn đi đến chỗ sâu nhất của vườn sen, phải ngồi một chiếc thuyền nhỏ đi qua tầng tầng lớp lớp hoa sen mới có thể đến được.
Nghe Diêm Liệt nói, trước đây lúc anh không vui thường hay ngồi trên chiếc thuyền nhỏ tùy tiện trôi nổi trong đám hoa, chờ tâm tình tốt lên sẽ tự mình chèo thuyền quay trở lại, còn nhớ có một lần anh còn không cẩn thận mà ngủ quên ở trên thuyền, thẳng đến nửa đêm mới quay về, dọa ông ngoại phải gọi cho dì nhỏ đến, sau đó hai người cùng nhau đánh anh một trận.

Đặc biệt là dì nhỏ, một người lòng dạ ác độc, chuyên môn dùng một thanh tre mỏng đánh mạnh vào nơi da thịt non mềm nhất của anh, sau khi đánh xong, trên người anh cũng không nhìn thấy được dấu vết gì.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đến trước một tòa viện cổ.
"Ông ngoại!"
Vừa đi vào, ánh mắt Diêm Liệt sáng lên, bật người về phía trước hô một tiếng.
Ninh Tiêu theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy bên phải sân, có một ông lão mặc bộ đồ thời Đường bằng lụa trắng, tóc đã hơi bạc, đang ngồi trước bàn cờ bằng đá phía dưới giàn nho.
Vừa nghe thấy tiếng của Diêm Liệt, ông ngẩng đầu lên, đem quân cờ trong tay thả xuống rồi đứng lên.
"A Liệt! Sao hôm nay lại đến sớm như vậy?"
Ông lão cười tủm tỉm chậm rãi đi tới, ánh mắt không tự chủ mà chuyển về phía Ninh Tiêu đang đứng bên cạnh cháu trai nhà mình.
"Ông ngoại, đây là Ninh Tiêu, là bạn...!bạn của con.


Hôm nay con đưa cậu ấy đến đây chơi."
"Con chào ông ngoại."
Ninh Tiêu cười chào ông.
"Được, được, được."
Ông lão liên tục gật đầu.
Thấy vẻ mặt khách khí của ông ngoại cũng không có gì thay đổi, Diêm Liệt liền cười ngây ngô hai tiếng, sau đó ánh mắt dò xét xung quanh: "Dì nhỏ đâu rồi ạ? Dì ấy còn chưa đến sao?"
"Dì con có gọi điện báo là chạng vạng tối mới bay, ba mẹ...!con có lẽ cũng đi cùng chuyến với nó, hai người sẽ cùng nhau sang đây."
Vừa nghe đến hai chữ ba mẹ, Diêm Liệt liền thu liễm dáng vẻ tươi cười lại.
Thấy thế, ông lão cũng không muốn nói thêm gì, liền trực tiếp chuyển đề tài.
"Đến đến đến, bây giờ vẫn còn sớm, tranh thủ qua đây đánh với ông ngoại hai ván cờ nào."
"Con..."
Đầu Diêm Liệt như muốn nổ tung, đang muốn mở miệng nói mình ngồi xe có chút mệt muốn đi nghỉ ngơi một lát, nhưng một giây tiếp theo ông lão đã kéo tay anh lại.
"Aiz, ông ngoại lớn tuổi rồi, bình thường chỉ có một mình ở nơi này, cũng không có ai để chơi cùng cả.

Hôm nay khó khăn lắm con mới đến đây, cũng xem như là có người cùng ông đánh cờ."
Vừa nghe lời này, Diêm Liệt không thể nào nói lời kia ra được, đành phải kiên trì mà ngồi xuống.

Chỉ mình Ninh Tiêu thấy được khi Diêm Liệt vừa đáp ứng, ông lão rất lưu loát mà lập tức thu cái biểu tình bán thảm của mình lại, xem ra không chỉ có cô thích dỗ anh, mà ngay cả mọi người trong nhà Diêm Liệt cũng vậy.

Không thể không nói, Diêm Liệt đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn giữ được tâm tư đơn thuần, rộng rãi quả là có liên quan đến cách giáo dục của người nhà.
Chỉ là...!cách Diêm Liệt hạ cờ cũng quá nát rồi đi!
Ninh Tiêu đứng ở một bên xem, lại thấy thê thảm không nỡ nhìn, cuối cùng nhịn không được mà ghé vào lỗ tai, chỉ điểm cho anh.
Mà Diêm Liệt trên cơ bản chỉ cần chỉ một chút liền hiểu, sau cùng dưới tình huống bất lợi lại cứng rắn thành công hòa với ông lão một ván.
"Cô gái nhỏ, không bằng ván tiếp theo con đánh với ông?"
"Được ạ!"
Ninh Tiêu bên này còn chưa gật đầu, mà Diêm Liệt đã reo hò lên rồi, anh và dì nhỏ thật sự không thể chịu nổi cái loại đồ chơi chậm rãi này, cực kỳ không chịu nổi, nhưng lại nghe nói mẹ anh thực sự đánh cờ rất tốt, bình thường đánh cờ với ông ngoại thì có thể đánh cả một buổi chiều.
Ninh Tiêu nghe Diêm Liệt nói như vậy, cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống vị trí anh nhường, bắt đầu nghiêm túc đánh cờ.
Ông lão liền phát hiện nước cờ của cô gái nhỏ này rất vững, thậm chí còn vững hơn cả lão già sáu mươi tuổi như ông, hết lần này đến lần khác đều vững vàng chặt chẽ, người bình thường còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô ăn mất rất nhiều quân cờ.

Một cô gái như thế này, nếu như toàn tâm toàn ý đối với A Liệt thì tốt, nhưng nếu chỉ giả vờ thì...
Nhưng chờ ông lão cúi đầu nhìn, liền thấy đứa cháu trai ngốc nhà mình cực kỳ đứng đắn mà nhìn bàn cờ, cái tay để dưới bàn làm như vô tình mà nhích từng chút môt về phía mu bàn tay của cô gái nhà người ta.
Mỗi lần chạm đến, khóe miệng đều đắc ý đến lợi hại, giống như là vừa trộm được hũ mật ong ngọt nhất trên đời vậy, sau đó còn rục rịch mà đưa ngón út ra muốn câu lấy đầu ngón tay của người ta.
Được rồi, ông cũng không cần lo lắng nữa, đứa cháu ngốc này còn có thể dạy.
Khóe miệng ông ngoại giật giật.
Trời đã nhá nhem tối, nhưng ba Diêm cùng dì nhỏ vẫn chưa đến, ba người bọn họ đợi đến gần bảy giờ, cuối cùng lúc bầu trời đã tối đen hai người kia mới thong dong đến muộn, lý do là bởi vì chuyến bay bị trễ.
Ninh Tiêu chăm chú quan sát, dáng vẻ của Diêm Liệt thực sự rất giống dì nhỏ anh, bất kể là khuôn mặt tinh xảo hay là dáng môi xinh đẹp, nhìn vào hết sức thoải mái.


Do đã là người từng trải, cho nên so với gương mặt xinh đẹp của mình thì khí chất của dì nhỏ Tɦẩʍ ɖυng lại càng chói mắt hơn, chỉ cần liếc mắt một cái, Ninh Tiêu liền biết đây nhất định là một người phụ nữ quyến rũ.
Khác với dì nhỏ mê người, ba của Diêm Liệt nhìn giả tạo hơn, chờ Diêm Liệt giới thiệu Ninh Tiêu với mọi người xong, ba của Diêm Liệt mặc dù trên mặt thì cười nhưng ý cười lại không hề đạt tới đáy mắt, một cái nhíu mày tỏ rõ ông ta không hài lòng với Ninh Tiêu.
Rất tốt, cô cũng không phải rất hài lòng với ông ta.
Bởi vì có ba Diêm, bữa cơm này mọi người ăn cũng không quá vui vẻ, mà vừa ăn xong ông ta lập tức gọi Diêm Liệt đi.
Nhìn bóng lưng hai người bọn họ xa dần, Tɦẩʍ ɖυng đi tới trước mặt Ninh Tiêu, lôi kéo tay cô mà bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.
Kỹ xảo nói chuyện của người phụ nữ này rất cao, bất tri bất giác đã đem gia cảnh của Ninh Tiêu, cùng với tâm tư của cô hỏi ra rõ ràng, Ninh Tiêu cũng không có gì phải giấu diếm, thái độ vẫn luôn rất thẳng thắn.

Mà chính vì sự thẳng thắn của cô mới khiến cho người phụ nữ này càng ngày càng thoả mãn, cuối cùng còn thân mật mà gọi cô là Tiêu Tiêu.
Đúng lúc này, trước khi ba Diêm rời đi còn giơ điện thoại của mình lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Tɦẩʍ ɖυng! Cái người đàn bà lòng dạ độc ác này! Cô đã chiếm được nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Cô còn muốn bao nhiêu nữa? Một bên cố ý gật đầu cùng tôi đi Thiển Xuyên, một bên lại thuyết phục con tiện nhân Bạch Thanh Bình kia đi tự thú, cô đã cho cô ta bao nhiêu lợi ích rồi? A? Rốt cuộc cô có biết cô ta đi chuyến này, nhà họ Diêm dù không chết, cũng phải mất một lớp da không?"
Trời mới biết ông ta vừa rồi còn đang nhẫn nhịn cái tính tình dầu muối đều không ăn của Diêm Liệt mà ôn nhu nói chuyện, đang mong chờ đối phương có thể nể mặt mình là ba anh, xem phần gia tài mà nhà họ Diêm để lại cho anh, mà ngoan ngoãn đi khuyên dì nhỏ của anh không nên quá cố chấp, tránh cho đến lúc đó mọi người lại ầm ĩ khó coi.
Nhưng bây giờ con trai ông ta vẫn còn chưa động, mà Tɦẩʍ ɖυng bên kia đã lớn tiếng thèm thuồng muốn làm cả nhà họ Diêm của ông ta.

Người đàn bà Bạch Thanh Bình kia chính là một kẻ điên, cô ta biết nhiều bí mật của ông ta như vậy, bản thân lại chủ động ra tay, làm sao còn có thể để ông ta ở bên ngoài phóng khoáng suиɠ sướиɠ chứ?
Xong rồi, ông ta thực sự xong rồi...
"A Liệt, đưa Tiêu Tiêu ra ngoài đi!"
"A Liệt ở lại! Ở lại xem cho thật kỹ dì nhỏ tốt bụng của con rốt cuộc là cái dạng rắn rết cay độc gì!"
Nghe vậy, biểu tình của Tɦẩʍ ɖυng liền lạnh xuống.
"A, rắn rết cay độc? Tɦẩʍ ɖυng tôi dù có độc thêm nữa vẫn có thể độc chết ông? Ừ? Nhà họ Diêm ngã thì thế nào? Không phải chỉ là bị đánh cho quay về nguyên hình thôi sao! Trước kia là một người sa cơ thất thế, bây giờ cũng vậy, tôi thấy các người cũng không tổn thất gì mà? Tôi chỉ là thay mặt cho nhà họ Thẩm, thay mặt cho chị tôi khiến các người đem tất cả những thứ mà các người đã nuốt vào bụng nhiều năm như vậy đều nôn hết ra mà thôi! Hơn nữa, người vợ tốt của ông đi tự thú, ông còn sợ cái gì? Không làm chuyện ác, thì không sợ quỷ gõ cửa, về phần tôi cho cô ta lợi ích gì à, chỉ là đáp ứng với Bạch Thanh Bình, sau khi cô ta vào tù, để cho con của cô ta tiếp tục sống yên ổn mà thôi! Nói cho cùng, không phải là ông làm người quá thất bại rồi sao? Ngay cả vợ ông cũng không dám giao con trai lại cho ông!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi