CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Cô nhẹ giọng hỏi như vậy.
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, suy nghĩ vẫn luôn phiêu tán của Giang Úc theo bản năng quay đầu lại, không ngờ Ninh Tiêu dựa vào anh quá gần, mới quay đầu, lại ngạc nhiên phát hiện khoảng cách của hai người vậy mà gần đến nỗi hô hấp của hai người đều dây dưa cùng một chỗ, thậm chí môi của anh đều muốn áp vào trên trán của cô, một cỗ anh hương vị quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mỗi đêm ở trong giấc mơ của anh dây dưa với anh không ngớt, mùi hương càng không ngừng mà chui vào bên trong mũi anh.
Thấy thế, bình tĩnh vừa mới bình phục lại ngo ngoe muốn động trong nháy mắt tựa như Tinh Hỏa Liêu Nguyên lan tràn ra.
Nhấp môi, hô hấp của Giang Úc hơi hơi có chút gấp gáp, mạnh mẽ kiềm chế cánh tay muốn đem người trước mặt ôm vào trong lòng, thanh âm khàn khàn của người đàn ông chậm rãi vang lên, "Không thấy cái gì, ánh mắt luôn luôn nhìn máy tính bảng có chút khó chịu, cho nên nhìn xem ngoài cửa sổ."
"À."
Ninh Tiêu nhẹ gật đầu.
Cô gật đầu một cái, hai cây sợi tóc liền nghịch ngợm gãi gãi ở trên mặt Giang Úc.
Kia một cái chớp mắt, ý ngứa trực tiếp đạt tới đáy lòng của anh.
Để di chuyển lực chú ý của mình, dừng lại những suy nghĩ không nên có, Giang Úc khẽ nhắm mắt xuống, bình ổn hô hấp của mình xuống, hơi hơi mở mắt, nhẹ giọng nói: "À đúng rồi, đêm mai Lý tổng của Thụy Hoa mời chúng ta tham gia đại thọ tám mươi của lão gia tử nhà anh ta, em có muốn đi không?"
Sở dĩ hỏi như vậy, thật sự là Ninh Tiểu vì để đường rút lui cho chính mình, cũng vì Giang Duệ, vẫn cũng không nguyện ý cùng Giang Úc đi tham dự một số liên hoan yến hội, coi như thực sự đẩy không xong, lúc ấy đáp ứng được, trước khi đi cũng sẽ giả bệnh không đi.
Lúc trước Giang Úc vẫn cảm thấy kỳ quái, mãi đến điều tra, anh rốt cục mới phản ứng được, vợ của mình cho tới nay rốt cuộc đánh chủ ý gì.
Cũng là nghĩ đến cái này, lúc này tâm ý viên mãn của Giang Úc rốt cục mới dần dần nguội xuống, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiêu cũng mang theo một chút phức tạp.
Nghe vậy, cô lập tức ngồi thẳng người, "Đi, đương nhiên đi.

Chúng ta kết hôn nhiều ngày như vậy, em còn chưa bao giờ đi cùng với anh đến loại tiệc mừng thọ như thế này đâu, sợ là đến bây giờ người ta cũng không biết anh đã kết hôn còn có vợ đi, cái này không thể được, nhất định phải đi, làm gì cũng phải để cho người khác biết vợ của Giang Úc anh là ai mới được, cũng đỡ cho một số cô gái nhỏ vồ hụt."
Nói chuyện xong, Ninh Tiêu đưa tay liền chỉ chỉ trong ngực của Giang Úc, hơi hơi nâng cằm lên.
"Không có."
"Cái gì?"
"Chưa bao giờ có cô gái nhỏ nào."
Ngoại trừ em, rất nhiều cô gái cơ hồ vừa nhìn thấy anh ngồi chiếc xe lăn trước hết đánh lùi trống lớn, chợt có một chút có ý khác, cũng căn bản là bố thí hai ba ngày, lúc sau thương hại lâu hơn một tháng, cũng sẽ nhận thấy được ra anh là khối che không nóng khối băng mà quay về vòng tay.
Chỉ có em lợi hại nhất, chịu đựng anh suốt tám tháng, nhẫn nại công kích lạnh lùng của anh suốt tám tháng.
Nhưng tương tự em cũng là tâm cơ sâu nhất trong đó, một cái duy nhất để anh thua.

"Làm sao có thể?"
Nghe xong lời này, Ninh Tiêu lập tức xích lại gần chút, ngửa đầu nhìn anh, híp mắt cười.
"Dung mạo anh đẹp mắt như vậy!"
Người phụ nữ cười tủm tỉm, trên khuôn mặt tinh xảo, sự ngây thơ của cô gái kết hợp cùng với dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của người phụ nữ, hai loại khí chất cực đoan giao cùng một chỗ, cho người ta tạo thành xung kích là cực lớn.
Bất quá một câu, một lần mỉm cười, hô hấp của Giang Úc lại loạn cả lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng sâu, sau đó anh chậm rãi ngồi dậy, sáp đến về phía Ninh Tiêu bên này.
Hả? Đây là, muốn hôn cô sao?
Ôi chao, rất chờ mong!
Không biết chuyện gì xảy ra, cô luôn cảm thấy Giang Úc người này nhìn như đống núi băng, nhưng kỳ thật nói không chừng nào đó sự đa dạng rất nhiều đâu!
Quả thực cái loại này siêu khiêu gợi!
Giang Úc càng tiến càng gần, mấp máy môi, vừa nghĩ tới muốn hay không nhắm mắt, một giây sau bỗng dưng tay của người đàn ông nâng lên, ở trên môi của cô khẽ vuốt xuống.
"Có bột phấn."
Giọng của người đàn ông cực kỳ bình tĩnh.
Ninh Tiêu: ".

.

.

.

.


."
Cô đơn phương quyết định cùng anh tuyệt giao đến buổi sáng ngày mai.
Lúc sau dọc theo đường đi, Giang Úc thấy Ninh Tiêu vẫn luôn không có ý tứ để ý tới anh, lông mày một chút nhíu lại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, lại nhìn một chút.
Cuối cùng thật sự nhịn không nổi, vắt hết óc suy nghĩ đề tài, mới nổi lên cái cái, đã bị một câu "À" của Ninh Tiêu đáp lại.
Thấy thế, trong lòng của Giang Úc hơi hơi có chút buồn, anh vừa mới làm sai chỗ nào sao? Vì cái gì mới vừa rồi còn rất tốt, đột nhiên cô không để ý tới anh? Vẫn nói anh vừa rồi không nên dùng tay, mà hẳn là dùng khăn? Cô chê tay anh dơ?
Nhíu mày suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án đột nhiên Giang Úc nhớ tới bạn tốt Thời Phưởng hình như là một cao thủ tình yêu, bạn gái có thể từ bên này xếp hàng tới nước Pháp, có lẽ cậu ta rất có kinh nghiệm?
Nhưng đối phương vẫn luôn muốn tìm cơ hội chế giễu anh, anh như vậy không phải là chủ động đưa tới cửa sao?
Nghĩ được như vậy, Giang Úc quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Tiêu, nhưng thấy cô bắt gặp anh nhìn sang thì trực tiếp hừ một tiếng, liền nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đồng thời cơ thể còn muốn liều mạng hướng về phía cửa sổ xe bên cạnh, giống như chỉ có như vậy mới có thể phân chia rõ ràng với anh.
Giang Úc: "................."
Thế là anh không hề nghĩ ngợi liền mở điện thoại di động ——
Giang Úc: Bạn gái của cậu nếu như tức giận cậu thì phải làm sao bây giờ?
Thời Phưởng : Còn có thể làm sao? Đương nhiên là tặng hoa đưa túi xách đưa quần áo đưa đồ trang sức, mang cô ấy đi mua mua mua, mua đến khi cô ấy vui vẻ mới thôi.

Ơ, từ từ tại sao cậu lại hỏi tôi vấn đề này? Khà khà khà, không phải cậu chọc cho vợ nhỏ của mình tức giận rồi chứ? Chậc chậc, còn hỏi tôi làm sao dỗ cô ấy? Tiểu tử, hiểu biết đấy!”
Nhìn đến đây, gần như không mong đợi tiếp theo người bên kia sẽ nói được cái gì hay ho, Giang Úc mấp máy môi, sau đó tay chân lưu loát mở chỗ nick name của đối phương, rồi nhấn Delete.
Thời Phưởng : Khà khà khà, rốt cục có người đem khối băng lớn như cậu còn có lần trước, lần trước rốt cuộc là ai cùng tôi thời điểm mở cuộc họp video còn cùng cô vợ nhỏ hàn huyên ròng rã nửa giờ, tôi đây bạn tốt nhiều năm gạt sang một bên hả? Đều trò chuyện thứ gì đâu? Khà khà Giang muộn tao, cậu mà cũng có ngày hôm nay sao?
Nhắc nhở: Giang muộn tao đã bật xác minh bạn bè và bạn không phải là bạn của anh ấy hoặc cô ấy.

Vui lòng gửi yêu cầu xác minh kết bạn trước và bên kia chỉ có thể trò chuyện sau khi xác minh.

Thời Phưởng : ???
Sau khi xác nhận, lại nhìn thấy người bên kia biến mất trong sổ địa chỉ của mình, khóe miệng của Giang Úc mới rốt có chút vểnh lên.
Mà bên này, Ninh Tiêu nhìn thấy chính mình vẫn đang tức giận, mà Giang Úc vẫn còn đang cầm điện thoại, cũng không biết tán gẫu với ai khóe miệng đều nhếch lên, trong nháy mắt, lửa cháy đổ thêm dầu, Ninh Tiêu cảm thấy trừng phạt tuyệt giao đến buổi sáng ngày mai này thật sự rất nhẹ, tối thiểu đến sáng ngày mốt!
Thế là chờ xe vừa đến biệt thự, không nói hai lời, cô trước hết xuống xe.
Giang Úc cứ như vậy ngồi ở trong xe nhìn cô giận đùng đùng đi vào trong phòng, không tới hai giây liền vừa tức hừng hực vừa quay lại, đứng ở trước cửa kính xe anh, mở cửa xe, liền ngẩng đầu nhìn lên trời đứng ở một bên không nói lời nào.
Thẳng đến lái xe Tiểu Khâu giúp anh vịn từ trên xe bước xuống, ngồi lên xe lăn gấp, đối phương đưa tay ra.
Anh mới biết được cô nguyên lai là đang lo lắng một mình anh đẩy xe lăn không tốt trở về, lúc này mới một mực chờ ở một bên vì đẩy anh vào cửa, nhưng cố tình tức giận, mới có thể như vậy một bộ dáng nhỏ thở phì phì.
Thấy thế, tâm tình của Giang Úc một chút bủn rủn xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn Ninh Tiêu.
Cũng không nghĩ tới tầm mắt của anh vừa mới quay đi, đối phương lập tức hừ một tiếng quay đầu đi.
Giang Úc: "................."
Anh còn tưởng rằng cô đã nguôi giận rồi? Nguyên lai còn đang tức giận sao?
Nhưng cho dù tức giận anh cũng cảm thấy bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của cô đến không được, ý cười trực tiếp tràn ra khóe môi, anh chính là muốn nhẫn cũng không nhịn được.
"Anh..........."
Bên này, Giang Úc vừa định mở miệng, tay đưa anh đẩy mạnh vào trong phòng của Ninh Tiêu ngay lập tức buông lỏng, cùng quản gia Giang, Vương nhũ mẫu bọn họ lên tiếng chào hỏi, cũng không nhìn anh cái nào, bạch bạch bạch chạy lên lầu.
Thấy thế, đám người Vương nhũ mẫu cùng nhau lao qua đây.
"Đại thiếu gia, phu nhân cô ấy............"
"Không có việc gì, chính là tức giận, tôi sẽ dỗ."
Nghe vậy, đám người Vương nhũ mẫu nháy mắt liền lộ ra vẻ mặt nhỏ vui mừng.
Một người tức giận một người nói sẽ dỗ, không tồi không tồi!
Như bây giờ mới giống như là vợ chồng trẻ sinh hoạt mà, bọn họ xem như thả lỏng trong lòng, trước đó mặc dù thiếu gia và phu nhân hai người trai tài gái sắc, nhưng không khỏi cũng quá tương kính như tân, so với bọn họ những lão gia hỏa này cũng không bằng, có đôi khi bọn họ còn cùng bạn già nhà mình chơi đùa giống như những người trẻ tuổi lãng mạn,cãi nhau càng không thiếu được, dáng vẻ không giống như thiếu gia bọn họ, nói chuyện đều là sáng sớm tốt lành tạm biệt gặp lại, khiến cho thật sự là so người xa lạ cũng không bằng, như bây giờ mới đúng!
Một đứa thì tính tình hơi thất thường, một đứa tốn tâm tư dỗ........Dỗ?
.....!Chết tiệt!!!
Một nhóm người nhìn vào giá áo dài di chuyển vào phòng khách, một chùm lại một chùm hoa hồng đỏ, cùng một hộp lại một hộp trang sức bị người nâng vào.

.


.

.

.

.
Chỉ cảm thấy phảng phất cả con đường đều bị chuyển vào trong biệt thự!
Thiếu gia, cậu cái này gọi là tốn tâm tư sao? Cậu cũng quá tốn tâm tư!
Mà bên này Ninh Tiêu bị kêu xuống lầu xuống lầu đứng ở góc cầu thang sớm đã bị một màn hỗn loạn trước mắt này chấn động đến trợn mắt hốc mồm.
Hết lần này tới lần khác kẻ đầu têu còn cười híp mắt vẫy tay gọi cô ——
"Đi dạo phố quá mệt mỏi, anh cũng không cách nào cùng em đi dạo phố, vừa vặn hiện tại thời gian còn sớm, không bằng em ở nhà lựa chọn thật tốt, xem thích cái gì, những này chỉ là chuyến thứ nhất, đằng sau còn có, thích thì để bọn họ giữ lại, đều giữ lại cũng có thể, vừa vặn ngày mai tham gia tiệc tối cũng cần dùng đến."
Ninh Tiêu: ".

.

.

.

.

."
Vương nhũ mẫu, quản gia Giang cùng người làm: "........................".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi