CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Anh ta lẩm bẩm một tiếng.

Thẩm Anh Anh nghe được cái tên này kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, đợi nhìn rõ ràng Tống Ân Tâm ở không xa rồi, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, trên mặt lại lộ ra biểu cảm ngạc nhiên vui vẻ.

“Chị… chị là chị Ân Tâm có đúng không? Em nghe anh Duệ nói về chị không dưới mười lần, nghe tên chị nhiều lần như vậy, lần này coi như thật sự nhìn đến người thật rồi, quả nhiên chỉ giống hệt như anh Duệ nói, đặc biệt xinh đẹp dễ thương, chẳng trách…”
Nói đến đây, Thẩm Anh Anh cố ý dừng một chút, liền tiến lên hai bước, hít sâu một hơi lại mở miệng lần nữa: “Chẳng trách anh ấy thích chị như vậy, ồ, có lẽ chị biết em, chị Ân Tâm, xin chào, em tên là Thẩm Anh Anh.


Vừa nói, Thẩm Anh Anh liền vươn tay ra với Tống Ân Tâm.

Nghe cô ta nói như vậy, đầu tiên Tống Ân Tâm lộ ra nụ cười nhàn nhạt với cô ta, sau đó liền chậm rãi đi về phía cô ta.

Thấy cô ấy như vậy, trong nháy mắt Thẩm Anh Anh liền âm thầm nhíu mày trong lòng, như vậy còn không tức giận? Có lẽ cô ấy đã đứng đây thời gian không ngắn, cũng đã nhìn được nụ hôn kia của cô ta với Giang Duệ, không lý nào vẫn còn có thể bình tĩnh như như thế này chứ? Chẳng lẽ cô ấy đã biết thân phận của Giang Duệ từ lâu, vì vậy mới quyết định dứt khoát nhịn cơn tức này xuống, khiến anh ta cảm thấy áy náy với cô ấy, dễ dàng trực tiếp gả vào nhà họ Giang?
Nhìn dáng vẻ là kẻ địch mạnh đây…
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Thẩm Anh Anh lại mang theo mười phần thành ý như cũ.

Mà Tống Ân Tâm đi đến bên cạnh cô ta lại ngay cả tay cô ta cũng không thèm nhìn một cái, đứng vững trước mặt cô ta, giơ tay, bốp—
Chính là một cái tát.

Một cái tát như vậy không chỉ đánh ngốc Thẩm Anh Anh đang mỉm cười, những người khác đang ăn cơm trong nhà hàng Quân Duyệt cũng vì một cái tát này mà yên lặng xuống.

“Em làm gì vậy!”
Người phản ứng đầu tiên vẫn là Giang Duệ, anh ta chạy nhanh đến đây, một chút liền bảo vệ Thẩm Anh Anh vừa bị đánh ở sau lưng, liền quát lớn tiếng như vậy với Tống Ân Tâm.


“Tống…”
Nhưng điều anh ta không nghĩ đến chính là, anh ta vừa mới mở miệng, bốp—
Lại là một cái tát.

Không thể không thừa nhận, Tống tỷ thật là kẻ ác không nói nhiều, chưa nói một chữ, chỉ dựa vào hai cái tát, trực tiếp tàn sát tất cả mọi người có mặt.

Lúc này, Ninh Tiêu vừa mới cùng Giang Úc đến Quân Duyệt thấy dáng vè này của cô ấy, nếu không phải vì nơi này không thích hợp, trực tiếp muốn huýt một tiếng sáo cho cô ấy rồi.

Dáng vẻ hưng phấn kích động này của Ninh Tiêu trực tiếp thu hút ánh mắt của Giang Úc bên cạnh cô, nhưng anh cũng không nói thêm cái gì.

Mà ở “chiến trường” bên kia, Giang Duệ cũng bị một cái tát này của Tống Ân Tâm đánh ngốc, dù sau trong nhận thức của anh ta, Tống Ân Tâm vẫn luôn giống như con thỏ con mơ mơ hồ hồ, dịu hiền, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, còn đặc biệt lạc quan hướng về phía trước, dễ bắt nạt, cũng không biết hai người phụ nữ miệng lớn kia trong văn phòng của bọn họ đã bắt nạt cô ấy bao nhiêu lần, cứ thích gọi cô ấy làm việc vặt, anh ta ở một bên nhìn đều tức muốn chết, cô ấy đều không thế nào phản kháng, nhưng bây giờ…
“A! Anh Duệ!”
Giang Duệ bị đánh, người đầu tiên kêu to quả nhiên là Thẩm Anh Anh được anh ta bảo vệ sau lưng.

Cô ta lập tức liền chạy lên phía trước, kiễng chân nhìn bên má đỏ bừng của Giang Duệ, quay đầu liền dùng vẻ mặt tức giận nhìn về phía Tống Ân Tâm: “Chị Ân Tâm chị làm sao vậy? Đang êm đẹp tại sao chị lại đánh người? Tại sao chị không nói đạo lý như vậy? Anh Duệ anh ấy sai chỗ nào? Chị đánh tôi thì thôi đi, tại sao còn đánh anh ấy chứ?”
Đang nói, nước mắt Thẩm Anh Anh liền rơi xuống, một màn này gần như có thể ghi vào thời khắc kỹ thuật diễn đỉnh cao trong cuộc đời cô ta.

“Tra nam tiểu tam, tôi một người bị phản bội thích đánh thì đánh, còn cần nói đạo lý sao?”
Tống Ân Tâm gằn từng chữ mà nói.

Không được!
Thẩm Anh Anh thầm kêu một tiếng trong lòng, đúng như dự đoán, liền nhìn thấy người ăn cơm xung quanh toàn bộ đều chỉ trỏ nhìn về phía bọn họ, cô ta mới không thể chịu danh hiệu tiểu tam.


Sau đó liền thấy cô ta hoảng sợ che miệng mà lùi về sau một bước nhỏ: “Chị… chị nói cái gì vậy? Tôi và anh Duệ chỉ là bạn rất tốt, cái gì mà tra nam tiểu tam, rốt cuộc chị có biết phỉ báng người khác là phải chịu trách nhiệm pháp lý hay không…”
Vừa nói tròng mắt cô ta chuyển động, tiến lên liền kéo lại cánh tay của Tống Ân Tâm: “Nhưng tôi biết lúc nãy chắc chắn là chị Ân Tâm đã hiểu lầm, vì vậy mới sẽ làm ra loại chuyện như vậy, tôi có thể hiểu được, thật đó, tôi có thể… a!”
Cả người cô ta bỗng nhiên làm ra tư thế bị Tống Ân Tâm đẩy ngã, bởi vì đi giày cao gót quá cao, trẹo chân một cái, vậy mà trực tiếp ngã vào trong đài phun nước ở một bên của nhà hàng.

Thấy vậy, Tống Ân Tâm kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Tôi không…”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong, Giang Duệ phản ứng nhanh nhẹn đã trước một bước cứu Thẩm Anh Anh “kinh hãi chưa hồi phục”, nhất thời trong lòng quá tức giận, vậy mà giơ tay muốn đánh lên mặt Tống Ân Tâm.

Lúc này Tống Ân Tâm muốn trốn nhưng đã không còn kịp nữa, liền chỉ có thể đứng tại chỗ không thể tin được mà nhìn cái tát của Giang Duệ rơi xuống.

Cho đến khi--
Cổ tay của đối phương đột nhiên bị một bàn tay trắng nõn trực tiếp ngăn lại.

Sau đó có lẽ chủ nhân bàn tay cảm thấy có chút ghét bỏ, mới cầm cổ tay của đối phương, liền lập tức quăng ra.

Cũng không biết là người kia dùng sức quá lớn hay là Giang Duệ bọn họ vốn dĩ liền đứng không vững, Giang Duệ bị quăng ra vậy mà trực tiếp mang theo Thẩm Anh Anh trong lòng cùng nhau ngã vào trong đài phun nước nhỏ của tiệm cơm.

“A!”
Cũng không biết là tiếng kêu thảm thiết của ai đột nhiên vang lên.


“Ý, xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý…”
Giây tiếp theo Tống Ân Tâm liền nghe thấy giọng nói giả tạo quen thuộc này vang lên.

Đột nhiên quay đầu lại, cô ấy liền nhìn thấy Ninh Tiêu ôm lấy hai tay không chút thành ý nào, lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Vừa nhìn thấy nữ thần trong lòng mình, thậm chí đối phương còn ra tay cứu cô khỏi Giang Duệ, Tống Ân Tâm vừa nãy suýt chút nữa bị Giang Duệ tát một cái đều không khóc, lúc này nước mắt của cô ấy lại nhanh chóng tụ tập trong mắt.

Nếu như không phải trường hợp không đúng, lại cộng thêm Giang tổng ở ngay bên cạnh cô, nói không chừng Tống Ân Tâm lúc này đều bổ nhào vào trong lòng cô, bắt đầu khóc nức nở.

Mà Giang Duệ và Thẩm Anh Anh trong đài phun nước nhỏ ướt sũng đạp hai phát ở bên trong, cuối cùng mới chật vật mà đứng dậy được, vừa mới đứng dậy, Thẩm Anh Anh thấy rõ ràng người đến còn chưa kịp phản ứng, Giang Duệ đã tức giận gầm ra tiếng trước một bước: “Ninh Tiêu, lại là cô đồ ác độc này…”
Những lời phía sau anh ta đều chưa kịp nói xong, ngón tay Ninh Tiêu khẽ động, một luồng linh khí bắn ra, dưới chân Giang Duệ liền nháy mắt dẫn phải một viên đá cuội trơn trượt, cả người lại ngã một lần nữa, lại mang theo cả người Thẩm Anh Anh cùng ngã tiến vào trong đài phun nước.

Thế nhưng lần này còn thu hút mấy đứa nhóc đến xem náo nhiệt, chỉ chỉ đài phun nước nhỏ, liền cười lớn ha ha thành tiếng.

Bởi vì bọn chúng cười quá vui vẻ, Tống Ân Tâm cũng không khỏi có chút bị chọc cười lên.

“Ninh…”
Giang Duệ còn muốn làm ầm ĩ.

Giang Úc đã đẩy xe lăn lên phía trước hai bước: “Còn sợ chưa đủ mất mặt sao? Bước ra, lên lầu!”
Bởi vì chân của Giang Úc là vì anh ta mà gãy, vì vậy Giang Duệ đối mặt với anh trai nhà mình luôn cảm thấy thấp hơn anh một cái đầu.

Giang Úc đều đã nói rồi, anh ta muốn không nghe lời cũng không được.

Cuối cùng liền chỉ có thể kéo Thẩm Anh Anh bị anh ta đè ở dưới thân lên, hung ác trừng mắt nhìn Ninh Tiêu một bên xem náo nhiệt một cái, bước ra đài phun nước nhỏ, liền không thể không nghe lời mà đi theo tới.

Có lẽ là khí tràng của Giang Úc quá mạnh, ngay cả Tống Ân Tâm cũng mơ mơ hồ hồ cùng đi theo bọn họ lên lầu, trong nụ cười của giám đốc ở đại sảnh của Quân Duyệt, tiến vào phòng bao.


Liên tiếp bị ngã trong đài phun nước hai lần, toàn thân Giang Duệ và Thẩm Anh Anh trên dưới đều đang tí tách nhỏ nước lạnh, bây giờ còn là mùa đông, cho dù điều hòa của Quân Duyệt đã bật đến mức cao nhất, nhưng Thẩm Anh Anh vẫn là không khống chế được hắt xì một cái.

Tuy rằng trên mặt vẫn luôn duy trì biểu cảm đáng thương, trong lòng lại đã liên tiếp phun ra lời nói tục từ lâu.

Bà đây dễ dàng sao? Vì gả vào hào môn bà đây dễ dàng sao?
Đồ bỏ đi Giang Duệ này trừ bỏ hai chân là tốt, từ đầu đến chân chỗ nào có chút có thể sánh với anh trai của anh ta Giang Úc rồi? Không xử lý được người phụ nữ Ninh Tiêu kia thì thôi đi, ngay cả loại ngốc bạch ngọt như Tống Ân Tâm cũng không làm được, hại cô ta bị tát một cái không nói, bây giờ còn biến thành như thế này, còn không biết ngày mai tiêu đề tin tức sẽ biết như thế nào…
Thẩm Anh Anh thật muốn điên rồi, thậm chí cô ta còn có chút hối hận vì đã quyến rũ Giang Duệ rồi.

Không rõ tại sao cô ta có cảm giác bản thân không phải đã đi sai nước cờ rồi chứ…
Nhưng bây giờ, cô ta còn có thể làm thế nào? Cô ta đã không có đường có thể lui rồi!
Đều là do đồ ngu ngốc bên cạnh này, aaaa!
Mà Thẩm Anh Anh bên này mới hắt xì một cái, Giang Duệ liền lập tức căng thẳng nhìn về phía cô ta, sau đó mở miệng với Giang Úc: “Anh, anh có thể để nhà hàng đưa chiếc khăn lông lại đây cho Anh Anh…”
Thẩm Anh Anh nghe đến đây liền lập tức cảm động nhìn về anh ta.

Tôi cảm ơn anh nhé đồ ngu ngốc, nếu không phải tại anh, tôi làm sao sẽ biến thành như vậy?
Nghe vậy, Giang Úc hơi nâng mày lên, nâng mắt qua nhìn hai người ướt dầm dề.

“Nếu như anh không nhớ nhầm, Tiểu Duệ bạn gái của em nên là Tống tiểu thư không nói chuyện này, mà không phải là Thẩm tiểu thư rơi xuống nước bị em nắm chặt không rời? Anh, không nhớ nhầm chứ?”
Nghe thấy Giang Úc nói như vậy, Giang Duệ nhanh chóng nhìn Tống Ân Tâm một cái, liền vội vàng buông bàn tay nắm chặt Thẩm Anh Anh ra.

Thẩm Anh Anh suýt nữa bị anh ta quăng lảo đảo: Mẹ nó.

Bà đây không muốn làm nữa!
Đồ ngu ngốc này ai muốn lấy thì lấy đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi