CÁC NAM THẦN ĐỀU TƯỞNG TRONG BỤNG TÔI LÀ CON CỦA HỌ


"Ngươi buông tay ra!" Cố Thanh Âm giãy giụa một chút, nhưng mà căn bản là không thắng nổi sức lực của Từ Lam Chi."Lam Chi, ngươi bỏ tay ra trước đi đã!" Thẩm Diễn Chỉ cũng nhíu mày nói.Lúc này nàng mới nhận ra rằng lời nói lúc nãy của mình còn có nghĩa khác, vội vàng nói: "Từ đạo hữu! Là ta không nói rõ ràng, không phải là đứa bé không còn nữa! Mà căn bản là ta không có thai?! Ngươi nghe rõ không hả!!!""Căn bản là không có thai?" Từ Lam Chi thả tay, nhưng hắn không tin lời nói của Cố Thanh Âm, "Không thể nào? Là ngươi gạt ta đúng không?"Cố Thanh Âm xoa xoa cổ tay, "Ta lừa ngươi cái này làm gì? Vừa nãy ta với Thẩm đạo hữu cùng đi đến phòng thuốc.

Không tin thì ngươi hỏi thẩm đạo hữu đi."Lúc này Từ Lam Chi mới nhìn về phía Thẩm Diễn Chỉ.Thẩm Diễn Chỉ nói:"Cố đạo hữu không có nói dối đâu.""Nhưng mà......" Từ Lam Chi vẫn không tin, "Nhưng mà rõ ràng lúc ở thành Phong Vũ ngươi đã được khám ra có thai mà!""Ta cảm thấy khả năng là tiệm thuốc ở thành Phong Vũ kia thấy ngươi giống tên ngốc nhiều tiền nên cố ý lừa bịp ngươi đó!" Cố Thanh Âm nhỏ giọng nói.Từ Lam Chi: "....."Sau một hồi giải thích của Cố Thanh Âm, rốt cuộc thì Từ Lam Chi cũng đã tin việc có thai này chính là khám sai, sau khi Từ Lam Chi biết chân tướng sự thật thì sắc mặt rất chi là không tốt, nhưng mà Cố Thanh Âm thấy Từ Lam Chi như vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nhỡ đâu, nhỡ đâu thật sự là có con, mà nếu như sau khi đứa bé sinh ra thật sự là con của Từ Lam Chi, nàng đều đã tưởng tượng được ra cảnh Từ Lam Chi đánh đến Cực Nhạc Cung để đòi đứa bé rồi.


Nếu đứa bé là con của Hàn Dịch Phong thì lại càng thảm hơn, khẳng định là nàng sẽ bị buộc phải chịu trách nhiệm, nếu là của Thẩm Diễn Chỉ, Cố Thanh Âm cũng rất đau đầu a! Đến lúc đó Phụng Ngôn chân quân cũng chưa chắc là sẽ đứng về phía nàng đâu.

Nếu là của Bách Lý Mặc hoặc là tiểu hòa thượng Vô Dục, Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ cũng cảm thấy vẫn là không được......Vẫn là không mang thai là tốt nhất."Vì sao ngươi với Diễn Chỉ lại đến phòng thuốc?" Từ Lam Chi im lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi.Cố Thanh Âm: "......!Cái này thì liên quan gì đến ngươi chứ?"Từ Lam Chi nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.Nháy mắt lặng im.Cố Thanh Âm gãi gãi đầu, nàng biết hiện tại không phả lúc để nói những lời này, nhưng mà sau lần này thì nàng tính về động phủ của mình để bế quan tu luyện một thời gian, đến lúc đó không biết có thể gặp được Từ Lam Chi nữa hay không.Cho nên, thừa dịp hiện tại có người ở đây, vẫn là nên nói hết những gì cần nói đi thôi.Cố Thanh Âm chà xát tay, nàng nhìn Từ Lam Chi, thử mở miệng nói: "Từ đạo hữu, cái kia......!Lần trước ngươi với Hàn đạo hữu đánh nhau ở ngoài động phủ của ta, ngươi có còn nhớ không?""Hử?!" Đột nhiên Từ Lam Chi có một loại dự cảm không tốt.Nhớ rõ là được rồi!Chỉ sợ hắn không nhớ cái gì, nàng lại phải nhắc nhở hắn!Cố Thanh Âm lấy danh sách đã viết sẵn từ trong túi Càn Khôn ra, đưa cho Từ Lam Chi.Từ Lam Chi nghi hoặc mà cầm lấy, "Đây là cái gì?"Chờ sau khi hắn xem xong thì không nói gì.Cố Thanh Âm thấp thỏm mà nhìn hắn, thấy Từ Lam Chi không nói lời nào, Cố Thanh Âm có chút sốt ruột, không phải là người đàn ông này tính quỵt nợ đấy chứ?"Từ đạo hữu, chi phí sửa chữa động phủ này ta đã tính với giá ưu đã rồi, không thể giảm giá thêm được nữa đâu!" Cố Thanh Âm nói xong, có hơi do dự nhìn Từ Lam Chi nói: "Từ đạo hữu, không phải là ngươi muốn quỵt nợ đấy chứ?""......Ta sẽ không!" Từ Lam Chi nghiến răng nghiến lợi nói.Từ Lam Chi rất dứt khoát mà đưa linh thạch cho Cố Thanh Âm, nhìn thoáng qua thôi, Cố Thanh Âm cũng đã biết Từ lam Chi là một tiểu thiếu gia nhiều tiền lắm của, cho nàng còn nhiều hơn cả mong muốn của nàng, tức khắc nàng cười không khép miệng được."Ta phải đi rồi, Từ đạo , Thẩm đạo hữu không cần tiễn ta đâu!" Sau khi có linh thạch, tâm tình tối tăm của Cố Thanh Âm cũng tan đi phân nửa.Nàng cũng mặc kệ 2 người đàn ông kia như thế nào, chính mình vui tươi hớn hở về đến động phủ.Lúc trở về, Cố Thanh Âm đếm thêm một lần nữa số linh thạch mà Từ Lam Chi đưa, nàng lẩm bẩm nói: "Oa, thật là một kẻ lắm tiền nhiều của, cứ như vậy tích xuống thì rất nhanh thôi là có thể gom đủ linh thạch rồi."Cố Thanh Âm cất kỹ linh thạch, lúc này mới ân ổn đi vào tu luyện.Ở lúc nàng không nhìn đến, bụng của nàng phát ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt..........Nhoáng cái đã trôi qua một tháng.Cố Thanh Âm kết thúc bế quan, đi ra ngoài động phủ lung lay dạo một vòng, lúc này mới phát hiện, cuộc chiến nhận hồ Bách Ẩn đã bắt đầu rồi.Mấy vị trưởng lão của các tông môn đã làm mấy tháng cũng không có biện pháp nào làm cho hồ Bách Ẩn về với mình, hồ Bách Ẩn này không chịu nhận chủ, bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn đau mà mở cuộc chiến nhận chủ.Mỗi một tông môn được chọn 20 người, mỗi người được đi vào một ngày, nếu ai có thể làm cho hồ Bách Ẩn nhận chủ vậy thì hồ Bách Ẩn sẽ về tay của người đó.Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm liền không khỏi mà thở dài.Lần này Bùi Ngọc Nhi cũng tới, không phải là hồ Bách Ẩn này sẽ dựa theo nguyên tác cốt truyện mà thuộc về nàng ta đi?"Sư muội, ngươi đứng ở chỗ này ngẩn người làm gì vậy a?" Diệp Phong đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Cố Thanh Âm."Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện của hồ Bách Ẩn thôi." Cố Thanh Âm nhìn thoáng qua Diệp Phong, tên nhóc này mặt mày ửng đỏ, không biết là lại cùng nữ tu nào tò te í é xong rồi ra đây nữa.Cố Thanh Âm không nhịn được nói: "Sư huynh, sao ngươi ngày nào cũng như vậy thế, chẳng lẽ không tu luyện sao?""Mỗi ngày ta đều tu luyện a!" Diệp Phong hô to oan uổng, "Khi nào ngươi nhìn thấy ta, thì ta đều là vừa tu luyện xong hoặc là đang chuẩn bị đi tu luyện đấy.

Ta cẩn trọng như vậy mà ngươi còn nói ta không tu luyện sao? Ta tu luyện đến nỗi chân đều nhũn cả ra rồi đây này."Cố Thanh Âm: "......" Được rồi, cùng với Diệp Phong so mặt dày, nàng vẫn là thua thôi.Cố Thanh Âm không tính nói những thứ vô dụng này với Diệp Phong, nàng tiến đến gần Diệp Phong hơn một chút.


Ai ngờ Diệp Phong lại rất cảnh giác, thấy Cố Thanh Âm đến gần, ngay lập tức lùi về sau vài bước, còn hoảng sợ nói: "Sư muội, khoảng cách này là đủ rồi đấy, ngươi đừng có đi thêm nữa!""Ngươi sợ cái gì?" Cố Thanh Âm buồn bực nói."Ta sợ ngươi sẽ nói đứa bé ở trong bụng là của ta a!" Diệp Phong như là điên nói: "Ngươi không phải là không biết sư huynh ngươi không giỏi đánh nhau rồi, cái gì Hàn Dịch Phong, Từ Lam Chi, ta có thể đánh thắng họ được sao? Còn không phải là ấn ta ở trên mặt đất mà đánh sao chứ?!""......!Ngươi nói bậy cái gì vậy! Hiện tại ta không có mang thai, ngươi đừng lo lắng!" Xem như là Cố Thanh Âm đã chịu thua Diệp Phong rồi, chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ.Nghe vậy, Diệp Phong càng hoảng sợ, hắn lại lùi về phía sau vài bước, lúc này mới do dự nói: "Không phải chứ.....!Sư muội, ngươi phá thai rồi ư? Sau này mà có tâm ma thì phải làm sao đây?""Tâm thằng cha ngươi ấy!" Cố Thanh Âm trực tiếp túm lấy cổ áo của Diêp Phong, "Là khám sai! Ta căn bản là không có thai!""Khám sai?!" Sau khi Diệp Phong nghe xong, suy tư một chút rồi cười nói: "Ta nói rồi mà, thuốc tránh thai của ta khẳng định là không có vấn đề.

Sư muội không mang thai vậy thì ta cũng yên tâm rồi."Diệp Phong nhìn bàn tay của Cố Thanh Âm đang lôi kéo cổ áo của mình, cười gượng một tiếng nói: "Sư muội, có thể buông ta ra được không, ngươi xách ta như xách gà như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì sư huynh không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa a!"Nghe vậy, Cố Thanh Âm buông hắn ra."Được rồi, đừng có nói mấy thứ vớ vẩn nữa.


Ta hỏi ngươi, những ngày sau khi ta bế quan này, chuyện hồ Bách Ẩn nhận chủ thế nào rồi?" Cố Thanh Âm vẫn là khá chú ý cái bước ngoặt cốt truyện này.Nếu có thể, là của ai cũng được, nhưng mà không thể để Bùi Ngọc Nhi có được."Ai nha! Hồ Bách Ẩn à! Ngươi cũng muốn có pháp bảo này sao?!" Diệp Phong vừa nói vằ sờ soạng cái gì đó ở trên người.Cố Thanh Âm kỳ quái mà nhìn hắn, "Trên người của ngươi có bọ chó đấy à?""Sư muội, ngươi nói bậy cái gì vậy hả?! Sư huynh ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong (*đẹp trai ngời ngời, tính cách tốt đẹp) như thế này thì sao có thể có bọ chó trên người được.

Những lời này đừng có nói bậy để cho người ngoài nghe thấy đấy, các nữ tu thích nhất là sạch sẽ, ngươi mà nói vậy thì các nàng sẽ không thích ta nữa đâu."Cố Thanh Âm: "......"Diệp Phong sờ tới sờ lui trên người mình, rồi cầm ra 2 tấm mộc bài (*thể bài bằng gỗ) đưa cho Cố Thanh Âm, "Chính là cái này, muốn vào chỗ hồ Bách Ẩn thì phải dùng thẻ bài này, là mấy lão già kia làm ra đấy.

Mỗi môn phái chỉ có 20 người được chọn, vừa vặn là sư muội với ta đều có trong danh sách! Nhưng mà thứ tự đi vào hồ Bách Ẩn thì phải bốc thăm, lúc sư muội bế quan thì ta đã bốc giúp ngươi rồi, cũng không biết cái này có tính là vận may hay không nữa, rút được một cái đầu một cái cuối.


Vốn là ta tưởng sư muội sẽ bế quan cho đến khi kết thúc cuộc chiến nhận chủ này cơ! Ai biết được kết quả là sư muội nắm bắt thời gian tốt như vậy, xuất quan đúng lúc thật."Cố Thanh Âm rũ mắt nhìn, khối thẻ bài này có khắc số 13, khối còn lại thì khắc số 101, nhìn có vẻ như là số thứ tự đi vào chỗ hồ Bách Ẩn."Sư huynh ngươi có vào không?" Cố Thanh Âm hỏi."Không đâu!" Diệp Phong không thèm để ý nói: "Ngươi không phải là không biết vận may của sư huynh mà, pháp bảo này khẳng định là không có duyên với ta, ta còn vào đó xem náo nhiệt làm gì! Vốn dĩ nếu hôm nay sư muội không xuất quan thì ta cũng định đưa thẻ bài này cho......"Diệp Phong nói được một nửa thì đột nhiên ho khụ 2 tiếng không nói nữa.Cố Thanh Âm biết, là tính đưa cho người tình bé nhỏ chứ gì."Vậy hôm nay là người thứ bao nhiêu vào hồ Bách Ẩn rồi?" Cố Thanh Âm hỏi."Hôm nay đã là số 13 đi vào rồi!" Diệp Phong rút thẻ bài khắc số 103 từ trong tay khác của Cố Thanh Âm ra, "Nếu sư muội cảm thấy hứng thú thì giờ Tý (*23h-1h sáng hôm sau) đêm nay đi vào thử xem đi."Hắn giơ giơ tấm mộc bài trong tay lên, "Vậy cái này sư huynh cầm đi dỗ người khác đây!"Diệp Phong hướng về phía Cố Thanh Âm mà chớp chớp mắt, sau đó nháy mắt đã không thấy tăm hơi, Cố Thanh Âm hiểu rõ, đây là hắn đi "tu luyện" đi.Cố Thanh Âm rũ mắt, nhìn tắm mộc bài trong tay, nghĩ thầm, thử thì thử đi!.........Trăng treo trên ngàn sao.Nửa đêm, giờ Tý.Cố Thanh Âm đi đến nơi để nhận chủ của hồ Bách Ẩn, nguyên bản nơi này là chỗ ẩn mình của Ma nữ Linh Tê, hoang tàn vắng vẻ.

Nhưng mà hiện tại lại có không ít người canh gác đi tuần tra."Mộc bài đâu?!" Cố Thanh Âm vừa đi qua thì bị ngăn trở lại.Cố Thanh Âm đưa mộc bài cho bọn họ xem qua, bọn họ cầm ở trong tay quan sát một lúc, sau đó mới nói: "Được rồi, ngày mai giờ Tý nhất định phải ra ngoài, đã hiểu chưa?""Đã biết." Cố Âm Thanh m nói xong, lắc mình liền đi vào bên trong hồ Bách Ẩn.Bên trong hồ Bách Ẩn đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc trước Ma nữ Linh Tê bố trí chỗ này thành động ngàn tơ, mà hiện tại, trong này lại sạch sẽ giống như nhà mẫu vậy.Cố Thanh Âm ở trong hồ Bách Ẩn đi qua đi lại, cũng không có phát hiện dị thường gì."Cái này đã nhận chủ rồi sao?" Cố Thanh Âm gõ gõ vách tường của hồ Bách Ẩn, hồ Bách Ẩn không chút sứt mẻ nào, ngược lại lại làm cho tay nàng có chút đâu."Không phải chứ? Chẳng nhẽ hồ Bách Ẩn này đã được định sẵn là phải về tay Bùi Ngọc nhi sao?" Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói.Hồ Bách Ẩn cũng không có trả lời nàng.Tức khắc nàng cảm giác không có gì thú vị hết, dù sao thì hiện tại vẫn còn sớm, nàng liền đơn giản ngồi xếp bằng khoanh chân ở trong này.......cắn hạt dưa.Chỉ trong chốc lát sau, trước mặt Cố Thanh Âm đã chất đống vỏ hạt hướng dương, nhưng mà thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?.Nháy mắt Cố Thanh Âm có chút vô lực, nàng cảm giác có chút mệt mỏi, nghiêng người nằm xuống, chỉ trong chốc lát sau thì đã ngủ mất rồi.Đang lúc nàng ngủ đến mơ mơ màng màng thì cảm giác được như bị cái gì đó động vào người mình vậy, nàng trở mình tiếp tục ngủ, nhung mà hình như không được đúng lắm.Lúc này Cố Thanh Âm mới không tình nguyện mà mở mắt ra, sau đó liền thấy được một màn kinh người - -"Đù má! Sao bụng của ta lại sáng lên vậy trời?!"*******************************.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi