CÁC VỊ SOÁI CA ĐỀU YÊU TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Lần thứ hai Tần Gia Mộc tỉnh dậy đã là 11h trưa, cậu chỉ có thể bất lực mắng câu "Chết tiệt!"
Phương Chính Hạo thấy cậu tỉnh rồi thì cũng rời giường, trần như nhộng bước xuống, sau đó lấy quần áo để mặc.
Lúc này Tần Gia Mộc mới nhớ ra một vấn đề, quần áo mặc trước lúc cậu hóa trang đã gửi ở quầy lễ tân, hôm qua lăn lộn với Quý Cảnh Lam, bộ đồ hầu gái bị vứt dưới đất, thê thảm không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Thế bây giờ cậu phải làm như nào? Mặc cái gì?
Phương Chính Hạo như hiểu cậu đang lo lắng điều gì, bình tĩnh mặc quần áo xong mới mỉm cười nhìn cậu.
"Anh mua cho em quần áo mới rồi đó, em mặc vào đi."
Tần Gia Mộc nghe thấy câu nói này liền có chút cảm động, hóa ra Phương Chính Hạo khi xuống giường thì vẫn còn là một chính nhân quân tử, còn biết mua quần áo cho cậu.
Tần Gia Mộc kêu Phương Chính Hạo lấy túi quần áo cho cậu, cậu sẽ thay đồ luôn trong chăn, tránh cho không mặc gì đi ra lại bị anh ăn tươi nuốt sống lần nữa.
Tần Gia Mộc thay đồ xong thì vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, soi gương thấy cổ có mấy vết đỏ như muỗi chích.
Tần Gia Mộc trầm mặc mấy giây, sau đó thở dài: Được rồi, coi như muỗi chích đi!
Vì đã là buổi trưa nên Phương Chính Hạo đưa Tần Gia Mộc đi ăn cơm luôn.


Địa điểm là một quán cơm nhỏ mà sạch sẽ, cách khách sạn vài km.
Phương Chính Hạo không cần hỏi Tần Gia Mộc muốn ăn gì, gọi liền một mạch những món mà cậu thích.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Tần Gia Mộc lướt điện thoại một lúc, cậu phát hiện, thế mà có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.

Lưu Dĩ Vân, Quý Cảnh Lam, rồi tin nhắn của An Tử Kiệt.
Còn một cuộc điện thoại từ tối hôm qua lúc cậu bị Phương Chính Hạo kéo đi, là Từ Minh Húc gọi đến.
Tần Gia Mộc nhắn tin trả lời An Tử Kiệt, đại khái là nhắn mình đã về, vẫn ổn, mới ngủ dậy nên giờ mới trả lời được.
Cậu nhắn tin hỏi Quý Cảnh Lam có chuyện gì vậy, còn Lưu Dĩ Vân thì trực tiếp bỏ qua.
Đến cái tên Từ Minh Húc, cậu có chút do dự, mãi một lúc sau khi thức ăn được mang lên, cậu mới nhấn vào nút gọi.
Sau mấy giây, đột nhiên Tần Gia Mộc nghe được tiếng chuông điện thoại từ phía sau.

Theo bản năng cậu quay lại thì vừa hay chạm mắt Từ Minh Húc.
Ủa???
Từ Minh Húc??
Tần Gia Mộc khó tin nhìn anh, sao anh cũng ở đây nhỉ?
Mà bên cạnh Từ Minh Húc còn tên họ Lưu đang ôm vai bá cổ anh.

Lưu Dĩ Vân thấy Tần Gia Mộc thì đi nhanh đến chỗ cậu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống: "Honey!"
Phương Chính Hạo đen mặt nhìn hai người, còn Từ Minh Húc thì sững sờ trong giây lát, điện thoại rơi "bộp" cái thì mới tỉnh lại.
Lưu Dĩ Vân gọi anh bạn đang thất thần kia vào ngồi cạnh mình, còn Tần Gia Mộc thì ghét bỏ ngồi cách xa Lưu Dĩ Vân.
Phương Chính Hạo lên tiếng: "Quan hệ của hai người là thế nào?"
Lưu Dĩ Vân nhanh mồm trả lời: "Như anh thấy đó, quan hệ người yêu."
Tần Gia Mộc trợn mắt nhìn Lưu Dĩ Vân, đang định lên tiếng giải thích thì thấy mặt của Phương Chính Hạo chỉ hơi trầm xuống, nhưng anh cũng không nói thêm gì cả, thấy thế, Tần Gia Mộc cũng im.

Tần Gia Mộc đập vào tay Lưu Dĩ Vân một cái, sau đó hỏi Từ Minh Húc: "Sao hôm nay lại đi ăn ở đây?"
Từ Minh Húc: "Muốn thử món mới."
Không hiểu sao nghe giọng của Từ Minh Húc, Tần Gia Mộc muốn nói thêm gì đó nhưng cậu cảm giác cổ họng mình như bị nghẹn lại, cuối cùng đành im lặng, tập trung ăn cơm.
Lưu Dĩ Vân và Từ Minh Húc sau khi gọi món thì cũng bắt đầu ăn, Lưu Dĩ Vân vừa tách đũa vừa nói.
"Thực ra quán cơm này khá gần với bệnh viện A, lão Từ thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ qua đây ăn trưa."
Tần Gia Mộc chỉ "Ò" một tiếng, coi như đã biết.
Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng khiến Tần Gia Mộc thấy cực kì khó chịu.

Thà cứ cãi nhau ỏm tỏi còn hơn là im lặng thế này.
Cậu cứ cảm giác bản thân mình là tra nam đi bắt cá nhiều tay, lừa tình trai nhà lành.
Đột nhiên có một suy nghĩ xẹt qua đầu Tần Gia Mộc, cậu ngừng lại mấy giây, sau đó mới cúi đầu ăn tiếp.
Ăn xong, ra về, Phương Chính Hạo và Lưu Dĩ Vân thanh toán, Tần Gia Mộc tranh thủ nói chuyện với Từ Minh Húc.
"Hôm qua anh gọi cho tôi là có việc gì?"
Từ Minh Húc liếc thấy vết hickey ái muội trên cổ cậu, đoán chắc là cậu mới mở điện thoại nên ban nãy gọi điện cho anh.
"Không có gì, chỉ là hôm qua đi dự tiệc, tình cờ thấy một người giống cậu mà thôi.
Ặc, không phải giống đâu, mà chính là tôi đấy!

Nhưng Tần Gia Mộc không thừa nhận: "Vậy hả? Chắc anh nhìn nhầm đó."
Từ Minh Húc rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, đúng lúc hai người kia thanh toán xong quay lại.
Lưu Dĩ Vân muốn đi cùng Tần Gia Mộc nhưng người đã bị Phương Chính Hạo kéo đi trước.
Trên xe...
Tần Gia Mộc nhìn mặt Phương Chính Hạo, khẽ hỏi: "Anh giận hả?"
Phương Chính Hạo lắc đầu: "Anh không giận."
Tần Gia Mộc thở dài trong lòng, sắc mặt anh đã bán đứng anh rồi đó!
"Thực ra là do Lưu Dĩ Vân đó tự nhận thôi, bọn em không có quan hệ gì cả."
Phương Chính Hạo chỉ "ừm" một tiếng.
Tần Gia Mộc nghĩ, mới yêu đương có mấy hôm mà đã mệt mỏi như vậy, nhưng vừa nhắm mắt một cái, không hiểu sao khuôn mặt của Từ Minh Húc ban nãy lại hiện lên.
Cậu phải làm sao đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi