CÁC VỊ SOÁI CA ĐỀU YÊU TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Lúc Quý Cảnh Lam bị lôi đi, Tần Gia Mộc đang ôm cổ anh liền bị mất đà, suýt ngã xuống, nhưng may có một bàn tay ai đó kịp thời vươn ra đỡ cậu.
Tần Gia Mộc ngẩng đầu lên, phát hiện thế mà lại là Lưu Dĩ Vân.
Sau đó lại nhìn người vừa lôi Quý Cảnh Lam đi, không ai khác chính là Phương Chính Hạo.
Tại sao hai người này đều ở đây???
Mà đã thế, Lưu Dĩ Vân đỡ cậu xong, còn chưa để cậu nói câu gì thì đã qua bên kia, cùng với Phương Chính Hạo túm đầu con gấu Quý Cảnh Lam mà đánh, sau đó kéo xuống.
Tần Gia Mộc không hiểu chuyện gì, vội chạy ra can ngăn.

An Tử Kiệt lại tưởng rằng đây là kịch bản mà Tần Gia Mộc sắp xếp, bấm máy liên hồi, đến khi thấy cậu hớt hải chạy đi thì mới kịp nhận ra mọi chuyện không phải được sắp xếp từ trước.
Tần Gia Mộc chạy đến thì Phương Chính Hạo với Lưu Dĩ Vân đã lôi được đầu gấu ra, nhìn thấy người trước mặt là Quý Cảnh Lam, liền sững sờ giây lát.
Trên tay Phương Chính Hạo còn đang cầm điện thoại, đang video call với Từ Minh Húc, mặt Từ Minh Húc trong màn hình cũng là ngỡ ngàng bật ngửa.
"Cái éo gì..." - Lưu Dĩ Vân chửi một câu.

Quý Cảnh Lam vừa khó hiểu vừa tức giận nhìn 2 người vừa đánh mình, may là có đầu gấu, chứ nếu không thì cậu đã nhập viện rồi.
"Các anh làm gì đấy hả?" - Tần Gia Mộc chất vấn, người đứng chắn trước mặt Quý Cảnh Lam.
Phương Chính Hạo khó xử, mãi không nói nên lời, thế là Lưu Dĩ Vân đành phải giải thích hộ.
"Thì là, có người gửi bức ảnh em chụp hình em chu môi với con gấu này, tư thế thân mật cho Phương Chính Hạo.

Phương Chính Hạo liền gửi vào nhóm chat, thấy em không rep liền biết chắc đúng rồi.

Thế là tôi với Phương Chính Hạo liền qua đây, lão Từ đang ở bệnh viện nên không đến được, đành video call, mà tôi cũng gọi cho Quý Cảnh Lam, cậu ta không nghe máy, với cả nhìn con gấu này thì ai nhận ra được là ai."
"Ai gửi ảnh cho anh?" - Tần Gia Mộc quay sang Phương Chính Hạo.
Phương Chính Hạo đường đường là một thân tổng tài cao lãnh, giờ lại khép nép như chim non.
"Là, Diệp Đình Quân."
Diệp Đình Quân à? Á à, biết ngay mà!
Lúc nhờ Lam Tinh Hải chụp ảnh cho, Tần Gia Mộc đã cảm giác có người khác cũng chụp ảnh mình rồi mà, hóa ra người đó lại là Diệp Đình Quân.
Tên này chắc lại ghen tuông đây mà, vì để kéo người yêu về nhà mà không từ mọi thủ đoạn.

Biết cậu và Phương Chính Hạo yêu đương, liền nhân lúc cậu chụp hình với người khác để ra tay.

Mà Quý Cảnh Lam còn mặc bộ đồ con gấu, nhìn qua thì không biết rõ là ai, mục đích là muốn kéo Phương Chính Hạo đến đây để gây rối.
Tần Gia Mộc lạnh mặt quay sang nhìn 2 người kia: "Các anh nghi ngờ em có người khác?"
Lưu Dĩ Vân và Phương Chính Hạo lập tức xua tay điên cuồng, vội thanh minh.

"Không phải đâu bảo bối, chỉ là thấy em thân mật với người lạ, mà cũng tại tên họ Quý này, tự nhiên mặc cái bộ này làm gì.

Bọn anh chỉ đến định đến trừng trị tên nào dám quyến rũ em thôi."
"Đúng đúng, chúng ta đã nói trước như vậy rồi mà!
Lúc này, không đợi Tần Gia Mộc lên tiếng, Quý Cảnh Lam đã không nhịn được mà hét vào mặt hai người.
"Thế các người không biết hỏi một câu à? Không biết lột cái mũ ra mà xem à? Bộ đồ này là Mộc Mộc kêu tôi mặc đó."
Hai người kia biết sai nên im re, còn Từ Minh Húc đã vội tắt máy từ bao giờ.
Tần Gia Mộc hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại, cậu biết là bản thân cũng có chỗ không đúng nên không muốn nói gì nữa, nhưng còn chưa kịp rời đi thì đã bị đuổi.
Ban nãy Lưu Dĩ Vân và Phương Chính Hạo đánh Quý Cảnh Lam đã gây ra sự chú ý không nhỏ, xung quanh bắt đầu có người tò mò, chỉ trỏ.

Mà đã thế còn đánh nhau ngay cửa khu vui chơi, bảo vệ thấy đông người liền đến xem, kết quả lại chứng kiến một màn drama tay 4, cuối cùng không cần biết rõ ràng sự việc, đuổi cả 4 người đi.
An Tử Kiệt đứng hóng chuyện cũng bị liên lụy.
Quý Cảnh Lam mặc bộ đồ con gấu của người ta, anh phải cởi ngay tại chỗ để trả đồ, may là không ai nhận ra, sau đó mắt điếc tai ngơ mà đi ra ngoài.
Ngại muốn chết đi được!
Tần Gia Mộc không có ý định đi về cùng đường với hai người kia, kéo tay Quý Cảnh Lam đi trước, Lưu Dĩ Vân với Phương Chính Hạo chỉ có thể ngậm ngùi mà về một mình.

An Tử Kiệt chạy theo Tần Gia Mộc, vốn định đưa cho cậu xem ảnh ban nãy mình chụp, thế nhưng không ngờ khi cậu nhìn vào, lại thấy khung cảnh hỗn loạn ban nãy.
Tần Gia Mộc đen mặt nhìn An Tử Kiệt đang cười hì hì.
"Tôi xin lỗi, lúc đầu tôi tưởng là kịch bản do cậu sắp xếp.

Tôi hứa, tôi sẽ xóa."
Sau đó mở cho cậu xem mấy tấm ảnh trước đó.

Trông thấy tài chụp ảnh của An Tử Kiệt có chút tiến bộ, tâm trạng Tần Gia Mộc lúc này mới khá hơn chút, bảo cậu ta: "Bao giờ về thì nhớ gửi ảnh cho tôi."
Nói rồi chui vào trong xe ô tô, để lại An Tử Kiệt một mình.
An Tử Kiệt nhớ lại màn "đánh ghen" vừa nãy, không nhịn được mà cảm thán: "Không hổ là đại thần, một lúc chơi tận mấy người!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi