CÁC VỊ SOÁI CA ĐỀU YÊU TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Tần Gia Mộc vừa hỏi xong, không khí nhất thời bị ngưng trệ mấy giây.

Cậu khó hiểu nhìn 4 người kia.
"Mấy anh sao vậy?"
Quý Cảnh Lam lên tiếng trước: "Bánh không ngon à?"
Tần Gia Mộc: "Đâu có, ngon lắm, chỉ có điều là cho nhiều đường nên hơi ngọt chút thôi."
4 người nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Phương Chính Hạo: "Là mấy người bọn anh cùng làm đó, lần đầu nên chưa có kinh nghiệm, nhưng em thấy ngon là được rồi."
Tần Gia Mộc ngạc nhiên: "Lần đầu á? Được đấy!"
4 người nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Thực ra đây không phải là cái bánh đầu tiên bọn họ làm.


Trước đó, để cho ra đời một chiếc bánh sinh nhật thơm ngon này, họ đã phải làm n chiếc bánh như thế rồi.
Còn đến tận tiệm bánh học công thức, rồi học trang trí.
4 người đàn ông to lớn thô kệch cùng nhau đứng trong bếp để làm một chiếc bánh sinh nhật, hết lần này đến lần khác mới được một chiếc như vầy.
Tần Gia Mộc tuy nói là hơi ngọt nhưng mình cậu ăn hết hơn nửa chiếc bánh.

Mấy người kia mỗi người đều ăn một miếng nhỏ cho Tần Gia Mộc vui, bởi vì lúc làm thử bánh, bọn họ đã phải nếm rất nhiều lần rồi, có chút ngán.
Ăn xong đã là 1h sáng, 4 soái ca để Tần Gia Mộc đi ngủ, còn bọn họ ở lại dọn dẹp.
Dù sao thì cậu có muốn, bọn họ cũng sẽ không cho cậu dọn, nghĩ như vậy, Tần Gia Mộc cũng không nói gì thêm mà đi vào phòng, đánh răng lại rồi đi ngủ.
...
Mà bởi vì tối đi ngủ muộn nên sáng dậy muộn, phải đến khi có một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trán Tần Gia Mộc thì lúc đó cậu mới tỉnh dậy.
Cậu cũng không rõ là ai đánh thức mình, chỉ mơ màng đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng.
Thế nhưng vừa xuống tầng, Tần Gia Mộc liền giật mình, tỉnh táo lại ngay lập tức.
Bởi vì 4 người kia mặc đồ giống như quản gia, xếp thành một hàng, sau đó cung kính cúi chào cậu.
"Chào cậu chủ."
Tần Gia Mộc: "Đây...đây là, đang đóng phim gì thế?"
"Quản gia" Lưu Dĩ Vân tiến lên trước một bước rồi nói: "Cậu chủ, hôm nay là sinh nhật của cậu, chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ cậu.

Cậu có yêu cầu gì có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng điều kiện của cậu tốt nhất có thể trong khả năng của mình ạ."
Tần Gia Mộc không hiểu mô tê gì hết.
Chẳng lẽ cậu xuyên không rồi?
"Này, các anh...có ổn không vậy?"
Từ Minh Húc trả lời: "Chúng tôi rất ổn, cảm ơn cậu chủ đã quan tâm."
Tần Gia Mộc:....!!!

Này không phải là cậu xuyên không, mà là bọn họ bị ma nhập mới đúng!
Phương Chính Hạo cung kính cúi người đưa Tần Gia Mộc đến bàn ăn, còn kéo ghế ra cho cậu.
Quý Cảnh Lam bê thức ăn từ trong bếp ra, thấy bộ dáng ngơ ngẩn của cậu, không nhịn được mà tiết lộ: "Này, mấy người bọn anh đang chơi một trò chơi, đó là đi tìm quà sinh nhật.

Nếu em có thể tìm được quà sinh nhật của 4 người bọn anh thì mọi thứ sẽ trở lại như bình thường ngay."
Tần Gia Mộc: "Hả?"
"Không phải hôm qua vừa mới tặng rồi sao?"
Mấy người đọc nhiều tiểu thuyết quá à, tác giả cũng không chém gió được đến mức độ đấy đâu.
Quý Cảnh Lam lại nói tiếp: "Không phải là tất cả, vẫn còn thứ bọn anh muốn tặng em.

Đây chỉ là vì muốn cho em một bất ngờ thôi mà."
"Em cứ hợp tác đi tìm là được."
Tần Gia Mộc thật sự cạn lời luôn, được rồi, hợp tác thì hợp tác.
4 người sẽ lái xe cùng đưa Tần Gia Mộc đi tìm quà của từng người một.
Đầu tiên là Phương Chính Hạo, anh để quà ở công ty, Tần Gia Mộc rất nhanh đã phát hiện được hộp quà trong ngăn kéo bàn làm việc.
Tiếp đến là nhà của Quý Cảnh Lam, gợi ý tìm kiếm là trên tầng 2, Tần Gia Mộc cũng vừa vào đã thấy hộp quà trên bậc cửa sổ, ở sau rèm cửa.

Thứ ba là nhà của Từ Minh Húc, gợi ý là ở ngoài sân, liếc mắt một cái Tần Gia Mộc đã thấy được món quà nằm trên bộ ghế đá kê ở ngoài.
Và cuối cùng là nhà Lưu Dĩ Vân, gợi ý là ngay trong căn phòng Tần Gia Mộc đang nằm.
Quà được để ngay bên cạnh gối cậu từ bao giờ mà cậu còn không biết.
Tần Gia Mộc tìm được quà rồi, thế nhưng mấy người kia chưa "trở lại như cũ", còn yêu cầu cậu không được mở quà trước 8h tối.
Tần Gia Mộc nghĩ thầm, được rồi, cậu sẽ hợp tác nốt lần này vậy.
Ăn xong bữa tối thì vừa vặn là 8h kém 10, Tần Gia Mộc lên phòng để mở quà.
Hộp quà của Phương Chính Hạo, bên trong có một chú bé bằng gỗ đang bước đi, có cả tấm thiệp nhỏ, ghi là: Hi vọng em sẽ mãi bình an.
Hộp quà của Quý Cảnh Lam là chú bé đi xe đạp, thiệp ghi: Em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ, bởi vì em còn có anh.
Hộp quà của Từ Minh Húc là một chiếc ô tô làm bằng gỗ, có ghi là: Thỏa sức làm chính mình, có anh luôn ở phía sau.
Và đến hộp quà của Lưu Dĩ Vân, Tần Gia Mộc lúc nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ ở trong, cậu đã bật khóc, tấm thiệp trong ngôi nhà ghi: Em không cần phải đi tìm kiếm hạnh phúc, bởi vì anh sẽ khiến em hạnh phúc mỗi ngày.
Còn một ghi chú nhỏ phía dưới: Em nhìn ra cửa sổ đi.
Tần Gia Mộc nhìn ra cửa sổ, đột nhiên cậu thấy một dòng chữ màu chạy qua bầu trời tối đen..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi