CÁCH ĐẤU BINH VƯƠNG


“Úi!” Lý Thực Thành hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Thực Thành, cậu không sao chứ?” Triệu Quốc Khánh vội giơ tay ra kéo dậy.
Lý Thực Thành đứng dậy xong xoa mông cười gượng: “Quốc Khánh à, bây giờ cậu thật sự rất đáng gờm, tôi dùng hết lực của tay mà cũng không đỡ được mười chiêu, có lẽ bây giờ kỹ năng cận chiến của cậu đã ngang tài với tiểu đội trưởng Phùng rồi đó.”
Phùng Tiểu Long ư?
Triệu Quốc Khánh thầm cười một tiếng, mình trải qua một tháng huấn luyện đặc biệt giống như được sống lại, hoàn toàn không thể nào so với một tháng trước được, những kỹ xảo, đặc biệt là kỹ xảo cận chiến là rõ ràng nhất.
Lúc đầu chiến đấu với Phùng Tiểu Long, ngay cả một chiêu cũng đánh không lại, mình hoàn toàn không thể so được với động tác nhanh nhẹn và phản ứng nhạy bén của đối phương, còn bây giờ thì khác.
Hôm qua Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long tiến hành một trận so tài cận chiến, cuối cùng thua trận với kết quả chỉ lệch một chiêu, trên thực tế là cậu cố tình bảo tồn thực lực.
Cậu tin Phùng Tiểu Long cũng bảo tồn thực lực, nhưng Triệu Quốc Khánh thầm đánh giá, nếu như đánh nhau thật, cậu chắc chắn mình đánh bại được Phùng Tiểu Long trong vòng trăm chiêu.
Một tháng trước còn là người có tố chất kém nhất trong toàn đội, một tháng sau đã có thể đánh bại vua cận chiến năm ngoái của đội chỉ trong vòng trăm chiêu, nếu để những người khác biết tốc độ phát triển của Triệu Quốc Khánh chắc chắn sẽ bị hù chết.
Triệu Quốc Khánh cũng không hài lòng, Phùng Tiểu Long chỉ là vua cận chiến của doanh mà thôi, mùa cận chiến năm ngoái đã bị loại trong thi đấu đoàn, càng lên cao càng nhiều cao thủ.
Nếu như mình thật sự muốn bước vào đội đặc chủng Phi Long thì nhất định phải ngày càng mạnh hơn nữa mới được.
“Cậu cũng giỏi mà, một tháng qua đã trưởng thành không ít đâu.” Triệu Quốc Khánh nói.
Lý Thực Thành cười hì hì, một tháng qua cậu ta cũng huấn luyện hết mình, cũng xem việc bước vào đội đặc chủng Phi Long là mục tiêu của mình.
Lúc này tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long đi về phía người mình mới so cận chiến xong là Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành rồi nói: “Ngày mai là đến ngày đấu rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi.”
“Vâng.” Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành cùng đáp.

Ăn cơm tối xong, Triệu Quốc Khánh lại lén chạy ra sau núi luyện phóng dao.

Qua một tháng nâng cao, phần phóng dao của cậu cũng thay đổi từ bắn chết mục tiêu cách năm mét thành mười mét, đồng thời chuyển từ mục tiêu cố định sang mục tiêu di động.
“Vèo.” Dao găm lướt qua, hai mảnh lá cây chậm rãi bay xuống, lúc rơi xuống tầm ngang người thì lại có hai vệt sắc bén lóe lên.
“Vèo, phụt!” Hai cái dao găm chuẩn xác bắn trúng lá cây đang bay xuống, đồng thời ghim nó lên thân cây.
Triệu Quốc Khánh đứng cách đó mười mét hài lòng mỉm cười, trong lúc cận chiến với chiến hữu thì cậu sẽ không dùng dao găm hại người, nhưng khi vào chiến trường thực thụ thì dao găm lại là tuyệt kỹ cứu mạng cậu, nhất là dưới tình huống không có súng đạn, dao găm càng có thể phát huy được hiệu quả đáng kinh ngạc.
Trong lúc không để ý thì sắc trời cũng hoàn toàn tối sẩm, Triệu Quốc Khánh rút hai thanh dao găm bay ngang tầm người rồi lại trèo lên cây tìm thanh dao găm đầu tiên.

Cậu vừa cất ba cái dao găm kia vào, định nhảy xuống thì thấy cách đó không xa có một bóng đen lấp ló, người nọ lén la lén lút đi về phía mình.
Triệu Quốc Khánh cảnh giác giấu cả người vào trong lá cây, âm thầm quan sát người tới.
Đối phương mặc đồ rằn ri, lúc đi qua dưới cây có thể nhìn thấy quân hàm trên vai hắn ta là sĩ quan cấp ba.
“Hình như lúc trước chưa từng thấy người này.” Triệu Quốc Khánh bối rối trong lòng, tên sĩ quan cấp ba này là ai, tại sao phải lén la lén lút xuất hiện sau núi đại đội chứ?
Sĩ quan cấp ba kia đi tiếp hơn mười mét nữa rồi ẩn thân sau một núi đá, ló đầu nhìn xuống đại đội một vòng.
Triệu Quốc Khánh thuận thế nhìn xuống, chẳng mấy chốc đã phát hiện có một người đang đi ra từ trong đại đội.
Bởi vì cách quá xa, trời lại tối nên cũng không nhìn rõ được là ai, nhưng mà cậu có thể khẳng định đối phương đang đi về phía này.

Sĩ quan cấp ba chờ khi đối phương cách hắn ta còn trăm mét nữa thì hoàn toàn ẩn mình vào sau núi đá, giống như định phục kích người tới.
Triệu Quốc Khánh không khỏi cảm thấy lo cho người vừa đi ra từ đại đội, nếu như người đó không phải đồng bọn với tên trốn sau núi đá thì chắc chắn sẽ bị phục kích.
Khoảng cách rút ngắn dần, cuối cùng Triệu Quốc Khánh cũng nhận ra người kia là tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long.
Triệu Quốc Khánh thầm cầm một cái dao găm trong tay, nếu như tên sĩ quan cấp ba kia thật sự muốn làm Phùng Tiểu Long bị thương thì cậu cũng chỉ có thể ra tay cứu giúp.
Phùng Tiểu Long cũng không biết có người mai phục sau núi đá, anh ta vừa đi tới trước núi đá, sĩ quan cấp ba đang núp phía sau đột nhiên nhảy ra, quát khẽ: “Coi quyền đây!”
Nếu không nhờ tiếng quát khẽ này thì e là dao găm trong tay Triệu Quốc Khánh đã bay ra rồi, lúc này cậu tạm thu dao găm vào, bình tĩnh quan sát tiếp.
Phùng Tiểu Long không hổ là vua cận chiến của doanh trại, lúc bị đánh lén cũng không hề hoảng loạn, anh ta lách người né nắm đấm của đối phương, sau đó nhào người tới đánh một quyền vào bụng đối phương.

“A.” Sĩ quan cấp ba kia rên một tiếng, không hề gục xuống mà cắn răng nhấc đầu gối về phía đầu của Phùng Tiểu Long.
Hai người quyền qua cước lại, chẳng mấy chốc đã đánh được bốn năm chiêu.
Không lâu sau, Triệu Quốc Khánh đã nhìn ra được cách thức, nhìn từ bên ngoài thì quyền phong của hai người đều mạnh mẽ nhưng thực tế cũng không tung ra sát chiêu, trận đánh của hai người càng giống bạn bè so tài hơn.
Sĩ quan cấp ba kia khoảng ba mươi tuổi, ở lứa tuổi của cuẩnh ta đã qua thời kì đỉnh cao của đời người từ lâu rồi, đang bắt đầu chậm rãi xuống dốc, cho dù là cận chiến hay sức mạnh cũng yếu hơn Phùng Tiểu Long rõ ràng.
Qua mười lăm chiêu, Phùng Tiểu Long hoàn toàn chiếm thế thượng phong, lúc tung chiêu thứ hai mươi, sĩ quan cấp ba bị một cước gạt ngã xuống đất, sau đó Phùng Tiểu Long vung quyền nhào tới.
“Được rồi, tôi đầu hàng!” Sĩ quan cấp ba khẽ kêu lên, nhận thua.
Phùng Tiểu Long cũng dừng công kích kịp thời, vươn tay kéo sĩ quan cấp ba lên, cười nói: “Đội trưởng Lưu, anh vẫn rất đáng gờm.”

“Đáng gờm?” Đội trưởng Lưu lườm Phùng Tiểu Long một cái, mất hứng nói: “Năm ngoái thi đấu doanh tôi còn có thể chịu của cậu năm mươi chiêu, hôm nay tôi lại chỉ chịu được hai mươi chiêu, thế mà cậu còn nói tôi đáng gờm.

Hừ, thằng nhóc đáng ghét, cậu đang đổi cách mắng chửi tôi đấy à?”
Phùng Tiểu Long cười ha hả, thực tế thì anh ta nói không sai, đúng là đội trưởng Lưu vẫn ghê gớm như trước đây, chỉ là một năm qua anh ta đã mạnh lên rất nhiều.
Năm ngoái Phùng Tiểu Long nhận được danh hiệu vua cận chiến của doanh, kết quả lại bị loại lúc thi đấu đoàn, điều này khiến anh ta bực bội trong lòng.

Anh ta nghĩ cho dù năm nay không thể nào vào được đội đặc chủng Phi Long thì cũng phải tiến lên một bước mới được.
Phùng Tiểu Long không hút thuốc lá nhưng hôm nay lại cầm một hộp thuốc ra, lấy một điếu, châm lửa rồi đưa cho đội trưởng Lưu, chờ đối phương hút một hơi rồi mới nói: “Đội trưởng Lưu, năm nay thi đấu doanh, chúng ta lại đấu một trận nữa đi.”
Đội trưởng Lưu như bị sặc khói, ho hai tiếng rồi xua tay: “Không, năm nay tôi không tham gia mùa cận chiến.”
“Gì cơ?” Phùng Tiểu Long cảm thấy rất kinh ngạc, phải biết đội trước Lưu trước mặt cũng là một tuyển thủ mạnh trong doanh tham gia thi đấu đoàn như mình, thực lực rất mạnh.
Đội trưởng Lưu cười nói: “Cũng vì tôi không có ý định tham gia đấu cận chiến năm nay nên hôm nay mới hẹn cậu ra đánh một trận đó, chủ yếu là muốn xem xem cả năm không gặp, cậu đã đến trình độ nào rồi.”
“Nhưng tại sao chứ? Đội trưởng Lưu, sao anh lại muốn từ bỏ vậy? Chẳng lẽ anh không muốn gia nhập vào đội đặc chủng Phi Long ư?” Phùng Tiểu Long khó hiểu hỏi.
Đội đặc chủng Phi Long!
Rõ ràng lúc nghe thấy cái tên này, mắt đội trưởng Lưu sáng lên, anh ấy cũng từng tuổi trẻ bồng bột, cảm thấy dựa vào năng lực của bản thân, chắc chắn có thể gia nhập vào đội đặc chủng Phi Long, nhưng mấy năm qua, qua mấy mùa cận chiến, anh ấy mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Ánh mắt vừa sáng ngời lại nhanh chóng phai nhạt đi, đội trưởng Lưu xua tay nói: “Già rồi, mùa cận chiến là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu, người già như tôi thì thôi.

Ha ha, năm nay tôi không đi làm chi, đỡ phải mất mặt.”
Phùng Tiểu Long cảm thấy hơi thương tiếc nhưng lại không nói được gì, cả đời người một khi qua giai đoạn nào đó thì không phải chỉ nói mình không chịu thua thì sẽ không thua.

Đội trưởng Lưu hít một hơi thuốc lá rồi trầm giọng nói: “Tiểu Long à, năm nay cậu phải cẩn thận một chút.

Đội hai của chúng tôi có một người tên là Đàm Tinh Thần, mặc dù chỉ là tân binh nhưng tố chất tổng hợp lại cực kỳ mạnh, nhất là kỹ năng cận chiến, tôi không sống nổi mười chiêu của cậu ta nữa đó.”
Mười chiêu!
Không chỉ Phùng Tiểu Long kinh ngạc mà ngay cả Triệu Quốc Khánh đang trốn trên cây gần đó cũng giật mình.
Vua cận chiến năm ngoái như Phùng Tiểu Long sau khi tăng thực lực cũng phải dùng hai mươi chiêu mới có thể đánh bại sĩ quan cấp ba trước mặt, Đàm Tinh Thần lại chỉ dùng mười chiêu, tên đó mạnh cỡ nào chứ?
“Trừ Đàm Tinh Thần bên đội hai của chúng tôi ra thì người của đội một, đội súng máy, đội pháo đều khó đối phó.

Tóm lại, mùa cận chiến năm nay chắc chắn sẽ càng kịch liệt hơn mấy mùa trước!” Đội trưởng Lưu nói tiếp, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân anh không tham gia quý cận chiến nữa, có lẽ năm nay anh đã bị loại tư cách tham gia ở thi đấu doanh rồi.
Phùng Tiểu Long bày tỏ lòng biết ơn trước sự nhắc nhở của đội trưởng Lưu, sau đó hai người nói chuyện phiếm thêm một lát rồi tự tách ra.
Triệu Quốc Khánh nhảy xuống, nghĩ ngợi gì đó rồi chạy về phía sĩ quan cấp ba đội trưởng Lưu, cậu đi đường tắt vòng qua trước mặt đối phương.
Nếu năm nay cao thủ nhiều như mây, vậy Triệu Quốc Khánh cũng muốn biết rốt cuộc thực lực của mình đến đâu, mà đội trưởng Lưu chính là cơ hội để cậu kiểm tra thực lực của mình.
Chàng trai nào mà không có ước mơ, đội trưởng Lưu từ bỏ ước mơ của mình cũng không cam tâm được, trên đường về rầu rĩ không vui, cúi đầu im lặng, mãi đến khi sắp đụng vào Triệu Quốc Khánh thì anh mới phát hiện có người đang cản đường.
Đội trưởng Lưu tưởng là trộm, chờ khi thấy rõ Triệu Quốc Khánh cũng mặc quân trang như mình thì ông mới thả lỏng một chút, hỏi: “Cậu là ai?”
Triệu Quốc Khánh tìm ít bùn trên đường bôi trên mặt, cộng thêm trời tối nên hoàn toàn không sợ đối phương nhớ rõ mặt mình, vì vậy nói thẳng: “Đội trưởng Lưu, tôi muốn đánh với anh một trận.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Hi vọng anh có thể dùng hết toàn lực.”
Đội trưởng Lưu nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh vài giây, đột nhiên như hiểu ra gì đó, cười nói: “Được!” Nói xong anh cũng bày ra một tư thế, nói tiếp: “Đúng lúc khi nãy tôi chưa đánh đã, bây giờ đánh cho đã đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi