CÁCH ĐẤU BINH VƯƠNG


Triệu Quốc Khánh trốn trong bụi rậm, dùng ống nhòm để quan sát tình hình trong thung lũng, tiếng của Bàng Hổ vang lên bên tai.
“Bên địch có tổng cộng là mười tên, ở hướng 10 giờ, cách đây 120m, sau vách đá có hai tên đang ẩn nấp.

Gần hướng 11 giờ, cách đây khoảng 145m đến 150m, có ba tên đang trốn trong bụi cây.

Sát hướng 1 giờ, cách đây 130m, có một tên trốn sau tảng đá.

Gần hướng 2 giờ, cách đây 160m, có bốn trên trong rừng cây.” Bàng Hổ nói một mạch, báo cáo chi tiết tình hình mình quan sát được cho Triệu Quốc Khánh.
Thông qua ống nhòm Triệu Quốc Khánh lần lượt tìm ra các mục tiêu, đồng thời dựa theo vị trí của địch, anh tìm được một hang động gần hướng 12 giờ.
“Có thể nhìn rõ ai đang ở trong động không?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Bàng Hổ khẽ lắc đầu, cúi đầu nói: “Trong động quá tối, hơn nữa còn bị tảng đá chặn lại, không nhìn được.

Nhưng tôi dám cá chắc, người trong động là người của chúng ta.”
Bất luận là ai, Triệu Quốc Khánh đều quyết định ra tay ứng cứu.

Cho dù trong hang động không có người, nhưng có thể hạ thêm vài tên lính đánh thuê thì cũng tốt.
“Đội trưởng Phùng, Thực Thành, hai người đi đối phó bốn tên nhãi trong rừng, tôi ở đây nổ súng thì hai người ra tay.” Triệu Quốc Khánh quay đầu dặn dò.
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành nấp sau lưng của Triệu Quốc Khánh, nghe thấy Triệu Quốc Khánh phân phó xong lập tức gật đầu nhận lệnh, tiếp cận địch ở hướng gần 2 giờ.
“Còn lại 6 tên, cậu có chắc sẽ giải quyết sạch bọn họ không?” Bàng Hổ có chút lo lắng hỏi, anh ta biết Triệu Quốc Khánh đánh võ rất giỏi nhưng không biết rằng Triệu Quốc Khánh còn có kỹ thuật súng đáng gờm hơn.
Triệu Quốc Khánh cười nhạt, nghiêng đầu nhìn tảng đá hướng bên trái cách đó 20m, anh căn dặn Bàng Hổ: “Cậu đến chỗ đó đợi tôi là được.”
Điều tối kỵ nhất của các xạ thủ là bắn vào một chỗ liên tục cùng một lúc, thường thì trước khi bắn, các xạ thủ sẽ tìm cho mình một vài điểm ngắm.


Để sau khi lên nòng có thể nhanh chóng thay đổi vị trí.
Triệu Quốc Khánh tìm tổng cộng là 3 điểm ngắm bắn, một tên hiện tại đang trốn trong bụi cây, vách núi nằm bên tay trái cách đó hơn 20m, và sau lưng gốc cây nằm bên tay trái.

Có thể di chuyển qua lại giữa 3 điểm bắn này khiến cho địch bối rối.
Bàng Hổ có chút do dự, nhưng vẫn nghe theo sự phân phó của Triệu Quốc Khánh, trốn phía sau vách đá, dùng ống nhòm quan sát tình hình của địch.
Lính đánh thuê trong rừng sâu đã im hơi lặng tiếng được vài phút, họ rất bực bội vì nãy giờ vẫn chưa bắn trúng mục tiêu, một cuộc tấn công mới đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Triệu Quốc Khánh hướng nòng súng lên người kẻ thù ở hướng gần 1 giờ, đối phương thuộc tầng lớp đặc công.

Ngay lúc này một khẩu AT4, đã nhắm thẳng vào hang động chuẩn bị tấn công.
“Bằng.” Triệu Quốc Khánh bóp cò, khoảng cách 130m chẳng có khó gì, viên đạn đã hạ gục mục tiêu một cách hoàn hảo.
“Đùng! Bùm…chíu!” Bởi vì mục tiêu ngã xuống nên làm cho khẩu AT4 bị lệch vị trí, bắn lên phía trên của hang động.
Vào khoảnh khắc mà tiếng súng của Triệu Quốc Khánh vang lên, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành cũng theo đó mà nổ súng, từng loạt đạn phóng về phía bốn tên trong rừng rậm.
Có hai tên lần lượt chết dưới nòng súng của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, hai tên còn lại nghe thấy tiếng súng thì vội vàng di chuyển tiến hành phản kích.
Triệu Quốc Khánh không mong đợi Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành sẽ giết hết bốn tên lính đánh thuê trong một lần, mục đích bảo hai người nổ súng chỉ vì muốn phân tán sự chú ý của đối phương, khiến kẻ địch không thể phát hiện ra họ trong tích tắc.
Hai chọi hai, cho dù Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành không thể giết chết hai tên lính đánh thuê nhưng ít nhất thì hai người chẳng gặp nguy hiểm gì.
Kế hoạch tiến công của địch bị phá vỡ, điều này khiến bọn chúng tức điên, ba tên ở hướng 11 giờ cũng gia nhập vào trận đột kích tấn công Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành.
“Tạch tạch tạch…” Trong hang động truyền đến tiếng gào của súng trọng liên.
Đàm Thiếu Ngữ đang lo không biết thoát khỏi vòng vây thế nào, anh ta vui mừng không xiết khi nghe thấy tiếng súng vang lên.

Bất kể người xuất hiện ở đây đang đấu với ai, anh ta cũng vô cùng cảm động.


Đàm Thiếu Ngữ nắm lấy cơ hội này bắn trả mạnh mẽ, 3 tên ở hướng 11 giờ của Triệu Quốc Khánh trở thành mục tiêu đầu tiên của anh ta.

Một tên lính đánh thuê không phòng bị tốt đã bị đầu đạn của súng trọng liên xuyên qua người.
“Tốt quá!” Triệu Quốc Khánh mừng thầm trong bụng.
Lúc nãy Triệu Quốc Khánh còn tưởng người trong hang động đã mất khả năng chiến đấu.

Bây giờ nhìn thấy đối phương phấn chấn như thế, hùng dũng như thế thì thở phào một hơi.
Trong chớp mắt 10 tên địch đã chết mất bốn tên, áp lực của Triệu Quốc Khánh và mọi người giảm đi hẳn.
Bởi vì có sự chi viện hỏa lực từ Đàm Thiếu Ngữ, Triệu Quốc Khánh không vội di chuyển vị trí mà anh hướng nòng súng về hướng 10 giờ.
Khoảng cách hơn 120m có hai tên đang ẩn nấp, hai tên này cũng sử dụng súng trọng liên, nhìn thấy Đàm Thiếu Ngữ tập kích thì bọn họ bóp cò theo bản năng để áp chế hỏa lực của Đàm Thiếu Ngữ.

Còn tên xạ thủ đảm nhiệm súng trọng liên hiển nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của Triệu Quốc Khánh.
“Bằng.” Viên đạn bắn chính xác vào đầu tên cầm súng trọng liên.
“Lính bắn tỉa, có lính bắn tỉa!” Một tên phụ tá súng máy khác phụ trách nạp đạn cho súng trọng liên hét toáng lên, đồng thời ôm súng trọng liên nấp sang một bên.

Đảo mắt nhìn xung quanh để tìm vị trí của Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh đã chuyển chỗ sang phía sau tảng đá chỗ Bàng Hổ đang núp, vừa cúi xuống thì nghe Bàng Hổ nói: “Hướng 10 giờ, cách đây 120m, mục tiêu dùng súng trọng liên, hướng gió Đông, tốc độ gió…”
Thông qua ống nhòm Triệu Quốc Khánh đã xác định được xạ thủ súng trọng liên mới.


Trong khi Bàng Hổ báo cáo số liệu, anh cũng tiến hành thay đổi đơn giản, sau đó dứt khoát bóp cò.
“Bằng!” Tiêu diệt thành công hai mục tiêu hướng 10 giờ.
Sau đó Triệu Quốc Khánh, Bàng Hổ dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển đến gốc cây phía trước mặt.

Tầm nhìn ở đây rộng hơn, nhìn từ trên cao, có thể thấy được toàn bộ quân địch.
“Hướng 2 giờ, cách đây 160m, hướng gió Đông…” Bàng Hổ tuôn một hơi.
Khi Bàng Hổ báo cáo các số liệu liên quan Triệu Quốc Khánh đã nhắm thẳng và mục tiêu, Bàng Hổ vừa dứt lời anh bèn nổ nhẹ nhàng nổ súng.
“Bằng!” Một tên lính đánh thuê đang giao chiến với Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành ngã gục xuống.
Bây giờ là 2 vs 1, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành chiếm được lợi thế tuyệt đối.

Hai người bắt đầu tấn công mạnh mẽ, bắn chết tên cuối cùng chẳng qua chỉ là vấn để thời gian.
“Hướng 11 giờ, cách 140m…” Bàng Hổ lại thông báo các chỉ số liên quan.
“Bằng.” Lại một tên nữa gục trước nòng súng của Triệu Quốc Khánh.
Ẩn nấp, thay băng đạn, rồi chuẩn bị bắn lần nữa.

Mọi động tác của Triệu Quốc Khánh đều vô cùng liền mạch, nhưng lại phát hiện trận đấu lúc này đã kết thúc.
Mười tên lính đánh thuê.

5 tên chết dưới nòng súng bắn tỉa của Triệu Quốc Khánh, 3 tên bị Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành hợp lực giết chết, còn hai tên kia thì bị Đàm Thiếu Ngữ xử gọn.
Bàng Hổ cầm ống nhòm tỉ mỉ quan sát xung quanh, anh ta nói với Triệu Quốc Khánh: “Có lẽ đã an toàn rồi.”
Triệu Quốc Khánh cũng đảo mắt tuần tra một vòng, xác nhận xung quanh không còn kẻ địch, lúc này Đàm Thiếu Ngữ thò đầu ra khỏi hang.
“Là Đàm Thiếu Ngữ.” Triệu Quốc Khánh khẽ thốt lên, thấy Đàm Thiếu Ngữ không có ý định đi ra, anh hạ lệnh: “Đi, đến xem xem.”
Đàm Thiếu Ngữ thấy Triệu Quốc Khánh và những người khác thì vô cùng kích động, hét toáng lên: “Tôi cần túi cứu thương, các cậu có túi cứu thương không?”
Trên người những tên lính đánh thuê đều có túi cứu thương, Triệu Quốc Khánh chợt lấy làm lạ tại sao Đàm Thiếu Ngữ không tự đi ra lấy, đợi sau khi đi vào mới hiểu lý do, chân phải của Đàm Thiếu Ngữ bị đạn bắn trúng, chảy máu lênh láng.

Đàm Thiếu Ngữ chộp lấy túi cứu thương trong tay Triệu Quốc Khánh, sau đó xoay người phóng về phía Đàm Tinh Thần, hô lên: “Em, đứng vững, anh dẫn em rời khỏi chỗ này!”
“Xoẹt!” Đàm Thiếu Ngữ dùng lực quá mạnh khiến đồ đạc trong túi cứu thương bị xé toang, vật phẩm trong túi bị rơi vãi ra đất.
“Em trai, đứng yên!” Đàm Thiếu Ngữ vừa hét lên vừa run rẩy gom những vật phẩm trong túi cứu thương bị rơi xuống đất, không hề quan tâm vết thương trên đùi mình.
“Để cho tôi.” Triệu Quốc Khánh nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Đàm Thiếu Ngữ.
“Cậu?” Đàm Thiếu Ngữ nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Khánh.
“Tôi biết chút y thuật.” Triệu Quốc Khánh nói.
Đàm Thiếu Ngữ nghe Triệu Quốc Khánh nói anh am hiểu y thuật thì vội vàng tránh ra, đôi mắt trông chờ nhìn Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh ném một túi cứu thương cho Đàm Thiếu Ngữ, nói: “Cậu xử lý vết thương trên chân mình chút đi, bằng không em trai cậu không sao còn cậu thì chết vì mất máu quá nhiều đó.”
“Ừm, ừm.” Đàm Thiếu Ngữ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của Triệu Quốc Khánh và Đàm Tinh Thần, vẻ mặt anh ta tràn đầy lo lắng.
Triệu Quốc Khánh lắc đầu thở dài một tiếng, anh biết nếu anh không cứu Đàm Tinh Thần thì Đàm Thiếu Ngữ sẽ không yên tâm.

Thế là anh không nói gì thêm nữa, anh rút cây kim khâu ra rồi vá mười mấy mũi lên chân lên chân Đàm Tinh Thần, sau đó băng bó cho anh ta để cầm máu.
Bàng Hổ đứng canh ở cửa, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành phụ trách thu dọn chiến trường, thu thập những vũ khí trang bị của quân địch và tất cả những món đồ mọi người cần đến.
Hơn 10 phút sau.
Một Đàm Tinh Thần vốn đang tới nhợt như sắp chết đột nhiên mở mắt, ánh mắt anh ta nhìn Triệu Quốc Khánh rồi vội dán lên người Đàm Thiếu Ngữ, mở miệng gọi: “Anh hai.”
Giọng nói rất nhỏ, nó nói lên nỗi lo lắng của Đàm Tinh Thần, dù anh ta bị thương rất nặng như điều anh ta nghĩ đến đầu tiên là anh trai Đàm Thiếu Ngữ của mình.
“Anh hai ở đây, anh không sao!” Đàm Thiếu Ngữ vội vàng chống tay bò sang, gương mặt đầy niềm vui, giống như một đứa trẻ nhận được kẹo.

Miệng nói tới nói lui một câu duy nhất: “Anh ở đây, anh không sao.”
Triệu Quốc Khánh nghe thấy câu này bèn đanh mặt lại: “Đàm Thiếu Ngữ, tôi nói rồi, nếu cậu không xử lý cái vết thương trên chân kia thì cậu sẽ chết vì mất máu đó!”
Ý thức của Đàm Tinh Thần có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn xuống dưới nhìn chân của Đàm Thiếu Ngữ.
“Anh không sao, bây giờ anh hay xử lý ngay đây! Không sao, anh hai chỉ xước miếng da thôi mà!” Đàm Thiếu Ngữ cười khì, dáng vẻ đó giống hệt một đứa trẻ lỡ làm sai, anh ta cầm lấy túi cứu thương tự mình xử lý.
Cơ thể của Đàm Tinh Thần vô cùng yếu ớt, sau khi thấy anh trai vẫn còn sống thì mỉm cười mãn nguyện, sau đó lâm vào hôn mê..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi