CÁCH NUÔI DƯỠNG BỆNH KIỀU

Mười lăm tháng giêng âm lịch là ngày hội nguyên tiêu. Khi màn đêm buông xuống, từng nhà trong thành Vân Châu giăng đèn kết hoa, trên đường lớn người đến người đi không dứt, nơi nơi tràn ngập không khí vui mừng ngày hội.

Trời vừa mới mưa, cờ hoa trên cầu vẫn còn hơi ướt, phía trên mặt cầu đọng lại đầy vũng nước sâu cạn khác nhau, người đi đường vẫn che dù giấy, tựa hồ còn chưa chú ý tới cơn mưa đã tạnh. Dưới cầu là nước sông lưu động, gió mát từ từ thổi tới, làn nước nhảy nhót nhộn nhạo, được ngọn đèn dầu chiếu rọi, dường như lấp lánh vụn vàng.

Phó Vân Cảnh đứng ở giữa cầu, mặc một bộ y phục trắng như tuyết, mặt mày như họa, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống người hắn, ẩn ẩn như có ánh sáng lay động. Hắn thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, tựa như đang đợi ai đó. Thỉnh thoảng hai ba nam nữ tuổi trẻ đi ngang qua người, càng nổi bật lên chiếc bóng hết sức cô độc của hắn. Hắn mím môi, nhịn không được lại nhìn tờ giấy trong tay——

Tiểu Cảnh, đêm nay giờ Dậu gặp mặt trên cầu Lục Sóng, không gặp không về.

Tờ giấy này được Phó Vân Cảnh phát hiện ở trong phòng sau khi trờ về từ quân đội lúc chạng vạng, không để tên người, nhưng chỉ dựa vào chữ viết, hắn liền có thể nhận ra là chữ của Diệp Trăn Trăn.

Sau lưng tờ giấy còn vẽ một gương mặt tươi cười rất lớn, Phó Vân Cảnh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Xem xong tờ giấy, hắn liền dựa theo nếp gấp ban đầu gấp nó lại một lần nữa, sau đó vô cùng trân quý mà thả lại trong tay áo.

"Cảnh ca ca!"

Lại vào lúc này, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nữ đầy kinh hỉ. Hắn theo bản năng mà xoay người lại, sau khi thấy rõ thiếu nữ đứng cách đó không xa, tươi cười trên mặt chưa trút hết, nhưng tim đã chậm rãi trầm xuống.

Trương Mạn cười đi đến trước mặt hắn, cao hứng nói: "Cảnh ca ca, ngươi tới thật sớm!"

Phó Vân Cảnh dùng mặt vô biểu tình mà nhìn Trương Mạn, lãnh đạm hỏi: "Sao lại là ngươi?"

"Sao? Trăn Trăn tỷ không nói cho ngươi nói sao? Người hẹn ngươi chính là ta!" Nhìn thấy sắc mặt lập tức lạnh nhạt xuống của Phó Vân Cảnh, trong lòng Trương Mạn lộp bộp một chút, không khỏi thu hồi tươi cười, thật cẩn thận nói: "Ta sợ trực tiếp hẹn ngươi ra, ngươi sẽ không đáp ứng, cho nên mới cầu xin Trăn Trăn tỷ hỗ trợ. Cảnh ca ca, ngươi tức giận sao?"

"Thì ra là thế." Phó Vân Cảnh gật gật đầu, thần sắc trước sau vẫn nhàn nhạt, "Không biết đại tiểu thư hao hết tâm tư để kêu Vân Cảnh ra tới như vậy, rốt cuộc là có việc gì quan trọng?"

Tới lúc này, cho dù Trương Mạn trì độn, cũng nhận ra được Phó Vân Cảnh không vui. Nàng kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười cứng đờ: "Ta chỉ nghĩ hôm nay là nguyên tiêu, việc trong quân đội hẳn không nhiều như ngày thường, mới muốn mời ngươi cùng đi xem hoa đăng."

"Cảm tạ hảo ý của đại tiểu thư. Nhưng Vân Cảnh và đại tiểu thư chỉ quen biết hời hợt, hơn nữa nam nữ khác biệt, ngươi và ta cùng đi xem hoa đăng chỉ sợ không ổn."

Phó Vân Cảnh nhàn nhạt nói, cho dù thần sắc xa cách, nhưng ngôn từ, cử chỉ vẫn mười phần có lễ như cũ, làm người tìm không ra nửa điểm sai lầm.

Trương Mạn nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt giống như ánh trăng thanh lãnh, nhịn không được đỏ hốc mắt, run rẩy nói: "Vân Cảnh, ta đã làm rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ý tứ của ta sao?"

Phó Vân Cảnh nhìn nàng một cái liền quay đầu, trong mơ hồ, nàng nghe được hắn khe khẽ thở dài, "Đại tiểu thư vẫn nên tìm người khác xem hoa đăng cùng ngươi đi. Vân Cảnh mệt mỏi, phải về phủ nghỉ ngơi, mời đại tiểu thư cứ tự nhiên."

Nhưng hắn mới vừa đi vài bước, thiếu nữ sau lưng liền lập tức lớn tiếng gọi lại: "Vân Cảnh ngươi đứng lại đó cho ta!"

Phó Vân Cảnh dừng chân nhưng không quay đầu lại, chỉ nghe người phía sau ngừng lại, ngay sau đó nghẹn ngào nói: "Vì sao ngươi luôn trốn tránh ta? Chẳng lẽ mặt mày ta xấu xí đến mức ngươi liếc mắt một cái cũng không muốn sao?"

Nghe thấy người phía sau khóc nức nở, Phó Vân Cảnh chỉ cảm thấy phiền chán. Hắn vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, nhu tình còn sót lại không nhiều lắm đều dành cho Diệp Trăn Trăn, không còn phần nào cho người khác nữa. Vốn vì nể mặt Trương Bồi Phong, hắn mới không muốn mọi chuyện ầm ĩ khó coi, miễn làm Trương Bồi Phong mất mặt, nên mới dùng cách xử lý lạnh lùng này để Trương Mạn biết khó mà lui, không ngờ nàng ngược lại càng cản càng hăng. Thật là làm hắn đau cả đầu.

Chuyện tới bây giờ, xem ra uyển chuyển cự tuyệt đã không thể thực hiện, hắn phải trực tiếp bày tỏ ý tứ của mình cho Trương Mạn biết, nếu không những chuyện này chỉ sợ sẽ không ngừng tái diễn.

Vì thế, Trương Mạn nhìn thấy người vốn phải rời khỏi đột nhiên đi vòng lại, từng bước một mà đi về phía nàng. Lòng nàng vui vẻ, cho rằng Phó Vân Cảnh thay đổi chủ ý, nào ngờ nàng còn chưa vui vẻ bao lâu, đã lập tức bị hắn hắt nước lạnh: "Lúc trước Vân Cảnh cho rằng chỉ cần không đáp lại, đại tiểu thư sẽ biết khó mà lui, nhưng hôm nay xem ra, Vân Cảnh thấy không phải vậy. Ta vẫn luôn không nói rõ ràng với ngươi, thật sự xin lỗi. Thừa dịp hôm nay có cơ hội, ta sẽ nói thẳng với ngươi—— ta không thích ngươi, hy vọng ngươi đừng tiếp tục lãng phí thời gian trên người ta nữa."

"Vì sao? Là do ta không tốt ở chỗ nào sao? Bất luận gia thế hay tướng mạo, trong những người ngươi quen biết, ta không phải giỏi nhất tốt nhất, nhưng tuyệt đối cũng không kém mà? Ngươi còn cái gì không hài lòng? Ngươi dùng một lần này nói ra, tất cả thứ đó ta đều có thể sửa vì ngươi!" Trương Mạn thút tha thút thít nức nở nói, cái mũi trở nên hồng thấu, nước mắt treo ở hốc mắt cũng rơi xuống theo, làm nàng trông càng có vẻ nhu nhược đáng thương.

Nhưng Phó Vân Cảnh như không nhìn thấy, vẫn không dao động như cũ: "Đừng uổng phí tâm tư nữa."

"Ta không cảm thấy đây là uổng phí tâm tư. Ta, ta thực thích ngươi, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thích một người như vậy. Dù sao ngươi cũng không có người mình thích, sao ta không thể tiếp tục theo đuổi ngươi?" Trương Mạn xoa xoa nước mắt, nhìn thẳng Phó Vân Cảnh, kiên định nói.

"Không, ta đã người trong lòng. Có lẽ so với người khác hoặc so với ngươi, gia thế, bề ngoài của nàng đều kém hơn, nhưng trong lòng ta, nàng chính là tốt nhất, trên đời không có bất kỳ kẻ nào so được với nàng, trừ nàng, ta cũng sẽ không thích bất kỳ kẻ nào khác."

Nghe vậy, Trương Mạn sửng sốt, tựa hồ không dự đoán được Phó Vân Cảnh sẽ nói như vậy, mà Phó Vân Cảnh cũng không tiếp tục cho nàng cơ hội nói chuyện, vừa nói xong, hắn đã trực tiếp xoay người rời đi.

Gió đêm hơi lạnh thổi tới bên người, nhưng vẫn không thể thổi tan phiền muộn trong lòng Phó Vân Cảnh.

Lúc nhận được tờ giấy, hắn còn tưởng rằng Diệp Trăn Trăn mời hắn ngắm hoa đăng, lòng tràn đầy vui mừng mà tới chỗ hẹn, kết quả lại nhìn thấy một người khác. Cho dù đã sớm biết nàng không thích hắn, đối tốt với hắn bất quá là xuất phát từ tỷ tỷ quan tâm tới đệ đệ, nhưng trong lòng hắn vẫn nhịn không được lặng lẽ chờ mong có một ngày nàng sẽ phát hiện ra tâm ý của hắn, sẽ yêu hắn như hắn yêu nàng.

Phó Vân Cảnh đi xuống cầu Lục Sóng, xuyên qua đám người chen chúc, đi vào rừng cây tùng lâm rậm rạp. Hắn biết mỗi khi Diệp Trăn Trăn không có việc gì, hơn phân nửa sẽ đến nơi này giải sầu, quả nhiên, mới vừa xuyên qua rừng thông, hắn đã thấy được cô nương làm hắn yêu đến mức ngực nóng lên hôi hổi, lại hận nghiến răng nghiến lợi lúc này đang ngồi bên dòng suối, cầm bầu rượu nhỏ uống từng ngụm rượu.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khe hở tùng diệp rồi trút xuống, suối nước trong mát lẳng lặng chảy xuôi dòng, cô nương bên cạnh ngâm chân trần vào trong nước, hơi cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt nàng, không hiểu sao lại hiện lên vài phần cô đơn.

Trong nháy mắt, oán khí đọng lại của hắn dọc theo đường đi liền biến mất, tựa như chưa bao giờ tồn tại. Hắn nghĩ, đại khái đời này hắn cũng không có cách nào chân chính tức giận với nàng.

Hắn tựa vào một thân cây nhìn Diệp Trăn Trăn uống rượu, qua một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng kêu: "A Trăn tỷ tỷ."

Diệp Trăn Trăn sửng sốt, không dám tin mà ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Phó Vân Cảnh đột nhiên xuất hiện. Nàng "A" một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, lung lay đi về phía người mà tưởng như ảo ảnh.

Đi được vài bước, nàng chợt không cẩn thận trượt chân, ngay sau đó cả người ngã xuống. Phó Vân Cảnh vội vàng chạy như bay lại đây, không chút nghĩ ngợi mà dùng thân mình đỡ lấy Diệp Trăn Trăn đang sắp té ngã.

Cuối cùng hai người nặng nề ngã trên mặt đất, Diệp Trăn Trăn phía trên, Phó Vân Cảnh lót thân dưới người nàng.

Đá vụn bén nhọn chọc phía sau lưng, trên người lại bị Diệp Trăn Trăn đè nặng, Phó Vân Cảnh nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên, nhưng vẫn theo bản năng mà xem xét người trên người có bị thương hay không. Chờ đến khi nhìn thấy nàng không tổn hao lông tóc gì, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

"Kỳ quái, sao ta ngã xuống cũng không đau nhỉ?" Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu mày, kỳ lạ nói.

"Đó là vì ta làm đệm thịt cho ngươi." Phó Vân Cảnh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói.

Diệp Trăn Trăn sửng sốt, tức khắc tỉnh rượu hơn phân nửa. Nàng xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Phó Vân Cảnh dưới thân đang cười như không cười mà nhìn nàng.

Nàng nấc rượu một cái, kinh hô: "Ôi trời, thế mà thật là ngươi! Ta còn tưởng là ta nhìn lầm rồi! Tiểu Cảnh sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đi xem hoa đăng cùng Mạn Mạn sao?"

Phó Vân Cảnh thở dài, nghiêm túc nói: "A Trăn tỷ tỷ, về sau ngươi đừng tác hợp cho ta với Trương Mạn nữa, ta không thích nàng."

"Vì...... Vì sao? Người ta trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn là nữ nhi của đại đương gia, vì sao ngươi lại không thích nàng?" Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy đầu mơ mơ màng màng, còn có chút đau, lòng lại là vui mừng khôn xiết, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không hiểu sao. Nhưng tâm tình của Phó Vân Cảnh bên cạnh lại không mỹ diệu như vậy, cơ hồ là trong nháy mắt kia nàng vừa nói xong, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.

"Bởi vì ta thích người lớn tuổi hơn ta."

"Thích người lớn tuổi hơn ngươi?" Diệp Trăn Trăn lắc lắc đầu, căng đầu lưỡi nói: "A, Trương Mạn nhỏ hơn ngươi hai tuổi. Hừm...... Trách không được ngươi không thích nàng."

Phó Vân Cảnh nhìn thấy bộ dáng không tim không phổi này của nàng liền nhịn không được hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng so đo với một con ma men thật sự nhàm chán, đành phải khẽ cắn môi, yên lặng đem ủy khuất nuốt xuống.

Hắn đang muốn nâng Diệp Trăn Trăn lên từ trên mặt đất, lại thấy nàng đột nhiên sáp lại gần, đôi mắt không chớp mà nhìn hắn.

Khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần, gần đến mức chóp mũi sắp chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phun vào làn da Phó Vân Cảnh, hắn tức khắc cứng ngắc cả người, ngay cả việc hô hấp cũng đã quên mất.

Ngay lúc Phó Vân Cảnh đang khẩn trương đến chân tay luống cuống, Diệp Trăn Trăn đột nhiên cười hì hì: "Vậy trừ bỏ lớn tuổi hơn ngươi, còn có yêu cầu gì không? A Trăn tỷ tỷ ngày thường sẽ giúp ngươi lưu ý một chút!"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người xối một bồn nước lạnh, khẩn trương quanh quẩn trong lòng tức khắc biến mất. Phó Vân Cảnh nhìn bộ dáng không tim không phổi của Diệp Trăn Trăn, không khỏi trừng mắt liếc nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ ngốc."

"Cái gì?"

"Ta nói, người ta thích là đồ ngốc." Thấy Diệp Trăn Trăn còn muốn nói chuyện, Phó Vân Cảnh lập tức gõ xuống trán nàng thật mạnh, thấy nàng bị đau, lập tức nói tiếp: "Đừng có hỏi loại vấn đề này nữa."

"Ò." Diệp Trăn Trăn sờ sờ cái trán đã đỏ ửng, có chút ủy khuất đáp lời. Phó Vân Cảnh thở dài, vẫn đành nhẹ giọng nói: "Trời không còn sớm, ta đưa ngươi về."

Nói xong, hắn liền cúi người, hướng Diệp Trăn Trăn nói: "Đi lên đi."

"Ừm." Diệp Trăn Trăn ngoan ngoãn đáp, sau đó liền bò lên lưng hắn, cùng dùng đôi tay ôm vòng lấy cổ hắn.

Chờ người sau lưng ngồi ổn định, Phó Vân Cảnh liền bắt đầu bước đi, nhưng vì lo lắng cho người trên lưng, hắn đi không nhanh lắm. Không bao lâu, con ma men vừa rồi còn mười phần tinh thần đã ngủ mất, còn phát ra tiếng thở nhè nhẹ. Nhìn hai cái bóng gắt gao dựa sát vào nhau trên mặt đất, Phó Vân Cảnh nhịn không được khe khẽ thở dài.

Có đôi khi, hắn hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, nói như vậy, thời gian bọn họ ở chung sẽ có nhiều hơn một chút. Nhưng có đôi khi, hắn lại hy vọng thời gian trôi đi nhanh hơn, tốt nhất có thể làm hắn lớn lên trong một đêm, như vậy hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà theo đuổi nàng, chứ không phải vĩnh viễn bị nàng xem như đệ đệ.

Nhưng mặc kệ thế nào, tóm lại nàng chính là của hắn. Về điểm này, bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì cũng không thể thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói: Giờ Dậu tương đương 17—19 giờ ở Bắc Kinh. Baidu nói như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi