CÁCH NUÔI DƯỠNG BỆNH KIỀU

Hoa nở rực rỡ trong Ngự Hoa Viên, đủ loại màu sắc hình dạng tranh nhau, muôn hồng nghìn tía.

Đế vương trẻ tuổi trầm mặc, khuôn mặt tuấn mỹ không biểu tình, tầm mắt tựa hồ dừng ở đóa hoa khoe sắc trên tranh vẽ, lại tựa như chỉ đang đơn thuần thất thần. Chúng cung nữ thái giám phía sau hắn nơm nớp lo sợ, khẩn trương đến mức không dám thở ra.

Mọi người đều nói gần vua như gần cọp, lời này dùng ở trên người đế vương tuổi trẻ Phó Vân Cảnh thật sự không thể nào thỏa đáng hơn. Hắn vừa đăng cơ một năm đã xử tử gần một ngàn người, có khi chỉ vì đối phương nói sai một câu mà đã không chút lưu tình ban chết, có khi thậm chí không cần lý do đã gϊếŧ, càng giống như đế vương tuổi trẻ chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn xem trò chơi gϊếŧ người tàn khốc. Loại táo bạo dễ giận, tính cách vặn vẹo vô cùng tàn nhẫn này khiến đám người trong hoàng cung hoảng sợ. Mọi người chỉ phải càng thêm cẩn thận làm việc, miễn cho vừa lơ đãng đã chọc giận vị đế vương hỉ nộ vô thường này, rồi lại trở thành một vong hồn trong cung.

Một con bướm màu sắc sặc sỡ bay qua trước mắt Phó Vân Cảnh, sau đó nhẹ nhàng dừng trên đoá hoa diên vĩ màu lam tím, gió nhẹ hơi hơi lướt qua, cánh bướm cũng theo đó run rẩy, nhưng nó lại không rời bỏ hoa diên vĩ dưới thân.

Phó Vân Cảnh chán chường nhìn sinh linh nhỏ yếu cách đó không xa, đang chuẩn bị bãi giá hồi cung, lại nghe phía sau tựa hồ có người đang kêu nhũ danh quá khứ của hắn, giọng điệu xa lạ lại quen thuộc, vô tình làm hắn nhớ tới cánh bướm nhẹ run dưới cơn gió thoảng, trái tim cũng giống vậy mà rung động lên theo.

Hắn đột nhiên xoay người sang chỗ khác ——

Bởi vì cách nhau quá xa, Phó Vân Cảnh không nhìn thấy rõ ràng, chỉ mơ hồ nhận ra là một nữ tử dáng người nhỏ xinh. Hắn trầm mặc nhìn người nọ đến gần, đến cách khoảng chừng vài bước, nàng dừng chân, hốc mắt rưng rưng mà ngóng nhìn hắn, độ cung nở rộ bên khóe miệng làm hắn không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc đến lạ.

"Tiểu Cảnh! Tiểu Cảnh! Tiểu Cảnh!"

Hắn há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại như si ngốc mà không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể ngơ ngẩn mà nhìn nữ tử cách đó không xa vừa khóc vừa cười. Trái tim đập càng lúc càng nhanh, giống như có cái gì đó sắp sống lại, lại vào lúc này, đại thái giám Phúc Toàn bên cạnh gầm lên: "Chu quý nhân lớn mật! Nhìn thấy Hoàng Thượng sao còn không hành lễ?"

Giọng điệu sắc nhọn của thái giám nháy mắt lôi hắn trở lại hiện thực, mộng của hắn cũng theo đó vỡ tan. Hắn nhìn thấy rõ ràng bộ dáng nữ tử trước mặt, mặc dù có vài phần tương tự cùng người hắn thương nhớ ngày đêm, nhưng mà, nàng ta không phải là nàng, hiện giờ nàng ta chỉ là một phi tử trong hậu cung của hắn, thậm chí tên nàng hắn cũng không nhớ rõ.

Người nọ tựa như cũng bị dọa sợ, sửng sốt, ngay sau đó nôn nóng nói: "Tiểu Cảnh, ta là...... Ta là......"

Ngươi là cái gì?!

Hy vọng mới vừa dập tắt lại lần nữa bốc cháy lên, hắn không chớp mắt mà nhìn nữ tử trước mặt, từ sâu trong nội tâm tựa hồ chờ mong cái gì, nhưng đợi hồi lâu, người trước mặt vẫn chỉ ở lặp lại hai câu này, hy vọng nóng cháy dâng lên dưới đáy lòng cũng dần dần trở nên mỏng manh, cho đến khi bị tắt toàn bộ.

Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.

Phó Vân Cảnh! Rốt cuộc ngươi đang chờ mong cái gì?! Còn phải trải qua bao nhiêu lần thất vọng nữa thì ngươi mới nguyện ý tiếp thu hiện thực đây?! Nàng đã, nàng rõ ràng đã......

Hắn không ngừng tàn nhẫn mà tự hỏi dưới đáy lòng, ánh mắt nhìn về phía nữ tử trước mặt trở nên càng ngày càng lạnh nhạt, gần như là chán ghét, "Chu quý nhân đúng không? Ngươi cảm thấy hậu cung này chỉ có một mình ngươi cho nên đắc ý lắm à? Ngươi thì tính là thứ gì! Ngươi thật sự cho rằng trẫm sẽ không gϊếŧ ngươi sao!"

Câu cuối cùng cơ hồ là rống lên, giống như làm thế sẽ có thể giảm bớt thất vọng chợt dâng lên dưới đáy lòng hắn, mà nữ tử cũng bị tiếng hét phẫn nộ của hắn dọa sợ, mắt to ươn ướt tràn ngập kinh hoảng, lại như chứa một tia ủy khuất.

Sau đó chỉ thấy nàng "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt hắn, lắp bắp nói: "Ta, ta...... Thực xin lỗi Hoàng Thượng, thần thiếp không phải cố ý, vừa rồi không cẩn thận đụng phải đầu, cho nên nhất thời thần trí không thanh tỉnh, thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi."

Phó Vân Cảnh nhấp môi im lặng không nói, nhìn thân mình nữ tử run nhè nhẹ, không hiểu sao, lòng lạnh lẽo như băng chợt nứt ra một khe hở nho nhỏ, vô cớ sinh ra một tia không đành lòng. Hắn còn chưa hiểu được loại cảm xúc này từ đâu mà đến, miệng đã nghĩ một đằng nói một nẻo: "Kêu một lần nữa."

Vừa dứt lời, hai người đều ngẩn ra, ngay cả Phúc Toàn bên cạnh cũng nhịn không được kinh ngạc.

"Kêu, kêu cái gì?" Nữ tử nhỏ giọng hỏi.

Đúng vậy, kêu cái gì? Vừa rồi chỉ là vừa khéo hô lên gần âm mà thôi, cho dù cũng là hai chữ đó, nếu không phải người nọ kêu, thì có ý nghĩa gì chứ?

Phó Vân Cảnh thất thần nghĩ, không khỏi trầm mặc xuống. Đúng lúc này, giọng nói thanh thúy của nữ tử lại lần nữa vang lên, thử thăm dò kêu: "Tiểu Cảnh?"

Tức khắc thân mình hắn cứng đờ, hai mắt gắt gao trừng nhìn nữ tử có vài phần tương tự với cố nhân trước mặt, dưới ánh mắt hùng hổ doạ người của hắn, người nọ sợ tới mức rụt rụt thân mình. Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì cả người đã khôi phục lại trạng thái bình thường, "Trẫm không biết ngươi là trùng hợp hay cố ý biết được nhũ danh của trẫm, nhưng đây là một lần cuối cùng trẫm cho phép ngươi kêu nó, nếu trẫm lại còn nghe thấy, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Nói xong lời này, Phó Vân Cảnh liền lập tức phất tay áo rời đi, cung nữ thái giám phía sau thấy thế lập tức đi theo, đám người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Ngự Hoa Viên.

Đợi đến khi bóng dáng mọi người đều biến mất, nữ tử lập tức tê liệt cả người ngã xuống mặt đất, giống như vừa sống sót sau tai nạn mà há mồm thở phì phò, mấy cung nữ hầu hạ nàng lập tức đi tới, luống cuống tay chân nâng nàng dậy, cũng không ngừng hỏi han ân cần ở bên.

Đúng lúc này, trong đầu nữ tử đột nhiên đinh linh một tiếng, ngay sau đó vang lên tiếng máy móc quen thuộc: "Ký chủ, ngươi có khỏe không?"

"Ta không sao, ta chỉ là...... chưa lấy lại tinh thần." Nàng trả lời ở trong đầu, người ngoài nhìn thấy chỉ cho rằng nàng đang ngẩn người, ai cũng không nghĩ đến nàng kỳ thật là đang đối thoại cùng hệ thống. Mà người trước mặt cũng không phải là Chu quý nhân, mà là Diệp Trăn Trăn đã thay da đổi xác.

Đúng vậy, Diệp Trăn Trăn lại trọng sinh một lần nữa, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không thể ngờ được.

Nàng nhớ rõ sau khi nàng nhảy xuống thành lâu, bởi vì lúc ấy bị hệ thống che mất cảm giác đau, cho nên khi chết nàng cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là thân mình trở nên rất nhẹ, tựa hồ linh hồn thoát khỏi thân thể, bắt đầu lang thang du đãng trong bóng đêm sâu không thấy đáy. Những ngày như vậy không biết kéo dài bao lâu, thẳng đến khi đầu nàng truyền đến một trận đau đớn xé rách, nàng lại lần nữa tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là nam nhân dáng người đĩnh bạt ngồi ở đình hóng gió, chỉ liếc mắt một cái nàng đã nhận ra đó là Tiểu Cảnh của nàng, nàng cho rằng mình đang nằm mơ, nhiều năm trước thả người xuống lâu thành chỉ là một cái ác mộng, hiện giờ tỉnh mộng, nàng lại về tới bên người Tiểu Cảnh. Vì thế dưới sự kích động, nàng mới bỏ qua thay đổi trên người Phó Vân Cảnh, ngơ ngác mà kêu nhũ danh của hắn.

Diệp Trăn Trăn cười khổ: "Thống Tử, ngươi cũng không có nghĩa khí lắm nhỉ? Chuyện ta mượn xác trọng sinh sao ngươi lại không nói trước cho ta? Hại ta thiếu chút nữa gây họa lớn rồi! Ánh mắt vừa rồi của Tiểu Cảnh thật là đáng sợ, nếu không phải ta phản ứng mau, ta cảm thấy hắn thật sự có thể gϊếŧ ta đấy!"

Hệ thống: "Xin lỗi, ký chủ. Tại hạ vốn muốn miêu tả tình huống cho ngươi nhưng ngươi vừa thấy Phó Vân Cảnh đã trực tiếp kêu người, tại hạ cho dù muốn ngăn cản cũng không kịp. Nhưng ngươi cứ yên tâm, nam chủ sẽ không gϊếŧ ngươi."

Diệp Trăn Trăn: "Vì sao?"

Hệ thống: "Bên kia có một hồ nước, ngươi qua đi soi sẽ biết."

Diệp Trăn Trăn nhíu mày, không tiếp tục truy vấn mà dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước nhanh đến bên hồ, vừa cúi người xuống, đã nhìn thấy bộ dạng đoan trang của nguyên chủ.

Tuy rằng hồ nước không rõ ràng như gương, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ diện mạo người trong nước. Không hề khoa trương mà nói, Chu quý nhân này và cô gái nhà nông Diệp Trăn Trăn giống nhau ít nhất bảy tám phần, chỉ là tướng mạo xinh đẹp hơn một chút, khi nàng nhếch môi, làm ra tươi cười như ngày xưa, cơ hồ có thể nói rằng lấy giả đánh tráo với nàng ban đầu!

Trách không được Phó Vân Cảnh vừa mới bắt đầu nhìn thấy nàng đã có phản ứng lớn như vậy! Cho nên, Phó Vân Cảnh là bởi vì Chu quý nhân lớn lên giống nàng mới thủ hạ lưu tình sao? Và chuyện nạp nàng ta vào hậu cung cũng là vì bề ngoài Chu quý nhân giống nàng?

Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn không khỏi cảm thấy tâm tình phức tạp, rất nhiều khổ sở và đau lòng còn trộn lẫn một tia ghen tuông khó có thể phát hiện: "Nhưng ta không hiểu, Thống Tử. Chiếu theo lời trước kia của ngươi, chỉ cần Phó Vân Cảnh có thể thuận lợi đăng cơ, tuyến cốt truyện của thế giới này đã có thể thuận lợi vận hành. Hiện giờ hắn không phải đã trở thành hoàng đế rồi sao? Ngươi còn mất công làm ta sống lại như vậy làm gì?"

Máy móc trong đầu trầm mặc một lát, sau đó nói: "Bởi vì Phó Vân Cảnh mất khống chế. Hiện tại hắn đã trở thành một bạo quân khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật."

Diệp Trăn Trăn sửng sốt, đang muốn tiếp tục hỏi, lại nghe thấy một cung nữ bên cạnh nhút nhát sợ sệt nói: "Nương nương, bên hồ nguy hiểm, ngài mau trở lại đi! Hoàng Thượng không trách tội ngài, ngài cũng đừng luẩn quẩn trong lòng!"

Mặc dù hậu cung chỉ có một phi tử là Chu quý nhân, nhưng Phó Vân Cảnh chưa từng sủng hạnh nàng. Trước khi hắn trở thành hoàng đế đã không có thê thiếp bên người, khi đó có thể nói là vì nghiệp lớn, nhưng hôm nay đăng cơ đã gần một năm, ngay cả một nữ nhân hắn vẫn không chạm qua, thực sự khiến người cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì tướng mạo Phó Vân Cảnh tuấn tú như thiên thần, ban đầu các nữ nhân trong cung ngoài cung đều nổi lên tâm tư với hắn, thậm chí có chút lớn mật mà trực tiếp đến trước mặt hắn để câu dẫn, nhưng vị đế vương tuổi trẻ này không hề biết thương hương tiếc ngọc, không những không bị dụ hoặc thành công, ngược lại còn quăng những người đó vào đại lao, cuối cùng làm các nàng rơi vào kết cục hoặc chết hoặc bi thảm.

Ước chừng là nhờ cái danh phi tử duy nhất trong cung này làm Chu quý nhân tự tin, hoặc là cuộc sống trong thâm cung thật sự quá mức tịch mịch, nàng rốt cuộc vẫn nhịn không được mua chuộc tiểu cung nữ bên người Phó Vân Cảnh, lệnh nàng nói cho mình biết lịch trình của Phó Vân Cảnh. Vốn còn cho rằng có thể diễn một vở tình cờ gặp gỡ lãng mạn với Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên, lại không ngờ trời mưa làm đường trơn trượt, Chu quý nhân vô ý trượt chân đụng vào cây cột, trực tiếp chưa xuất trận mà đã chết trước, để Diệp Trăn Trăn chiếm lấy thể xác nàng. Nhưng các cung nữ này không biết việc này, chỉ cho rằng Chu quý nhân bị mất thể diện trước mặt hoàng đế nên luẩn quẩn trong lòng, liền sôi nổi lại đây khuyên giải an ủi "nàng".

"Ta không sao, ta chỉ là đang tự hỏi một chút chuyện, các ngươi đứng ở một bên đi, đừng quấy rầy ta." Diệp Trăn Trăn nói.

Mấy cung nữ liếc nhau, đè nặng nghi hoặc dưới đáy lòng xuống, đáp: "Thưa vâng."

Vội vàng dặn dò xong mấy cung nữ bên cạnh, Diệp Trăn Trăn liền gấp gáp truy vấn hệ thống: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao Phó Vân Cảnh lại biến thành bạo quân?!"

"Bởi vì ngươi đã chết." Giọng điệu của máy móc trong đầu vẫn không hề phập phồng, giống như hoàn toàn không biết việc nói ra những lời này sẽ mang đến cho người khác bao nhiêu chấn động "Tại hạ vốn còn cho rằng chỉ cần hắn thuận lợi đăng cơ, cốt truyện sẽ quay về quỹ đạo, nhưng chuyện phát triển sau này lại hoàn toàn vượt qua dự liệu của tại hạ. Trước kia đã từng nói với ngươi, bởi vì Mai Nhẫm Hạnh xuyên qua dẫn tới tuyến cốt truyện hỗn loạn, nhưng vẫn còn một việc lúc ấy tại hạ chưa nói với ngươi, đó chính là trong cơn hỗn loạn trên, Phó Vân Cảnh đã hắc hóa. Sau khi biết được việc này, tại hạ đã bắt đầu xuống tay tìm kiếm người thích hợp xếp vào bên cạnh Phó Vân Cảnh, ý đồ thay đổi tính cách dần dần vặn vẹo của hắn, nhưng người có thể chất thích hợp để xuyên qua không nhiều lắm, mà người có một viên xích tử chi tâm (tâm trong sáng như em bé) lại càng thiếu. Sau nhiều lần trắc trở, tại hạ mới tìm được ngươi. Tuy rằng ngươi không có hoàn toàn sửa được tính cách vặn vẹo của nam chủ, nhưng ít ra những lúc hắn ở bên cạnh ngươi vẫn rất bình thường, nhưng phần bình thường này sau khi ngươi chết đi liền thay đổi. Khi đó tại hạ mới biết được ngươi là điểm duy trì cân bằng nam chủ với thế giới, một khi ngươi không ở cạnh, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Muốn cởi chuông phải tìm người cột chuông, cho nên tại hạ cho ngươi trọng sinh, hy vọng ngươi có thể ngăn cản nam chủ tiếp tục hắc hóa."

Diệp Trăn Trăn: "Nhưng hiện tại hắn thậm chí còn không nhận ra ta! Hơn nữa vừa rồi ta muốn nói với hắn ta là ai cũng không thể nói ra, tựa như bị một cổ lực lượng vô hình bóp chặt yết hầu vậy. Ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hệ thống: "Đây là hạn chế của hệ thống đối với ngươi, bởi vì giúp ngươi trọng sinh đã xem như phá lệ, không có khả năng lại vì ngươi mà thay đổi quy tắc. Tuy rằng ngươi không thể trực tiếp nói cho Phó Vân Cảnh, nhưng ngươi có thể dẫn đường hắn khiến hắn phát hiện ra thân phận của ngươi, như vậy không tính là vi phạm quy định."

Diệp Trăn Trăn: "Được, ta đã biết. Thống Tử, hiện tại nói cho ta biết mấy năm nay Tiểu Cảnh đã trải qua những gì đi, ta...... Ta muốn biết hắn đã sống thế nào." Cho dù không thể chân chính làm bạn ở bên cạnh hắn, nhưng ít nhất nàng phải biết được tất cả quá khứ của hắn. Tiểu Cảnh của nàng, sao lại biến thành như hiện giờ?

Vì thế, trong đầu Diệp Trăn Trăn bắt đầu hiện ra hình ảnh tương ứng, giống như ấn nút tua nhanh, nhanh chóng xẹt qua trong đầu nàng, cho nàng nhìn thiếu niên quen thuộc ngày xưa dần dần biến thành thanh niên, thân hình diện mạo không ngừng trở nên thành thục, mà biểu tình trên mặt cũng càng thêm cương nghị.

Khoảng cách hiện giờ với năm đó nàng thả người xuống thành đã được mười năm. Từ sau ngày nàng chết đi, Phó Vân Cảnh liền mang theo đại quân đoạt lại Vân Châu, Tiêu Bình bị Phó Vân Cảnh dùng cực hình, ngũ mã phanh thây, thi thể treo trên tường thành ba ngày ba đêm, toàn bộ binh lính Thưởng tộc hắn mang theo cũng bị treo cổ. Năm thứ ba sau khi nàng chết, Phi Ưng Bang tiếp tục phát triển lớn mạnh, Trương Bồi Phong trong một lần chiến đấu với Thưởng tộc mà bỏ mình, Phó Vân Cảnh chính thức tiếp nhận Phi Ưng Bang. Tới năm thứ năm, Phó Vân Cảnh dẫn dắt quân đội công chiếm cứ điểm cuối cùng của Thưởng tộc, đến tận lúc này, thế lực Thưởng tộc hoàn toàn tiêu vong trên đất Minh Quốc, uy danh của Phó Vân Cảnh lan xa. Cùng năm đó Kiến Linh Đế băng hà, con trai của Mai Quý Phi đăng cơ, nhưng hắn suốt ngày trầm mê tửu sắc không để ý tới triều chính, thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch. Năm thứ bảy, Phó Vân Cảnh mang theo đại quân đảo chính, binh lính Minh Quốc liên tục bại lui, tân đế vì sợ hãi mà chết bệnh, Phó Vân Cảnh thuận lý thành chương đăng cơ hoàng đế, lăng trì xử tử mẫu tộc của Mai Quý Phi cùng chúng đại thần năm đó tham dự mưu hại hoàng hậu, thay mẫu tộc sửa án xử sai. Năm thứ tám, Phó Vân Cảnh hoàn toàn thanh trừ thế lực đối địch trong nước. Năm thứ chín, Phó Vân Cảnh mang theo đại quân tấn công Thưởng tộc, diệt chủng đất nước này, hiện giờ đã đưa về bản đồ Minh Quốc. Phó Vân Cảnh không chỉ có cưỡng chế kẻ xâm lược di dời, còn mở rộng lãnh thổ Minh Quốc to lớn hơn đến mức trước nay chưa từng có, quốc lực ngày càng cường đại, các nước phụ cận cũng sôi nổi xưng thần. Nhưng đồng thời, ác ý của hắn đối với thế giới này và người khác cũng càng thêm mãnh liệt, đến đây, Phó Vân Cảnh đã hoàn toàn khác biệt với hắn trong tuyến cốt truyện, biến thành bạo quân vừa đáng chê vừa đáng khen."

Tuy nói tính cách hắn ở quá khứ có chút vặn vẹo, nhưng ít nhất sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng hôm nay sao đã biến thành như vậy? Là bởi vì nàng đã chết sao? Nàng...... thật sự quan trọng đến vậy sao?

Hình ảnh trong đầu dần dần tan đi, Diệp Trăn Trăn mím môi, tâm tình càng thêm phức tạp. Tuy nói trên con đường trở thành đế vương đều tràn ngập bụi gai, nhưng khi nàng nhìn thấy những tổn thương và đau đớn mà Phó Vân Cảnh phải chịu mấy năm nay vẫn không nhịn được đau lòng. Cho dù thế nào, cái chết cũng không thể xoá nhoà đi những kỷ niệm ấm áp giữa bọn họ, cho dù hiện giờ tính tình và bề ngoài của hắn thay đổi rất nhiều, cơ hồ đã trở thành một người xa lạ, nhưng nói đến cùng hắn vẫn là Tiểu Cảnh của nàng.

Diệp Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, kiên định nói từng câu từng chữ: "Ta sẽ làm Tiểu Cảnh của ta trở về."

Tác giả có lời muốn nói: chương này viết đã lâu, vốn năm sáu ngàn chữ lại bị ta xóa thành 4000, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng biến thành như bây giờ, ai.

Chương hai người bọn họ gặp lại khó viết quá ô ô ┭┮﹏┭┮

--

Editor có lời muốn nói: tác giả thấy khó viết nên tác giả cho ngược banh chành luôn. Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần :((

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi