CÁI GỌI LÀ KHÔNG QUEN KHÔNG BIẾT



Phần đệm:
Editor: Anh Anh
Lâm Mậu đào đất trong sân, cậu muốn trồng cho mình một gốc cây sồi xanh, cây non này là mấy hôm trước ông nội mua từ chợ về cho cậu nghịch, từ sáng sớm Lâm Mậu đã đội mũ cầm xẻng bắt đầu đào hố, giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, cậu vùi đầu đào được một cái hố nông trên mặt đất thì cả người đã đầy mồ hôi, không để ý lau qua một cái, bùn liền dính hết lên mặt.
Trước khi Lâm Thế Đông vào đến sân thì đã lớn tiếng gọi từ xa: "Mậu Mậu! Mau ra mà xem! Ông nội mua gì về cho con này!"
Lâm Mậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái lồng chim trên tay Lâm Thế Đông, cậu ném xẻng chạy tới, Lâm Thế Đông cười giơ lồng chim cho cậu xem.
Lồng chim bằng sắt rất lớn, bên trong có hai con vẹt xám châu Phi, đang mổ lông cho nhau, thấy Lâm Mậu tò mò nhìn mình mà cũng không sợ hãi, thỉnh thoảng liếc qua một cái còn mang theo ánh mắt vinh nhục đều không sợ.
Lâm Thế Đông nhéo nhéo mũi Lâm Mậu, gương mặt mang theo nụ cười dắt tay đứa nhỏ vào trong nhà, ông treo lồng chim lên ban công, rồi ôm Lâu Mậu ngồi xuống ghế xích đu lắc lư lắc lư.
"Hai con chim này ấy." Lâm Thế Đông chỉ vào lông chim ở đối diện: "Thông minh lắm, chỉ cần dạy là bọn nó sẽ biết nói chuyện, con dạy nhé?"
Lâm Mậu phồng má, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Lâm Thế Đông cười cười, ông xoa đầu đứa nhỏ, buông câu ông nội đi nấu cơm, rồi để một mình Lâm Mậu ở lại với hai con chim ngốc.
Hai con vẹt vẫn đang mổ lông cho nhau, mỏ nhọn vùi vào trong cánh, Lâm Mậu nhìn một lúc, lấy dũng khí tiến lại gần lồng chim hơn một chút.
Một con trong đó cuối cùng cũng chịu ló ra, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú.
Lâm Mậu nuốt nước bọt, cậu há miệng, cố gắng nói: "Mày, mày...!Chào mày!"
Hai con vẹt yên lặng liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Mậu không ngừng cố gắng: "Cung, cung, hỉ...!Hỉ phát, phát phát...!Tài!"
Con vẹt hơi giương cánh ra, một con trong đó thò móng vuốt thong thả ung dung đi lại trong lồng, mở mỏ chim, nói một câu cực kỳ to rõ: "Chào cậu! Cung hỉ phát tài!"
Lâm Mậu bị dọa giật nảy mình, cậu ló đầu nhìn về phía bếp một chút, vừa mới thở phào nhẹ nhõm rụt đầu về, thì nghe thấy một con vẹt khác trong lồng dường như cũng được cổ vũ, vỗ cánh nói một câu: "Cát tường như ý!"
Lâm Mậu lập tức cũng vô thức nói theo: "Cát, cát cát...!Tường như, như...!Như ý!"

Con vẹt tiếp tục nói: "Bao nhiêu tiền?!"
Bé ngoan Lâm Mậu nối gót: "Bao, bao...!nhiêu, nhiêu tiền!"
Con vẹt: "Rẻ hơn chút!"
Lâm Mậu: "Vậy, rẻ hơn, hơn...!một chút!"
Hai con vẹt im lặng, lại thỏa mãn rụt về mổ lông cho nhau, Lâm Mậu sững sờ một lát mới phát hiện hình như chỗ nào đó có vấn đề, cậu chẹp miệng, lúc xoay người thì thấy ông nội Lâm Thế Đông đang nhìn mình cười không đứng lên nổi.
Ngày hôm đó Lâu Mậu tám tuổi khóc rất đau lòng, cho dù sau đó Lâm Thế Đông làm chè trân châu dỗ cậu thì cũng không thể làm cho đứa nhỏ lấy lại sức được.

Ông nội không biết làm thế nào ôm cháu trai nhỏ khóc đỏ cả mắt vào lòng, hai con vẹt yên lặng đứng dựa sát vào nhau trong lồng sắt, ông ngồi trên ghế mây, thỉnh thoảng lại vỗ lưng Lâm Mậu.
"Mậu Mậu nhà ta ấy à, cho dù nói lắp cũng không sao cả." Ông nội cười nói: "Ba mẹ ở trên trời sẽ phù hộ con."
Lâm Mậu sưng mắt nấc một cái, cậu có chút tủi thân nghẹn ngào nói: "Con, con không...!Chim, chim biết, biết, biết...!Nói, nói chuyện."
"Rất nhiều chim, cũng không biết nói chuyện." Ông nội cười dùng râu mép cọ hai má Lâm Mậu: "Nhưng bọn nó đều hót rất êm tai.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi