18
Tôi và Thẩm Diên Tri cãi nhau một trận rất to.
Cũng có thể coi là tôi đơn phương nổi điên.
Ai có thể ép được người có thân phận và địa vị như anh đâu.
Cuối cùng, tôi xuất viện, nhưng không về chỗ Thẩm Diên Tri.
Tôi lấy tuyệt thực uy hiếp, anh đồng ý để tôi về nhà mình.
Cái giá phải trả chính là ngày nào tôi cũng phải uống sữa bò.
Chuyện tới bây giờ, uống sữa bò mỗi ngày đã không còn là vấn đề nữa, có lẽ chính anh cũng không tin.
Nhưng tôi cũng không quan tâm.
Anh muốn tôi uống, tôi liền uống.
Tôi nhìn anh chằm chằm, uống một hơi hết cốc sữa đò, sau đó đột nhiên đóng cửa lại.
Ngăn anh ở ngoài cửa.
Chiếc nhẫn thứ ba lại bị tôi tháo xuống, đương nhiên, tôi cũng không trông cậy vào việc có thể tìm lại nó.
Tống Hữu Tinh bỗng nhiên mắc một căn bệnh rất nặng.
Tôi biết tôi nghĩ như vậy là rất kỳ lạ, tôi và cậu quen biết nhau không lâu, nhưng tôi muốn dốc hết sức đi cứu cậu.
Nếu thật sự muốn nói lý do thì đại khái chính là chưa từng có ai tốt với tôi một cách thuần túy như vậy.
Như là tình cảm của mọi người đều có mục đích, chỉ có cậu, nụ cười của cậu chỉ dành cho mình tôi.
Tôi đưa cậu đến rất nhiều bệnh viện khác nhau nhưng không nơi nào chữa được.
Điều khiến tôi khó chịu nhất chính là tôi đi đâu Thẩm Diên Tri cũng đi theo.
Đúng là dai như đỉa.
Anh nói, anh có thể cung cấp dịch vụ chữa bệnh tốt nhất cho Tống Hữu Tinh, nói tôi đừng lăn lộn.
Tôi không để ý đến anh.
Nhưng mỗi một ngày, cơ thể Tống Hữu Tinh càng yếu hơn.
Cậu bắt đầu không thể đi được, ho ra máu trước mặt tôi, hoặc là đột nhiên ngất xỉu.
Cuối cùng, Tống Hữu Tinh vẫn vào phòng bệnh mà Thẩm Diên Tri đã chuẩn bị.
Cơ thể cậu ngày càng sa sút.
Tháng sáu đổ mưa rào mấy lần, ở một chiều chạng vạng mưa rơi tầm tã.
Ở chạng vạng không thấy hoàng hôn cùng tàn hồng nắng chiếu, Tống Hữu Tinh đi rồi.
Đời người luôn có rất nhiều lần biệt ly, sáng sớm ngày đó, cậu còn hẹn tôi đi xem hoa hải đường ở công viện.
Rốt cuộc đối với tôi, Tống Hữu Tinh có ý nghĩa như thế nào.
Rõ ràng tôi và cậu quen biết nhau không lâu.
Rõ ràng tôi không nên tức giận cũng không nên khổ sở.
Rõ ràng tôi đã sớm không còn gì để mất đi.
Thật ra ngày đó tôi không khóc, chỉ ngồi trong phòng bệnh của cậu rất lâu.
Tôi chỉ là mất đi người cuối cùng mà mình có thể mất đi.
Chỉ thế mà thôi.
…
“Em xem, em lại chỉ còn anh.”
Trời bỗng nhiên hửng nắng ở ngày thứ ba sau khi Tống Hữu Tinh rời đi, Thẩm Diên Tri đứng dựa cửa phòng, anh mang sữa bò đến cho tôi.
Anh mặc áo gió màu đen, người này luôn là như vậy, bền ngoài áo mũ chỉnh tề.
Ai biết bên trong hư thối thành cái dạng gì.
Anh rũ mắt nhìn tôi uống hết sữa bò, sau đó muốn xoa đầu tôi theo thói quen.
Bị tôi tránh thoát.
Thật ra nhìn kỹ sẽ thấy, dưới đuôi mắt Thẩm Diên Tri cũng có một nốt ruồi.
Đôi đồng tử đen nhánh như sóng triều cắn nuốt tôi, tôi nhìn anh chằm chằm.
Anh có biết Tống Hữu Tinh đã chết không? Tống Hữu Tinh chết có liên quan gì đến anh không?
Ánh mặt trời len lỏi vào nhà.
Anh cúi đầu nhìn tôi, sau đó hôn tôi.
Tôi ghét bị anh hiểu rõ cơ thể, cũng ghét độ ấm còn lưu lại sau khi bị tay anh chạm qua.
Môi răng cọ xát, trái tim đập như trống vang lên không ngừng.
“Thẩm Diên Tri, tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục.”
“Anh đã ở trong địa ngục rồi, cô Tần.”