CAI THUỐC

Ai là người cản Hạ Thời Tông lại, Lăng Yên không biết.

Hiện trường mất khống chế mấy bận, cô từ từ nhắm hai mắt, ngồi dưới đất, xúc cảm lạnh buốt từng thoáng từng thoáng cứ thẩm thấu tận bên trong da thịt, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Cô tựa trên tường, như tựa lên biên giới của giới hạn hỗn loạn.

Cô sẽ không giống mấy cô nữ chính dịu dàng như nước, ở một bên hô hào “Dừng tay, đừng đánh”.

Cô nghe tiếng nắm đấm va chạm với thân thể, cảm thấy đây chính là tiếng trời.

Nặng thêm chút nữa.

Thảm thêm một chút nữa.

Nếu như cô có bệnh, vậy cứ để cô điên đến càng thêm triệt để mới tốt.

“Cô vẫn ổn chứ?”

Không biết giọng nói truyền đến từ nơi nào, mà dịu dàng trầm thấp, mang theo sự cẩn thận từng li từng tí.

Lăng Yên mở ra một mắt, mặt không biểu cảm nhìn về phía cô ấy.

Cô ấy hình như hơi sợ hãi, nhưng lại hít sâu một hơi, đi tới chỗ cô: “Tôi, tôi không có ác ý.”

Cô ấy ngồi xổm ở trước mặt cô, khẽ nói: “Tôi không có ác ý, tôi thấy sắc mặt cô rất khó coi, vừa rồi lại nghe thấy bọn họ nói...”

Nói cái gì.

Nói cô có bệnh phải không?

“Thật sự xin lỗi, ” cô gái nói, xem ra bộ dáng đặc biệt dịu dàng, “Nghề nghiệp của tôi là bác sĩ, mặc dù còn đang thực tập, không có kinh nghiệm gì. Nhưng cô... bây giờ cô cảm thấy thế nào, có phải là đặc biệt bực bội, có muốn gì không?”

Lăng Yên nhìn cô ấy, dùng khóe môi bị xé rách, nói một chữ: “Cút.”

Cô gái cắn bờ môi dưới.

Sau đó, cẩn thận vươn tay, lấy ra một gói thuốc lá từ trong ví.

“Có thể giúp cô không?”

Nhiều khi Lăng Yên không biết vì sao lại ao ước bác sĩ, sùng bái bác sĩ, muốn trở thành một bác sĩ, đó dường như là mộng tưởng thời kỳ viễn cổ của cô.

Khi mọi người dùng ánh mắt đặc sắc nhìn cô, khi cô gặp nạn thóa mạ cô, khi đồng nghiệp khinh bỉ phỉ nhổ cô, không có ai tin tưởng——

Người xa lạ lấy ra một gói thuốc lá.

Lăng Yên hình như hơi sửng sốt, sau đó vươn tay che đôi mắt đỏ bừng.

Nước mắt lập tức lướt qua mặt.

...

Cảnh sát đến.

Dẫn đi tay cấp trên mặt mũi bầm dập và Hạ Thời Tông xuống tay độc ác.

Có người nói cảnh sát nếu đến chậm thêm, có khả năng tên cấp trên sẽ bị đánh cho tàn tật.

“Bố mày muốn mời luật sư kiện mày!” tên cấp trên nói cũng không rõ ràng nổi, còn đang ngang ngược.

“Kiện thoải mái, tao có cả một đoàn luật sư chờ mày đây, ” Hạ Thời Tông nói, “Tiện nói chuyện tội mày cưỡng hiếp chưa thoả luôn.”

“Mẹ nhà mày mày nói lại lần nữa xem!”

Lăng Yên không sợ tên cấp trên bị đánh tàn tật, nhưng lúc cô nghe được câu này, bỗng liền sợ hãi tên cấp trên tàn tật thật.

Tàn tật sẽ ra sao? Hạ Thời Tông sẽ thành ác ý đả thương người khác sao? Hạ Thời Tông sẽ... vì cô mà nhận tổn thương gì sao?

Lăng Yên bực bội nắm chặt một gói thuốc lá, đầu ngón tay run rẩy, không đốt.

...

Cô được Hạ Thời Tông ôm về nhà, dùng động tác rất xấu hổ, đầu cô đặt lên chỗ xương quai xanh của anh, cũng có chút ngại ngùng.

“Muốn tắm rửa trước hay là ăn cơm trước?” Anh hỏi.

Lăng Yên chống cằm nhìn anh, cười nói: “Tắm rửa.”

Hạ Thời Tông gật đầu: “Được.”

Lúc cởi áo ngoài xuống, Lăng Yên lại thay đổi chủ ý. Cô chỉ mặc nội y, chân trần đi tới từ phòng tắm.

Anh đang nấu cơm, cô liền ôm lấy anh từ phía sau, cằm đặt ở trên vai anh, thổi hơi về anh.

Động tác Hạ Thời Tông hơi dừng, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ phía sau.

“Làm sao?” Lăng Yên hỏi.

“Tắm rửa cơm nước xong xuôi rồi lại làm.” Hạ Thời Tông nói.

“Em muốn tắm cùng nhau.” Cô lại thổi hơi, khiến bên tai anh hơi ngứa ngáy.

Dù là bất cứ lúc nào, đàn ông mãi mãi cũng là đàn ông khí huyết tràn đầy.

Anh cơ hồ không do dự quay về ôm lấy, cúi đầu, hung hăng đặt trên môi cô.

Trằn trọc lôi kéo, đầu lưỡi tán loạn, tiếng thở dốc bén nhọn hơn cả tiếng nước sôi nướng đồ. Vết thương bên môi Lăng Yên bị xé rách, máu len vào giữa, kéo thành sợi tơ tội nghiệt.

Hạ Thời Tông trở tay đóng nhà bếp lại.

Ôm cô lên, ngồi trên bệ.

Cơn lạnh buốt đã không thể trở thành trở ngại của bước chân nhiệt tình, lúc quần cô rớt xuống đất, bàn tay người đàn ông dinh dính, cô ghé vào lỗ tai anh thở gấp nói: “Giờ em không phải phát bệnh.”

Động tác Hạ Thời Tông hơi dừng.

“Mỗi lần em làm cùng anh.”

“Đều là bởi vì muốn.”

Hạ Thời Tông lập tức không chịu nổi, dùng răng căng đứt xiềng xích, dây chuyền cô rơi vào bồn rửa bát, như con cá màu bạc bơi lội.

“Không quan trọng.” Xong một lần, anh mới thấp giọng trả lời vấn đề này.

Lăng Yên ngẩn người.

“Dù em là vì nguyên nhân gì, anh cũng không thấy quan trọng.” Hạ Thời Tông.

“Vì sao?”

Anh dùng lời của cô lúc đó để đáp cô, nhưng lại nâng thêm một bậc.

“Bởi vì anh cảm thấy em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

Lúc ấy cô khom người, thẳng người như cây cột, nước mắt lại rơi xuống vào giây phút đó.

Cùng giống dây chuyền vừa rồi, rơi vào bồn rửa bát.

Từ phòng bếp đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng tắm, từ phòng tắm tới mặt đất, từ mặt đất đến trên giường. Một đêm, năm lần.

Cô đã thoả cơn nghiện.

Anh ôm cô, nói lời tâm tình êm tai nhất trên thế giới.

Cô rất thích.

Ngày hôm sau đó, sau khi anh tỉnh lại, mò sang bên cạnh, không tìm được ai.

Hạ Thời Tông mờ mịt chớp mắt một cái, lập tức liền tỉnh táo.

Điện thoại reo ngay lúc đó, giống khói lửa đột nhiên nổ tung. Trái tim của anh đập thình thịch, bỗng dấy lên dự cảm không tốt.

“Alo?” Hạ Thời Tông mở kết nối.

“Anh Hạ?” Là giọng bác sĩ dịu dàng.

“Vâng.”

“Tôi là bác sĩ trưởng của Lăng Yên.”

“... Tôi biết.”

“Lăng Yên bỗng nhiên tới, dáng vẻ hoàn toàn thay đổi, nói cô ấy là...” Bác sĩ chần chờ, “Nói chính cô ấy là một bác sĩ tâm lý...”

“...”

“Tôi bảo cô ấy gọi điện thoại cho anh...”

“Cô ấy hỏi tôi, Hạ Thời Tông là ai?”

Giống như một đường sét, hung hăng bổ vào trong đầu Hạ Thời Tông.

Từ hôm đó về sau, Lăng Yên không còn nhớ anh, cũng không nhớ bệnh của mình nữa.

Cô nhốt mình trong lồng giam tuyết trắng, là thiên sứ áo trắng sạch sẽ nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi