CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Coco liếc Bạc Diễn Thần một cái, cười nói: “A Thần, lần này không cho tôi leo cây rồi.”
Bạc Diễn Thần hừ nột tiếng, căn bản chẳng thèm để ý đến anh ta.
Coco nhìn dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của Bạc Diễn Thần, quay đầu trêu chọc Lê Hân Đồng.

“Chị dâu, chị biết hay không.

Từ khi khai trương trang viên đến bây giờ cũng đã tròn hai năm rồi, ẹm mời chồng chị không dưới ba lần, anh ấy mỗi lần đều cho em leo cây.

Chị vừa nói sẽ đến, anh ấy liền tung tăng tung tẩy đến theo.

Lần trước em đã nói gì ấy nhỉ, vẫn là thể diện chị lớn.”
Lê Hân Đồng: “…”
Cô ấy muốn hỏi, người này rốt cuộc có phải anh em không nhắc chuyện cũ của Bạc Diễn Thần hay không.

Bạc Diễn Thần trợn mắt nhìn anh ta, “Vừa phá trang viên, có gì tốt đẹp mà khoe khoang, giống như lo người ta không biết cậu là đại gia vậy.”
Lê Hân Đồng ngạc nhiên nhìn Coco: “Anh anh là ông chủ của sơn trang Giá Vân”
“Chính là tại hạ.

Chị dâu giá lâm sơn trang, tiểu đệ em vô cùng hân hạnh.”
Coco nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh, Bạc Diễn Thần giống như phòng bị, kéo Lê Hân Đồng kéo ra chắn phía sau, “Bớt cười đùa cợt nhả cho tôi.”
Lê Hân Đồng kinh ngạc.

Cô ấy chỉ biết Coco là một nhà tạo mẫu có tiếng, lại không biết anh ta còn đầu tư vào nghề tay trái này.

Nhưng cô ấy luôn cảm thấy phong cách mê hoặc và nơi non xanh nước biếc này không hợp.
Coco nở một nụ cười đen tối: “Đại ca, đại tẩu, để chúc mừng đám cưới của hai người, tiểu đệ này đặc biệt chuẩn bị hai phòng tình nhân tốt nhất trong sơn trang cho hai vị.


Vào mùa cưới trước nửa năm cũng không đặt được.”
Bạc Diễn Thần thản nhiên nhìn anh ta một cái: “Cậu đây là đang quảng cáo sao”
Lê Hân Đồng: “…”
Coco nhân được sự tổn thương vô cùng lớn, lập tức xị mặt, chỉ vào mũi Bạc Diễn
Thần: “Wow tôi miễn phí mời anh đến đây du ngoạn núi non sông nước, anh lại làm tổn thương tôi đau đớn như vậy, lương tâm không cắn rứt hay sao?”
“Đừng kích động, chú ý phẩm chất.” Bạc Diễn Thần thong thả nhìn anh ta, “Để nhân viên của cậu nhìn thấy dáng vẻ nhe nanh vuốt này của ông chủ bọn họ, uy nghiêm của câu ờ đâu”
Coco vừa nghe lập tức cong miệng nở một nụ cười mê hoặc, làm động tác cúi người giống như người hầu: “Hai vị khách quan mời đi chỗ này.”
Lê Hân Đồng thực sự bịt miệng lại mới không khiến mình cười ra thành tiếng.
Coco đưa hai người đến đại sảnh lớn của một ngôi biệt thự đơn lập, một nhóm nam nữ rạng rỡ tươi đẹp đang đánh bài, tán gẫu, trò chuyện, tự sinh hoạt vô cùng sôi nổi.
Ở góc Tây Nam của đại sảnh là một quầy ba nhỏ, tại quầy ba hai người đàn ông ăn mặc lịch sự đang ngồi uống rượu và trò chuyện.
Lê Hân Đồng nhận ra được một trong số đó chính là Cảnh Hạo Nhiên anh em tốt của Bạc Diễn Thần và người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ khác, chỉ cho cô ấy nhìn thấy mặt nghiêng, nhưng Lê Hân Đọng luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt, hình nhưu đã gặp mặt ở đâu rồi.
“ơ hai cái tên này sao đến rồi mà cũng không nói một tiếng.” Coco đột nhiên nói.
Cảnh Hạo Nhiên đúng lúc quay đầu nhìn thấy bọn họ, đứng dậy hướng về phía họ vẫy tay: “Bên này, bên này”
Cảnh Hạo Nhiên vừa la lên người đàn ông ngồi bên cạnh cũng quay đầu lại.
Khoảnh khắc Lê Hân Đồng nhìn rõ khuôn mặt của người đó, kinh ngạc kêu lên: “Bác sĩ Cù”
Bạc Diễn Thần: “Sao em lại biết Hoa Khánh”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi