CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Coco nhìn cô gái ây từ trên xuông dưới một phen, ngay cả ăn mặc khó coi, còn phối hợp không thể tả nổi.

Trên quần jean cũng không biết nhuộm cái thứ gì dơ bẩn vậy.
Đã nhìn quen những người phụ nữ trang điểm ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, Coco liền cảm thấy người cô gái trước mắt nhìn sao lại ngứa mắt vậy: “Bồi thường thấy đức hạnh của cô như này thì không bồi thường nổi.”
Mạc Song Song bị kích thích sâu sắc, “Anh nói rõ ràng xem, tôi là cái đức hạnh gì, đụng hư đồ của anh nhưng tôi đã xin lỗi rồi, cũng rất có thành ý bồi thường.

Anh xúc phạm người ta cái gì cho rằng có tiền là ghê gớm sao? Tôi thấy đức hạnh của anh mới khiến người ta chán ghét.

Đồ nhà giàu mới nổi, thổ tài chủ*, không được dạy dỗ.”
Nguyên gốc là ‘thổ tài chủ’
±®í±
: chỉ những người mới phất lên, mặc dù có tiền nhưng không có tầm nhìn xa, khư khư cố chấp, không biết phát triển, không có triển vọng.
Coco quả thật không dám tín vào tai của chính mình nữa, anh ta là chuyên gia đi đầu trong lĩnh vực thời trang, lại có thể bị nha đầu hoang dã này hạ thấp như vậy.

“Cô làm hư đồ của tối, thế mà cô lại có kiểu thái độ như vậy”
Mạc Song Song hất cằm, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Tôi thì làm sao? Tôi có nói sai sao?”
Nói xong còn thì thầm lẩm bẩm một câu: “Bê đê”
Cho dù tiếng rất nhỏ nhưng Coco vẫn nghe thấy.
“Cô dám nói lại một lần nữa” Coco tức giận đến nỗi không nói được lời nào.
Vốn dĩ anh đoán rằng Mộ Thiển Thiển không có khả năng bồi thường, liền định một miệng ăn vạ, sau đó tha cho cô ấy.

.
Nhưng nha đầu này rất kiên cường, dường như cô ta đã hạ quyết tâm chơi với anh ta.
Bây giờ còn dám cả gan ngang nhiên vu khống anh ta, nếu anh ta tiếp tục nhịn nữa thì không phải là đàn ông.
Cuộc cãi vã của cả hai ngày càng thu hút nhiều người xung quanh đến xem náo nhiệt.
Có hai cô gái trông giống như phục vụ từ con đường nhỏ chạy qua: “Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy.”
Coco mặt không biểu cảm đứng dậy, nhìn mớ hỗn độn một cái: “Sai người quét dọn sạch sẽ chỗ này đi.


Còn nữa giúp tôi báo cảnh sát.”
Báo cảnh sát hai người phục vụ đưa mắt nhìn nhau
Mạc Song Song cũng giật mình sửng sốt.
Người đàn ông này thật sự báo cảnh sát để đến bắt cô đi sao?
Cái gì với tội danh phá hoại tài sản sao?
Ha người đàn ông này thật sự quá đáng ghét, con trai mà giống con gái đã không nói, còn là một người hẹp hòi.
Kinh thường nghiêm trọng
Trong ánh mắt Mạc Song Song không giấu được sự xem thường.
“Ông chủ, thật sự phải báo cảnh sát sao?” một người phục vụ khó xử hỏi.
“Đúng vậy” người phục vụ còn lại nhìn Mạc Song Song một cái, cẩn thận dè dặt nói, “Ông chủ, vị tiểu thư này cô ấy là”
“Đúng gì mà đúng” Coco trợn mắt một cái, “Lời tôi nói các cô nghe không hiểu sao? Không được báo cảnh sát sao? Có phải không muốn làm việc nữa đúng không?”
“Báo cảnh sát, được thôi” Mạc Song Song đột nhiên mở miệng, “Ai sợ ai chứ”
Mạc Song Song nói xong lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Alo, 110 phải không ở đây là sơn trang Giá Vân”
Coco một tay giựt lấy điện thoại của cô ấy, “Cô điên rồi sao, thật sự báo cảnh sát”
Mạc Song Song cười rồi nhìn anh ta: “Không phải anh nói muốn báo cảnh sát sao?”
Coco:.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi