CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Bạc Diễn Thần toàn bộ quá trình chỉ quan tâm nói chuyện với Lê Hân Đồng, khi ăn đồ ăn cũng đặc biệt quan tâm đến khẩu vị của cô ấy, một dáng vẻ như người hầu của vợ hết mực lầy vợ làm trung tâm.
Lê Hân Đồng chỉ đón nhận sự chiều chuộng của chồng một cách lặng lẽ, không có phản ứng quá nhiều.
Cù Hoa Khánh nhíu lông mày suốt cả quá trình, dường như rất ít nói chuyện, có lúc bị hỏi mới thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn vài câu.

Cả bữa ăn rất hiếm khi nhìn thấy anh ta động đũa, hàu hết thời gian đều uống rượu hoặc là quan sát sự tương tác thân mật của vợ chồng hai người họ, trong mắt hiện lên sự chán nản thất vọng.
Ngược lại Coco với Mạc Song Song hai người, cho dù cuộc khẩu chiến tạm thời dừng lại, nhưng sự đối đầu trong ánh mắt lại không ngừng lại, cả bữa ăn sôi nổi lạ thường.
Khi bữa tối sắp kết thúc, mọi người bắt đầu thảo luận về các hạng mục hoạt động sau khi ăn cơm xong.
Coco với nhiều tế bào vận động phong phú đề nghị chơi bida.

Bạc Diễn Thần và Cảnh Hạo Nhiên đề nghị chơi đánh bài.

Cù Hoa Khánh tư tưởng lơ đễnh không tập trung nói là tùy ý.
Lê Hân Đồng đối với mấy cái hạng mục này đều không có hứng thú, nhưng nếu Bạc Diễn Thần đã muốn đánh bài, cô ấy làm một người vợ đương nhiên phải phu xướng phụ tùy* rồi.
*Phu xướng phụ tuy[^Pi$3lSI]canh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.
Mạc Song Song thật ra rất thích chơi bida, nhưng khăng khăng không muốn hưởng ứng với Coco, vì thế cũng nói muốn chơi đánh bài.

Cuối cùng mọi người quyết định chơi đánh bài.
Vì thế sau tiệc tối, một nhóm người chuyển qua phòng riêng khác để chơi đánh bài.
Phòng rất rộng, bên trong không chỉ có bàn
cờ, còn có bàn mạt chược và bàn bida.
“Mọi người chơi đánh bài đi.

Tôi đánh bida một mình là được rồi.” Coco nói.
“Đánh bài có 5 người.

Hay là 4 người đánh, một người nghỉ, sau một vòng thì lại đổi người, thấy thế nào.” Cảnh Hạo Nhiên đề nghị nói.
Con mắt của Mạc Song Song nheo lại nhìn chằm chằm bàn bida, lòng bàn tay ngứa ngáy khó chịu, nhưng cô ấy vẫn phải nhẫn nhịn, khoác lấy cánh tay của Lê Hân Đồng, “Không cần đổi người.

Hân Đồng cậu đánh đi, mình nhìn cậu đánh là được rồi.”
“Được, vậy thì chúng ta bắt đầu đi.” Cảnh Hạo Nhiên ngồi xuống, bắt đầu xáo bài.
Lê Hân Đồng cười nói: “Thật ra, tôi lâu rồi không đánh, sợ là không quen tay.”
Bạc Diễn Thần nắm lấy tay của cô ấy, “Sẽ không đâu.


Em nhất định sẽ đánh giỏi.”
Lê Hân Đồng: “…” cô ấy cũng chưa bắt đầu đánh, sao có thể biết cô đánh giỏi hay không
“Hân Đồng, cậu rất giỏi chơi bài sao? Sao mình lại không biết nhỉ” Mạc Song Song hiếu kỳ nhìn cô ấy.
Lê Hân Đồng: “Thường thôi à.”
Cảnh Hạo Nhiên đột nhiên cúi đầu cười lên, ghé vào tai Lê Hân Đồng như muốn nói ra một bí mật, “Chị dâu à, tôi nói với chị nha thật ra mỗi lần Bạc Diễn Thần đánh bài với chúng tôi đều thua tiền.

Cậu ta có một biệt danh gọi là cậu bé rải tiền.

Vì vậy chị đừng có lắng kĩ năng của mình kém.

Bất kể nó tệ thế nào cũng có thể qua được chồng chị.”
Bạc Diễn Thần nghe vô cùng rõ ràng, khuôn mặt tối xám xịt, ném cho Cảnh Hạo Nhiên một ánh mắt cảnh cáo.
“Không phải chứ? Có đến mức tệ như thế không?” Lê Hân Đồng không tin, trong mắt cô ấy Bạc Diễn Thần là một người không có gì là không làm được.
“Lừa chị làm gì? A Thần đã ở nước ngoài nhiều năm như thế, mới về nước được một năm.

Quy tắc đánh bài của chúng tôi không giống với người nước ngoài.

Cậu ta học lại
từ đầu, đương nhiên là đánh dở rồi haha, không thua mới lạ” Cảnh Hạo Nhiên vừa cầm bài vừa nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi