CẤM ĐẾN GẦN


Hiểu Hiểu vẫn đang lái xe đạp công cộng về nhà, lúc cô ấy đến, những em học sinh không rõ vì sao lại giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh, khi cô rời đi, thì vẫn như cũ, chỉ là cô ấy nghe loáng thoáng được rằng: "Cố lên!", "Chị Hiểu Hiểu, cố lên!" Là như vậy, mặc dù không quá to nhưng ngữ khí cổ vũ rất rõ ràng.
Tim của Hiểu Hiểu dường như đã chết lặng rồi, cô ấy chỉ cười nhẹ một cái với các đàn em khóa dưới của mình, một em trai khóa dưới đã bị nụ cười này của cô ấy làm cho đỏ mặt.
Mưa thu kéo dài, giống như cây kim châm lên người, cái làm cho người người ta buồn cười là lúc Hiểu Hiểu lái xe đến cửa, chưa qua hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, các bức tượng và cống phẩm ở cửa thì bị gỡ xuống hết rồi.

Người phụ trách của "Liên minh chống Mục Hiểu Hiểu" cùng một vài thành viên đang cúi đầu xem video trên mạng, vẻ mặt cau có, anh ta ngẩng đầu nói: "Mau rời đi, nhanh lên." Nếu không rời đi, người bị ném trứng có thể chính là bọn họ.
Mục Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn bóng dáng thảm hại của bọn họ rời đi trong màn mưa, vốn nên vui mừng, nhưng mà trong lòng cô ấy cũng không biết là cảm giác gì, thậm chí cảm thấy thật đáng thương nhưng cũng rất buồn cười.
Bây giờ, cô ấy chỉ muốn về nhà để gặp mẹ và đại tiểu thư.

Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời của cô ấy đang chờ cô trở về.
Đại tiểu thư trên tay vẫn đang cầm ly cà phê trên tay, cô ấy ngồi trên sô pha ở giữa phòng làm việc, hai mắt khép hờ, khóe môi hơi nhếch lên, có vẻ tâm tình rất tốt.

Đối với người mắc bệnh sạch sẽ như đại tiểu thư mà nói, sau khi đăng thông tin này lên, việc đầu tiên cô ấy muốn làm là đi ngâm mình trong nước nóng.
Đại Tiểu Thư đã trải qua gần 30 tiếng đồng hồ trên máy bay và trên đường, sau đó không ngủ được, cơ thể sưng tấy cả lên, khi tắm xong, thậm chí còn cảm thấy tay chân không thuộc về mình.
Sau khi tắm xong, cô thay bộ đồ ngủ bằng lụa băng.

Hiểu Hiểu thích nhất bộ đồ ngủ này của cô và luôn nói rằng nó trơn nhẵn và mềm mại khi cầm.
Và Lưu Vạn Niên đứng bên chỗ cô ấy, có chút không chắc chắn: "Đại tiểu thư, cô thực sự muốn đọc sao?" Trời ạ.
Anh ấy mới nhận được sự phân phó của đại tiểu thư, để anh ta đến thư phòng, mấy ngày làm việc vất vả liên tục, làm cho thần kinh anh ta cũng luôn trong tình trạng căng thẳng.

Được đại tiểu thư nói như vậy, anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng ngay lập tức, không biết lại có chuyện gì xảy ra nữa đây? Nhưng một lúc lâu sau mới biết được, cô ấy muốn anh ta làm cái gì? Sau bao nhiêu năm hoạt động trong làng giải trí, cô ấy chưa từng xem bình luận trên Weibo, nhưng lại để anh ta đọc những bình luận mới nhất cho mình nghe.

Tiền của vệ sĩ này càng ngày càng khó kiếm rồi.
Lưu Vạn Niên cứng rắn lướt qua các bình luận, bắt đầu với bình luận có số lượt thích cao nhất.
__AAAA, Có phải đang tự vả mặt mình hay ko? Tôi hỏi mọi người, có phải là đang tự vả mặt mình hay ko? Thấy chưa? Cha mẹ vô tâm vứt bỏ con gái ắt không tồn tại, những kẻ trên diễn đàn đặt điều nói láo sinh chuyện ắt ko tồn tại, những kẻ muốn dựa vào đó để hot, để bóp méo sự thật sẽ ko tồn tại.

Hãy đưa cmt của tôi lên đầu Cái chủ yếu nhất là bạn fan này cực kỳ có tâm, sao anh ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại lại gửi cái tin này lên, còn nhanh chóng tag tên tất cả các kẻ đặt điều bịa chuyện lại một lần, rất nhiều cư dân mạng dựa vào cái tag tên của cô ấy mà đi xem những bình luận ác ý, kém duyên, đã có rất nhiều người lướt xem cả đêm.
Sau khi đại tiểu thư nghe xong đã đánh giá ngắn gọn: "Có tâm rồi, đối chiếu với danh sách của chúng ta, một người cũng không được sót, gửi từng người cho luật sư Hàm, tru cứu trách nhiệm pháp lý." Lưu Vạn Niên gật đầu: "Đã làm rồi." Làn sóng lần này của đại tiểu thư chính là gậy ông đập lưng ông, thủ đoạn cô ấy sử dụng là sao chép lại từ Tần Hải Long.
Đừng tiết lộ tất cả thông tin ‌, từng cái một, từng người một và từ từ tiêu diệt chúng.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sợ à? Sẽ bị đưa lên "vành móng ngựa", sợ à? Thật đáng sợ, nhưng không biết đối phương sẽ tung chiêu gì, bằng chứng rõ ràng của mình lại bị cô ta giữ trong tay, chờ đợi trong sợ hãi, không biết mình bị "khai tử" lúc nào.
Đại tiểu thư chính là muốn như vậy, hành hạ họ từng chút một, trả lại nỗi đau mà Hiểu Hiểu phải chịu đựng gấp bội lần.
Lưu Vạn Niên nhìn đại tiểu thư, trong kí ức của anh ta, Tần Di từ khi ra mắt đã phải trải qua sóng gió lớn, chịu đựng sự ác ý của rất nhiều người, nhưng cô ấy lại có thái độ bình tĩnh, sự bình tĩnh đó dường như là bẩm sinh, ngay cả những người hâm mộ Tần Di đã nói, phòng làm việc của Tần Di là phòng làm việc ôn hòa nhất, nhiều lần người hâm mộ đều tức giận khi nhìn thấy anti fan làm loạn trên dưới, bọn họ trước đây gửi yêu cầu đến luật sư Hàm, nhưng cô ấy không rãnh mà để ý.
Nhưng bây giờ thì...
Cô ấy thật sự là một người chỉ huy, tự mình ra trận rồi.
Lưu Vạn Niên tiếp tục đọc cái thứ hai:"AAAA, nước mắt của tôi là ko đáng tiền nữa rồi, trong thời đại hòa bình, những người hiền lành không có tiếng tăm như thế này quá ít rồi, bọn anti fan còn từng đao từng đao khứa vào tim cô ấy, bọn họ Không còn lương tâm nữa rồi! Dứt khoát cùng nhau viết đơn đưa họ vào tù, kèm lời nhắn: 《 Giải thích về một số vấn đề liên quan đến việc áp dụng luật trong xử lý các vụ án hình sự về tội phỉ báng bằng cách sử dụng các thông tin trên mạng》.
Bàn tay của đại tiểu thư đặt nhẹ lên đùi, gõ theo nhịp, chân mày vốn đã cau có mấy ngày nay cũng giãn ra rồi.
Anh ta tiếp tục lướt xuống.
"Chỉ một câu thôi, những kẻ bịa đặt đều phải chết!" "Nhìn lệ rơi đầy mặt tôi đi, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, không được sủng ái, lớn lên trong cô nhi viện, cô ấy còn có thể duy trì được sự bình tĩnh lạc quan như vậy, tinh thần vô tư cống hiến như vậy, không nên được khen ngợi sao? không phải anh hùng à? Nhưng cô ấy lại nhận lại được cái gì?" "Khóc rồi khóc rồi, một mình trong phòng làm việc khóc cạn nước mắt, lúc tin tức vừa mới nổ ra, tôi cũng có một chút tức giận, nhưng bây giờ thấy được, thật vả vào mặt rồi." "Một người rốt cuộc có thể hiền lành đến mức nào?" "Khi nhìn thấy hình con gà trống ở cuối màn hình, nước mắt tôi đã không khống chế được mà rơi xuống, không biết ở nước Trung Quốc rộng lớn này của chúng ta có bao nhiêu anh hùng không có tiếng tăm như thế này, một Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc) hào hùng! Nhưng đất nước chúng ta, không biết có bao nhiêu người trốn trong góc dùng bàn phím ghi ra những lời vu khống ác ý như vậy, tiếc cho Hoa Hạ!" "Mục Hiểu Hiểu, yyds, có biết phương thức quyên góp cho cô nhi viện chỗ nữ thần không, tôi muốn quyên góp."...
Trước những tiệc tùng được tổ chức giữa đêm những anti fan đó đều im lặng, nhưng vẫn có một hoặc hai video phân tích về việc có những hành động như vậy, còn nêu ra những tật xấu, cũng có những bộ phận nói lời xin lỗi, nhưng phần lớn là giữ im lặng và xem như không có chuyện gì xảy ra.
Đại tiểu thư nhìn Lưu Vạn Niên: "Đưa điện thoại cho tôi" Lưu Vạn Niên đưa điện thoại cho cô ấy, tài khoản Weibo mà anh ta đăng nhập là một tài khoản mới được đăng ký, tài khoản này vừa được đăng ký vì sự cố Hiểu Hiểu gần đây.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của đại tiểu thư di chuyển nhanh chóng, gõ xuống từng chữ.
Lưu Vạn Niên ngừng thở, đây là tự mình ra sân? Sẽ nói ‌cái gì ‌? —— Người sau lưng này mới càng đáng ghét, anh ta có thể liên kết nhiều tên cặn bã lại với nhau như vậy, nghe nói là một người đàn ông vừa già vừa nghèo và một người đàn bà điên, có biết thông tin nội bộ không? Tiếc lộ một chút, một người cũng không được bỏ qua! Đại tiểu thư bình tĩnh gõ xong chữ, đưa cho Lưu Vạn Năm: "Đưa cái này lên đầu bảng tìm kiếm thịnh hành." Lưu Vạn Niên:...
Liếc nhìn Sau mấy ngày huấn luyện tấn công, đã làm cho đại tiểu thư cao ngạo của chúng tôi trở thành bộ dạng gì thế này, có thể trực tiếp đối đầu trên mạng rồi.

Lần đối đầu này rất rõ ràng rồi, đại tiểu thư muốn thách đấu trực tiếp với Tần Hải Long và Tố Lam rồi.

Hai người bọn họ vốn muốn dùng vốn liếng và dư luận để trấn áp Tần Di và Hiểu Hiểu, nhưng ác giả ác báo, búa rìu dư luận một lần nữa lại chĩa về phía bọn họ.
Chỉ là búa rìu dư luận lần này, ngày càng mãnh liệt.

Lúc Hiểu Hiểu về nhà, đại tiểu thư đang bấm like từng bình luận một, nhìn thấy cô ấy bước vào, liền bỏ điện thoại sang một bên.

Hiểu Hiểu cởi bỏ áo mưa, gần như là chạy tới, dang đôi tay thành vòng, ôm chầm lấy đại tiểu thư.
Cái ôm bất ngờ làm đại tiểu thư kêu lên một tiếng, vòng tay qua ôm cổ Hiểu Hiểu Như một cái ôm của công chúa vậy, từ khi chân đại tiểu thư khỏe lại, đã rất lâu không gặp rồi.
Mà Hiểu Hiểu nhìn vào mắt của cô ấy, đầy nước mắt long lanh, cô ấy không kìm nổi mà hôn lên môi Tần Di, và chu môi nói: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, đại tiểu thư..." Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc xao xuyến trong lòng.
Cứ gọi đi gọi lại tên cô ấy.

Tần Di nhìn cô, đưa tay vén nhẹ tóc mái ướt đẫm rồi nhẹ nhàng "ừm" ‌một tiếng.
Cô ấy đều hiểu.
Tô Thu Vân nghe thấy âm thanh thì biết là con gái đến, bà ấy vội vàng đi ra ngoài, bất thình lình nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt của bà ấy dựng lên, vội vàng xoay người lại.
Hiểu Hiểu nhìn thấy mẹ của mình, nhẹ nhàng buông đại tiểu thư ra:"ây, mẹ à, mẹ muốn đi đâu vậy" Mẹ của cô đã có tuổi rồi mà khi nhìn thấy cô ôm đại tiểu thư lại còn đỏ mặt.
Tô Thu Vân đã nhìn thấy tin tức đầu tiên ngay sau khi nó được tung ra, bà ấy vốn được Tần Di yêu cầu đi nghỉ ngơi, nhưng mà nằm trên giường, bà nhắm mắt lại nhưng trong đầu vẫn rất hưng phấn.
Xót xa trái tim của những bậc cha mẹ trên thế giới.
Sau khi sự việc này diễn ra, bà ấy đau lòng cho Hiểu Hiểu hơn bất cứ ai, chỉ là quen với việc âm thầm chịu đựng, đem tất cả anti fan nuốt xuống cổ họng.
Hôm nay, việc của con cái cuối cùng cũng sáng tỏ rồi, bà ấy có thể không vui sao? Đặc biệt là sau khi thông tin này được tung ra, càng có nhiều người đứng lên, càng có nhiều người liên lạc với Hiểu Hiểu, càng nhiều người bảo vệ cô ấy.

Trước đó, bức ảnh Hiểu Hiểu mặc quần jean và áo sơ mi trắng để đi làm nông ở vùng nông thôn đã được đào lại.

Cao thủ trong dân gian và một số cư dân mạng thậm chí còn tìm ra mốc thời gian một cách chính xác.
Hiểu Hiểu xuống tàu hỏa mấy ngày, xe buýt đến làng lúc mấy giờ, không ăn uống không nghỉ ngơi, giúp đỡ người nghèo.
Gia đình đi làm ruộng.
Một bộ phận học sinh trong trường tiếp nhận phỏng vấn, trong đó người mà náo động nhất chính là một hội sinh viên xã đoàn.
____ Chúng tôi sau khi biết được chuyện của đàn chị Hiểu Hiểu, đều rất căm phẫn, nếu các bạn còn nghi ngờ, có thể đến trường hỏi Hiểu Hiểu.
Cô ấy rốt cuộc bận rộn thế nào, thật không khoa trương chút nào, sau khi hoàn thành chương trình học, cô ấy luôn là người đầu tiên ra trường đi làm, là người nổi tiếng của trường chúng tôi.
Làm việc điên cuồng, bất kỳ đàn anh hay đàn chị nào có dự án, về cơ bản cô ấy sẽ tham gia vào đó, thậm chí còn về ký túc xá nhận việc trên mạng, có thể ngủ cả ngày, Một ngày có thể ngủ mấy giờ?Trước đây trường của chúng ta có rất nhiều người giỏi nghị luận.

Cô ấy cuối cùng là vì cái gì mà điên cuồng kiếm tiền như vậy, các bạn xem quần áo của cô ấy đi, tất cả đều là hàng online được giảm giá và miễn phí vận chuyển.

Bây giờ xem xong video, chúng ta biết rằng cô ấy không phải vì bản thân, mà là vì những người nghèo nhất, vì những người cần giúp đỡ nhất, tự mình chi tiền như vậy, âm thầm cống hiến, bọn anti fan, mấy người không không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Bên trên tung ra rất nhiều bức ảnh, bao gồm cả lịch học, bao gồm cả những bức ảnh cô ấy đi xe đạp công cộng hoặc đi xe buýt do người hâm mộ của cô ấy chụp trộm ở trường, có một bức ảnh cô ngủ gật tựa vào cột trên xe buýt khiến cư dân mạng xót xa vô cùng.
Điều đáng kinh ngạc hơn cả là đoạn video ghi lại những gì cô nói với hiệu trưởng và đoàn giám sát tại trường vào buổi chiều cũng được đưa lên, hiệu ứng của đoạn video này không hề chuyển ngược mọi chuyện về như trước đây và chạy theo trào lưu mà làm dấy lên sự phản ánh của nhiều cư dân mạng.
___ Chúng ta thật sự nên nghiêm túc suy nghĩ xem, tại sao mạng mạng xã hội bây giờ lại biến thành như thế này, tôi tin rằng, lúc mới bắt đầu, mục đích của mọi người đều rất tốt, đều trên mạng đưa những vấn đề mà chính phủ và các cấp liên quan không thấy được ra ánh sáng, quản lí những vùng không bị ảnh hưởng, những vấn đề về nỗi khổ của dân gian, những người chân chính có thể tự làm môi giới, muốn kinh doanh thêm nhiều ngôi nhà đẹp, nhưng bây giờ đã trở thành cái gì rồi? ___ Không ai trong chúng ta có quyền cầu xin cô giáo Mục tha thứ, dựa vào cái gì? Một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng, một câu nói sai thì có thể tha thứ sao? Một lời xin lỗi có thể tha thứ sao? Có trời mới biết, trong ba ngày này, cô ấy đã trải qua những gì? Tuyệt vọng và thất vọng đến mức nào, Có nơi nào trên thế giới để đồng cảm? ___ Tôi hy vọng đất nước có thể chấn chỉnh môi trường mạng một cách đúng đắn! Không phải là để ngăn chặn sự phơi bày, mà là không được phơi bày một cách độc hại và tùy tiện, và không lợi dụng lòng tốt của cư dân mạng! Cư dân mạng, cũng xin các bạn hãy mở to mắt ra mà xem, các bạn đừng bình luận cái gì khi chưa biết rõ về nó! Những kẻ đặt điều hãm hại, ác mồm ác miệng đều phải trả giá!...
Tô Thu Vân sau khi nhìn thấy những thông tin này vừa vui vừa buồn, Bà ấy nhìn Hiểu Hiểu: "Con bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, có Di Di bên cạnh mẹ cũng yên tâm, mẹ phải quay về rồi, một gia đình lớn còn đang chờ mẹ." Bà ấy quan tâm Hiểu Hiểu giống như nỗi nhớ thương những đứa trẻ khác ở cô nhi viện.
Chiều hôm nay, lúc bà ấy thức dậy thấy Tần Di đang bận, Tô Thu Vân mang một tách trà đến hỏi cô ấy: "Đều phải xử lí sao." Có phải phạm vi rất lớn rất rộng không.
Bà ấy lần đầu tiên nhìn thấy một Tần Di như vậy, trước đây đứa trẻ này ở trước mặt bà ấy đều rất dè dặt ít nói, nhưng hôm nay ánh mắt cô ấy rất lạnh lùng: "Đúng vậy, dì à, một tên cầm đầu tuyệt đối không bỏ xót." Cô ấy chính là tiêu phí thời gian, sức khỏe, tiền bạc của mình như vậy.
Cô ấy từng nói không cho phép bất kỳ ai động vào Hiểu Hiểu, đây là ranh giới cuối cùng của cô ấy.
Huống hồ gì, người xảy ra việc là Hiểu Hiểu, người bên cạnh cô ấy, nếu như là người khác thì sao? Sự tình như thế này còn nhỏ nữa không? Sự hiền lành trong tâm đại tiểu thư với Hiểu Hiểu là không giống nhau, cô ấy chính là dùng phương thức tàn nhẫn để giết gà dọa khỉ, Đánh bại và khuấy động môi trường mạng bẩn thỉu này.
Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu, Tần Hải Long, Tố Lan, còn có Mục Sơn và Tô Khuê, cô ấy sẽ giải quyết từng người một.

Có Tần Di bên cạnh, Tô Thu Vân rất an tâm.
Mục Hiểu Hiểu đi tới ôm lấy cô ấy: "Vậy sao được, mẹ đã bôn ba mấy ngày nay rồi, nghỉ ngơi một chút đi, thật sự coi mình là mình đồng da sắt à?" Tô Thu Vân rất kiên định: "Không phải mấy ngày, lúc Thu Thu đi ra ngoài đã nhìn thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện sao." Hôm đó trời mưa, họ đặt tên cô bé là Thu Vũ, Thu Vũ bị khuyết tật bẩm sinh, cô ấy có mười một ngón tay, trên thực tế với điều kiện y học kĩ thuật phát triển như hiện nay, một ca phẫu thuật nhỏ cũng có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.

Thu Vũ đã bị dầm mình trong mưa lạnh trong một thời gian dài, bị sốt và ho, khả năng miễn dịch của trẻ em kém, sau đó bị viêm phổi, mấy ngày này mới thuyên giảm một chút, Tô Thu Vân không an tâm, muốn quay về thăm đứa trẻ.
Tần Di nhìn bà ấy: "Dì à, để con cho người đưa dì về." Tô Thu Vân vẫy vẫy tay: "Không cần đâu, dì có thể tự gọi xe về được." Tần Di nhìn bà ấy một cách kiên định: "Nếu không để người khác đưa về, thì tự con làm vậy." Tô Thu Vân:...
Mục Hiểu Hiểu:...
Nếu đại tiểu thư đã quyết định rồi, thì không ai có thể lay chuyển được.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đưa Tô Thu Vân lên xe, Tô Thu Vân quay đầu lại ôm con gái, Hiểu Hiểu đã bí mật nhét một chiếc phong bì đỏ vào túi.

Đây là tiền từ liệu pháp tâm lý trước đó.

Một người chị đã trả nợ vào tài khoản.

Tuy số tiền không nhiều nhưng chắc chắn có thể dùng được.
Tô Thu Vân vỗ lưng Hiểu Hiểu: "Được rồi, đừng làm mẹ lo lắng." Hốc mắt của hiểu Hiểu nóng rực, cằm tựa vào vai bà ấy và gật đầu thật mạnh.
Tô Thu Vân nhướng mắt nhìn Tần Di đang đứng cách đó không xa nhìn bà, Hiểu Hiểu biết bà có chuyện muốn nói với mình nên nhanh chóng ghé tai bà, nhất định phải để cô ấy cho đại tiểu thư chăm sóc, đừng để cô phải chịu vất vả.
Tô Thu Vân thấp giọng nhưng lại có trọng lượng: "Hiểu Hiểu, con sao lại vô dụng như vậy, bây giờ Di Di vẫn gọi mẹ là dì, khi nào thì mới có thể nghe thấy cô ấy gọi mẹ là mẹ? Tay chân con lề mề quá, để người ta phải lo lắng, Có giống con là số "0" như bà con nói không?" Cô ấy quét nhìn con gái mình một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt nghi ngờ.
Mục Hiểu Hiểu:...
Tổn thương, cực kì tổn thương, đến từ sự chế nhạo và mỉa mai của người mẹ già.
Mục Hiểu Hiểu trúng tim đen rồi, cô lấy một tay che ngực, buồn bã nhìn Tô Thu Vân: "Mẹ ơi, tim con đau quá..." Tô Thu Vân nhìn vẻ nghịch ngợm của con gái và mỉm cười, nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô vẫy tay chào hai người họ và biến mất trong màn mưa.
Mục Hiểu Hiểu đứng đó nhìn theo hướng bà rời đi hồi lâu, đại tiểu thư bước tới, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi mẹ nói gì với em?" Mục Hiểu hiểu:...
Không ngờ đại tiểu thư còn có hai mặt như vậy.
Đối với Tần Thu Vân thì gọi là dì, với cô ấy thì gọi là mẹ.
Cái đồ xấu xa này.
....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi