CẤM ĐẾN GẦN


—— Vừa khéo, em cũng thích chó con.
Luận làm mình làm mẩy, ai giỏi hơn?
Cô giáo Mục dùng nụ cười ấm áp mang đặc thù nghề nghiệp của nàng, thành công thọc trái tim của đại tiểu thư thành tổ ong vò vẽ.

Đã thế cô còn không thể phát giận, cắn một cái răng vỡ thành bột phấn, nuốt xuống hết.
Nhưng lửa giận hừng hực như vậy, làm sao có thể không giận chó đánh mèo người khác.
Chó con.
Trong phòng này, ai có thể làm chó con của cô giáo Mục?
Ánh mắt của đại tiểu thư dần dần chuyển động.

Cô vừa nhúc nhích, Mục Hiểu Hiểu cũng nhúc nhích theo.

Hai người cùng nhìn về phía sau.
Lúc này Lưu Vạn Niên vô cùng vui mừng.

Với cái tuổi của anh ta, nếu tính theo tuổi đời của chó thì cũng nên là chủng Mastiff Tây Tạng rồi, không thể xưng là chó con được đâu.
Cho nên, anh ta không liên quan cũng quay đầu lại nhìn theo đại tiểu thư và cô giáo Mục.
Quần què.
Làm gì?
Làm cái gì?
Ba người này đủ chưa? Cô là người bệnh, các nàng rốt cuộc tới làm gì?!
Cuối cùng, Thu Thu buồn bực nằm ở trên giường, lấy chăn che mặt.
Mục Hiểu Hiểu đẩy đại tiểu thư đi qua, nàng nhìn một góc chồng chất thực phẩm dinh dưỡng và trái cây gì đó, lắc lắc đầu: "Đại tiểu thư, chị lãng phí quá."
Chậc chậc chậc.
Lưu Vạn Niên ở phía sau cảm khái vô bờ, không hổ là vợ sếp, cũng dám chỉ trích đại tiểu thư, đại tiểu thư nhất định sẽ rất nuông chiều nàng nhỉ.
Tần Di liếc Mục Hiểu Hiểu, giơ tay.
—— Ăn không hết có thể nhét vào mồm em.
Lưu Vạn Niên:...
Mục Hiểu Hiểu:...
Thu Thu:...
Đại tiểu thư luôn đơn giản như vậy, dịu dàng thả thính gì đó, đối với cô mà nói hoàn toàn không tồn tại.
Gậy ông đập lưng ông, mới là nguyên tắc cư xử chuẩn mực của cô.
Cô còn đang giận dỗi.
Cô bấm đốt tay tính thời gian cho Mục Hiểu Hiểu.

Ngày đầu tiên gặp mặt, chẳng qua coi như là một người mẫu giả bộ bệnh, nàng vậy mà để cô trông một buổi trưa, nhìn thế nào? Dùng mắt nhìn sao?
Mục Hiểu Hiểu rửa sạch ít anh đào cho Thu Thu, nàng đặt trong bồn, bê đến trước giường bệnh.
Haiz, tình yêu đến muộn của chị gái.
Thu Thu nhấp môi, đáng thương nhìn chị.
Mục Hiểu Hiểu liếc cô một cái, tự cầm lên một trái bỏ vào miệng: "Sao, em dùng ánh mắt đó nhìn chị làm gì? Làm bài tập đến sưng tay à? Muốn chị đút?"
Thu Thu:...
Mục Hiểu Hiểu nói xong, nàng tiện tay cầm một trái anh đào, đút cho Tần Di: "Chị nếm thử đi, rất ngọt."
Thu Thu:...
Huhuhu.
Tới đây đi, tình yêu đến trễ còn nhẹ hơn cây cỏ, cô không nên ôm bất cứ hy vọng gì với chị gái nữa!
Tần Di ăn một trái, đúng là rất ngọt.

Sau khi Hiểu Hiểu tới lập tức đặt nó trong tủ lạnh, còn có chút hơi lạnh, thời tiết này ăn rất thoải mái.
Mục Hiểu Hiểu thấy cô ăn vui vẻ, cười: "Đây là anh đào em mua, đại tiểu thư, một vạn một trái."
Tần Di liếc nàng, Mục Hiểu Hiểu chớp mắt với cô.

Thật ra nàng không nói cho đại tiểu thư, từ sau khi nhìn thấy cô, nàng không hiểu sao lại trở nên hưng phấn, tuy rằng bị trừng rồi bị dẫm chân, nhưng nàng vẫn vui vẻ.
Đại tiểu thư nhà nàng thay đổi không phải sao?
Điều gì có thể khiến một cô gái thích ở nhà chủ động bước ra khỏi cửa?
Nó khẳng định tình yêu của cô đối với em gái như nàng á.
Không nhịn được đùa giỡn với cô, Mục Hiểu Hiểu cứ thích nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của cô, Tần Di lạnh lùng nhìn vẻ khoe khoang của nàng, khẽ nâng tay.

Nàng còn chưa khoa tay múa chân xong, Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh đã cười tủm tỉm nói: "Có phải muốn trừ lương của em không?"
Tần Di:...
Đại tiểu thư tung chiêu này, nàng đã sớm tính tới rồi.
Thu Thu và Lưu Vạn Niên ở bên cạnh liếc nhau, hai người đều ngửa đầu 45 độ nhìn trần nhà.
Lại tới nữa, lại tới nữa, hương vị chua ngoét lại tới nữa.
"Thời gian không còn sớm, mẹ đã nói rồi, bệnh viện không cho nán lại quá muộn." Mục Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ: "Chị mau trở về thôi, đại tiểu thư."
Tần Di không nhúc nhích, nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu hiểu ý cô: "Hôm nay em ở lại đây trông Thu Thu, còn có mấy ngày nữa là phẫu thuật rồi."
Thu Thu nghển cổ: "Em không cần chị theo đâu."
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, bàn tay to của nàng xoa tóc em gái như xoa giẻ lau: "Nói ngu ngốc gì đó, đêm nay không bắt em làm bài tập, hửm?"
Nói ngu ngốc?
Thu Thu ứ phải, cô ấn tay vào chiếc nút nhỏ màu đỏ bên cạnh giường, và ngay sau đó, với tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô y tá nhỏ mỉm cười đi tới: "Người bệnh cần nghỉ ngơi, mời mọi người ra khỏi phòng ạ."
Mục Hiểu Hiểu:...
Khi nào Thu Thu trở nên độc lập tự chủ như vậy?
Mãi đến khi ra cửa, ngồi vào xe Lưu Vạn Niên, Mục Hiểu Hiểu còn hơi chua xót, nàng nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, trong lòng luôn có cảm giác không nói nên lời.
Nàng thật sự đang mang tâm sự của một người mẹ.
Con cái quá dựa dẫm, quá nhu nhược, nàng sẽ nôn nóng hy vọng nó nhanh chóng trưởng thành.
Trưởng thành rồi, một ngày kia trở nên độc lập tự chủ, nàng lại hy vọng nó thành niên chậm một chút, trốn vào trong ngực nàng như hồi còn nhỏ.
Đại tiểu thư im lặng ngồi trong xe.

Mục Hiểu Hiểu chỉ chua xót trong chốc lát, nàng xoay người, đột nhiên nảy ra một ý tưởng rất kỳ lạ: "Đại tiểu thư, hiếm khi chị ra ngoài một lần, chúng ta đừng về nhà sớm như vậy được không?"
Nhà họ Tần tuy rất lớn, cái gì cũng có nhưng nó khiến cho Mục Hiểu Hiểu có cảm giác như lao tù giam cầm mọi thứ, vừa về tới đã thấy áp lực.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt cô, nổi bật da thịt như ngọc, môi đỏ như máu, xinh đẹp kỳ lạ.
Mục Hiểu Hiểu khẽ cảm khái: "Đại tiểu thư, chị đẹp quá."
Nàng lại nhớ tới lời dụ dỗ của người mẫu họ Tiết, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy sau cuộc bạo kích sắc đẹp của đại tiểu thư, có lẽ từ nay sẽ không còn ai lọt vào mắt xanh của nàng nữa, tư tưởng và phẩm cách của nàng phải rất kiên định, cho dù là loại cám dỗ nào cũng có thể chịu được.
Tần Di không nói gì.

Nếu người khác nhìn thấy hẳn sẽ nghĩ là cô không thèm để ý đến lời khen của Mục Hiểu Hiểu, thậm chí còn bày vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Hiểu Hiểu nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên, biết là đại tiểu thư đang có tâm trạng tốt, nhẹ nhàng nói: "Em đưa chị đến nhà một người bạn nhé?"
Nhà bạn...
Thật ra, khi Mục Hiểu Hiểu đưa ra chủ đề này, nàng cũng có chút thấp thỏm, dù sao thì đại tiểu thư cũng có thân phận là người nổi tiếng.

Trước đây khi gặp mặt cô, nàng phải ký hiệp nghị bảo mật, người bình thường không dễ dàng gặp được.
Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu làm nũng vươn một bàn tay, bắt lấy cánh tay cô lắc lắc: "Cô ấy là bạn thân nhất của em, về nhân phẩm thì chị cứ yên tâm, rất tốt, hơn nữa cô ấy còn là fan lớn của chị đó."
Tần Di không dao động.
Mục Hiểu Hiểu lại dán mặt lên xe lăn của cô, nháy mắt to ngập nước: "Em muốn để chị gặp mặt bạn bè của em."
Nàng đau lòng Tần Di.
Luôn cảm giác cuộc đời cô khuyết thiếu hơi thở pháo hoa nhân gian, quá mức cô đơn.
Mỗi ngày, như hình với bóng chỉ có cái xe lăn này.
Nếu như trước kia, Mục Hiểu sẽ phân tích nguyên nhân bệnh tình của đại tiểu thư từ góc độ chuyên nghiệp hoặc các lý luận khoa học khác.

Nhưng hiện tại, đau lòng tuôn trào như núi lửa.
Nàng vội vã muốn sưởi ấm cô.
Tần Di trầm mặc một lát, cô giơ tay.
—— Em quay đầu lại đi, để chị suy nghĩ.
Hả? Quay đầu lại?
Mục Hiểu Hiểu vừa nghe lời này, tim cũng hòa tan, đáng yêu ghê, sao đây, muốn nàng quay đầu à?
Nếu đại tiểu thư đã buông lỏng, Mục Hiểu Hiểu tự nhiên rất hợp tác, nàng quay đầu ngắm ánh đèn neon ngoài cửa sổ, chờ đợi Tần Du với vẻ mong mỏi.
Đại tiểu thư lấy di động ra, chỉnh ánh sáng tối lại, nhanh chóng tìm kiếm.
—— Một cô gái muốn đưa bạn đi gặp người bạn thân nhất của cô ấy thì có ý gì?
...
Vài phút sau.
Mục Hiểu Hiểu quay người nhìn Tần Di: "Được không, được không đại tiểu thư?"
Tần Di liếc nàng, khuôn mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn.
—— Tuỳ em.
Có lẽ cô không biết.
Cô tưởng rằng mình đã che giấu rất sâu.

Nhưng ánh lửa nhỏ đầy hưng phấn trong mắt cô đã bị cô giáo Mục phát hiện từ lâu.

Nàng có chút khó hiểu, đại tiểu thư rốt cuộc tự hỏi thế nào, chỉ tự hỏi thôi lại có thể khiến cô vui vẻ như vậy?
Sao có thể không vui?
Tìm kiếm cho đáp án rõ ràng.
—— Bạn này, vận đào hoa của cô tới rồi, chuyện này còn phải hỏi hả? Đương nhiên là khoe với bạn bè đó.

Con gái luôn có lòng hư vinh nho nhỏ của riêng mình, có được thứ tốt nhất đương nhiên phải cho bạn thân nhìn, khoe khoang với họ.

Cô phải biểu hiện thật tốt đó!
Nhận được câu trả lời khẳng định của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trương Xảo nhưng bị Tần Di ngăn cản.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô nghi ngờ, gì đấy, đại tiểu thư thay đổi suy nghĩ?
Tần Di không để ý nàng, nói với Lưu Vạn Niên ngồi ở ghế lái.
—— Về nhà.
Mục Hiểu Hiểu:???
Tần Di liếc nàng một cái, cao lãnh tự phụ.
—— Chị muốn thay quần áo.
Mục Hiểu Hiểu:...
***
Khi đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu tức tốc về nhà thay quần áo.
Cửa phòng bệnh của Thu Thu bị đẩy ra, cô vừa nhìn thấy váy dài đen kia liền cười, lập tức ngồi dậy từ trên giường: "Chị Sương Sương."
Tần Sương đi đến, cô ta gật đầu, bởi vì mới tham gia một bữa tiệc tối, váy dài của cô còn chưa kịp thay, lớp trang điểm cũng chưa rửa, trên người còn có mùi rượu thoang thoảng.
Đằng sau cô ta là A Chức, người cũng đen như mực, buồn cười là cô ấy cao và khỏe hơn những cô gái bình thường, mang một khuôn mặt lạnh lùng nhưng trên tay lại cầm một que kem.
Thu Thu vừa thấy đã vui vẻ: "Cái đó cho em hả?"
Tần Sương ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường cô, vừa nhìn đồng đồ chồng chất trên mặt đất vừa gật đầu: "Ừm, chỉ được một khối nhỏ, không được ăn nhiều."
Một khối nhỏ cũng được.
Thu Thu vui sướng nhận lấy, ngọt ngào với A Chức: "Cảm ơn chị, chị Sương Sương."
A Chức nheo mắt, đưa kem cho cô.
"Có người tới thăm em à?"
Tần Sương nhìn Thu Thu, lông mi cô nhẹ nhàng chớp động, bởi vì uống rượu, gương mặt ửng đỏ.
Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy, chị gái của em tới."
Tần Sương nhìn cô: "Mấy thứ này đều do chị gái em mua?"
Thu Thu cười: "Còn có chị Nhất nữa."
Chị Nhất?
Tần Sương nheo mắt, chẳng lẽ là Di Di?
Thu Thu nhanh chóng ăn hết kem, cô xốc chăn xuống giường, tay chân lưu loát rửa sạch một ít trái cây, đặt trong bồn: "Chị Sương Sương, chị uống rượu, ăn cái này có thể tỉnh rượu."
Tần Sương giật mình, nghiêng mình về phía sau: "Mùi nặng lắm à?"
Thu Thu lắc đầu cười: "Chỉ có một chút, trên người chị Sương Sương luôn có mùi bạc hà rất thơm."
Tần Sương im lặng, cô nhận lấy trái cây.

Thu Thu dường như rất thân thuộc với cô, cô bé ngồi ở cái ghế bên cạnh, tiếp tục viết viết vẽ vẽ.
Tần Sương biết sở thích của cô, hỏi: "Em muốn xuất bản không?"
Đối với sếp Tần mà nói, nâng một người đi xuất bản là chuyện hết sức đơn giản.
Thu Thu lắc đầu, cô viết rất nghiêm túc: "Em hứa với chị gái rồi, mọi việc đều phải nỗ lực bằng chính sức mình."
Cô muốn kiếm nhiều tiền, để sau này chị gái đỡ vất vả.
Tần Sương nhíu mày: "Tuổi của em còn quá nhỏ, kinh nghiệm cũng ít, nếu thực sự dựa vào thị trường thì em chưa chắc sẽ được chọn."
Thu Thu thả bút xuống, kinh ngạc nhìn Tần Sương.
Cô non nớt, làn da mịn màng, mắt to ngập nước dưới ánh đèn kia càng khiến người ta đau lòng.

Tần Sương mím môi, cô có thể lạnh giọng mắng mỏ người lớn, bất kể nam nữ, nhưng đối với trẻ con thì cô luôn mềm lòng.
"Chị Sương Sương, chị thành thật ghê, không giống như chị gái của em, luôn tung hứng em lên tận trời."
Thu Thu cười hì hì nhìn cô, nếu người khác nói lời này, Tần Sương chắc chắn sẽ cho rằng đối phương đang nói mát, nhưng chính Thu Thu nói, cô đành im lặng.
Thu Thu: "Có điều, em cũng đâu viết mấy chủ đề thô tục tầm thường.

Chị đọc thử đi, tối nay em đang viết một câu chuyện vô cùng mới mẻ độc đáo, kể về linh hồn xuyên qua.""

Tần Sương nhìn cô: "Ồ?"
Ngay cả A Chức bên cạnh cũng tiến lên một bước.
Thu Thu vui vẻ khoe khoang: "Câu chuyện của em kể rằng linh hồn của chị gái đã xuyên vào một Ultraman, không gì không làm được, cố gắng hết sức để bảo vệ tất cả những người xung quanh, biết phun lửa, phun nước còn biết ẩn thân, nàng...!"
Giọng nói của A Chức nặng nề: "Nàng là cô bé hồ lô à?"
Thu Thu nhướng mày: "Chị gái của em lợi hại hơn em bé hồ lô.

Bảy em bé hồ lô tập hợp lại vẫn bị yêu tính bắt được.

Nếu là chị gái của em, cho dù em bị trói vào Bàn Tơ Động, nàng cũng sẽ chém nát mạng nhện để cứu em ra."
Lời nói tự hào kèm chút khoe khoang, Tần Sương không nhịn được hỏi: "Sao em lại tin tưởng nàng như thế?"
Cô đã điều tra mối quan hệ giữa cô bé này với Mục Hiểu Hiểu, biết họ không có quan hệ huyết thống.
Thu Thu ngưỡng đầu, cực kỳ kiêu ngạo: "Bởi vì nàng là chị gái của em."
Bởi vì nàng là chị gái của em...
Câu này, Tần Sương ngơ ngác nhìn cô bé, một giọng nói thoảng qua.
—— Chị họ Tần, em cũng họ Tần, A Sương, từ này về sau em coi như chị như chị gái của em.
...
Đã từng, có một cô gái cũng tin tưởng cô như vậy.
Là cô phụ lòng nó...
"Chị Sương Sương, chị..." Thu Thu nhìn Tần Sương, không biết vì sao vành mắt cô lại đỏ lên.

Tần Sương hít sâu một hơi, cô ta nâng tay lên, xoa tóc Thu Thu: "Nghỉ ngơi cho khoẻ, chờ đến khi giải phẫu xong xuôi, chị sẽ tới thăm em nữa."
Đêm, có chút thê lương.
Khi Tần Sương khoác áo đi ra, bước chân nặng nề.
A Chức đi theo bên người cô, đè thấp giọng: "Sếp Tần, bên Triệu Lượng vừa báo tin, nói đại tiểu thư có động tĩnh."
Bước chân của Tần Sương dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn A Chức: "Cái gì?"
A Chức cúi đầu, yên lặng: "Đại tiểu thư rất thận trọng, chỉ sai bảo mấy bộ phận cũ trung thành và tận tâm của nhà họ Tần, miệng lưỡi kín kẽ.

Nhưng tôi có một trực giác, cô ấy đang chuẩn bị cho việc trở về Nam Dương."
Về Nam Dương.
Lời này đối với Tần Sương mà nói dường như đã cách một thế hệ.
Cô ta im lặng hồi lâu, bình tĩnh nhìn A Chức: "A Chức, cô nói xem thứ gì sẽ khiến một người rõ ràng vô cùng chán ghét, muốn từ bỏ nhưng lại đột nhiên thay đổi thái độ như được sống lại."
A Chức không nói.
Tần Sương vẫy vẫy tay: "Đi thử tầm quan trọng của họ Mục đó một chút."
A Chức gật đầu: "Vâng."
...
*****
Chuyện đau đớn nhất thiên hạ là gì?
Không gì hơn chờ phụ nữ thay quần áo.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy chuẩn khỏi chỉnh.

Các nàng về nhà lúc bảy giờ rưỡi, chờ đại tiểu thư đến chín giờ rồi, rửa mặt xong, đang ở trong phòng chọn váy.
Lúc này, cô còn cố tình không muốn Mục Hiểu Hiểu hỗ trợ.
Hiểu Hiểu ở dưới lầu đếm thời gian, nàng sợ Trương Xảo tự đi ra ngoài quẩy, gửi tin nhắn cho cô trước.
—— Chờ tớ nha, khoảng một tiếng nữa tớ mang một người quan trọng đến gặp cậu.

Trương Xảo trả lời tin nhắn với tốc độ bàn thờ.
—— Đừng gạt tớ, cậu thì có người quan trọng nào?
Dù gì cũng sắp gặp mặt, đại tiểu thư cũng đồng ý, Mục Hiểu Hiểu nói cho Trương Xảo chuẩn bị tâm lý trước, lát nữa đừng kích động rồi ngất xỉu tại hiện trường.
—— Thần tượng của cậu.
Trương Xảo đang sơn móng tay ở nhà khi đọc được tin này liền cười tới mốt.

Cô thả lọ sơn xuống, nhanh chóng hồi đáp.
—— Tần Di? Ha ha ha ha, Mục Hiểu Hiểu, gần đây có phải cậu chạy deadline đến phát khùng nên đầu óc chập mạch rồi hả? Nếu cậu có thể để tớ gặp được chị Tần, tớ gọi cậu là mẹ luôn.
Mục Hiểu Hiểu:...
Chẳng lẽ nàng không có uy tín đến vậy sao?
Ngay lúc này, cửa lầu ba mở ra, Mục Hiểu Hiểu vừa ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ shock visual.
Đờ mờ.
Đại tiểu thư trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì? Các nàng đi gặp bạn bè, không phải đi hẹn hò đâu đó.
Tần Di xõa tóc, mái tóc dài như mực ngả trên vai, uốn xoăn nhẹ ở đuôi.

Cô không theo phong cách trắng trong lạnh lùng như trước nữa mà đổi thành một chiếc váy dài màu tím.

Màu tím vốn là gam màu duyên dáng và thận trọng, khí chất của người yếu ớt không gánh được vẻ cao sang của nó.

Nhưng đại tiểu thư mặc vào lại khiến Mục Hiểu Hiểu không khỏi kêu gào khí thế "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế".

Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền bạch kim mà Hiểu Hiểu đã tặng vào ngày sinh nhật.
Trái tim của Mục Hiểu Hiểu tan chảy khi nàng nhìn thấy nó, nàng bước nhanh về phía trước: "Sao mà trang điểm long trọng vậy chứ?"
Đại tiểu thư không quan tâm nàng.
—— Đừng chậm trễ.
Mục Hiểu Hiểu:...
Đấy, lại thành nàng làm chậm trễ.
Xe lại chạy trên đường một lần nữa, tâm trạng của Lưu Vạn Niên rất vui vẻ, từ khi có vợ sếp đến ở, cuộc sống của anh ta càng thêm phong phú.

Anh vẫn có thể lái xe đi ra ngoài vào ban đêm như thế này quả là một kỳ tích.
Trên đường, Mục Hiểu Hiểu lo lắng cho thân phận của Tần Di nên gọi điện thoại cho một anh chị khóa trên, đặt trước một sân nhỏ, dứt khoát bao trọn.
Nàng khoe khoang với đại tiểu thư: "Thấy em lợi hại không, em mà cũng có lúc bao trọn gói nè."
Đại tiểu thư nhìn nàng, hiển nhiên suy nghĩ không cùng một đường với nàng.
—— Quan hệ của em rất rộng.
Lưu Vạn Niên, người đang lái xe ở hàng ghế đầu, vai hơn run lên.

Ối dồi ôi cái mùi chua này.
Mục Hiểu Hiểu khá tự đắc: "Cái đó còn cần phải nói à? Mấy năm nay em quen biết được rất nhiều bạn học ưu tú ở trường đại học.

Sau này lao đầu vào xã hội cũng có chút quan hệ phòng thân."
Tần Di nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, rất muốn nâng tay lên vả méo mặt nàng, mới hỏi một câu nàng đắc ý cái gì?
Có cô ở đây, còn lo quan hệ nữa sao?
Lộ trình không xa.
Trương Xảo đã đợi ở đó từ trước, cô vốn không hề tin lời của Mục Hiểu Hiểu, cô mang một thùng bia đến, đặt trước cái bếp nhỏ để nướng xiên.
Cô không trang điểm, xuyên bừa một cái quần giữ ấm, đai đeo còn lộ ra ngoài.
Trước mặt con bạn thân nhất, cô mặc quần áo đã coi như không tệ.
Sau khi dừng xe vững vàng, Lưu Vạn Niên nhíu mày, xuyên qua kính phản quang, anh ta nhìn bên ngoài: "Đại tiểu thư, hình như có xe của phóng viên giải trí bám theo chúng ta."
Trong loại tình huống này, nếu như trước kia, Tần Di đều sẽ cẩn thận đi đường vòng, hoặc là đổi chỗ khác.
Nhưng hôm nay, cô không muốn làm ảnh hưởng đến hứng thú của Mục Hiểu Hiểu.
—— Không sao.
Cô đưa mắt ra hiệu với Lưu Vạn Niên, anh ta gật đầu.
Mục Hiểu Hiểu hơi không yên tâm: "Hay là chúng ta dời sang ngày khác? Vẫn nên cẩn thận hơn một chút, lỡ bị chụp được thì làm sao bây giờ?"
Tần Di liếc nhìn nàng một cái.
—— Một cô gái như em, chụp được thì làm gì?
Lời này rất có lý, Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, yên tâm hơn nửa: "Cũng đúng, một cô gái như em thì có cái gì mà viết."
Mặt Tần Di lập tức đen.
Rõ ràng là lời do chính miệng đại tiểu thư nói, Mục Hiểu Hiểu chỉ mới lặp lại một lần, lửa giận trong lòng cô toả ra tứ phía.
Mục Hiểu Hiểu cứng lại một chút, xấu hổ nhìn cô, gì, lại bị gì nữa đây trời?
Hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì thấy đằng xa có một cô gái trẻ chạy như gió lốc, đôi mắt to như chuông đồng, nhìn chằm chằm Tần Di.
Đại tiểu thư:...
Chỉ mới vài giây, cô ngược lại ôm chặt Mục Hiểu Hiểu, tràn đầy cảm xúc mà gọi: "Mẹ ơi!"
Quần què.
Quần đùi.
Chị em của cô thăng tiến rồi, mau lại đây nhìn, nhìn xem nàng đưa ai đến!
Mục Hiểu Hiểu:...
Xấu hổ quá trời ơi.
Mục Hiểu Hiểu chống cự dùng tay lắc lắc đầu Trương Xảo: "Hây da, trước mặt thần tượng của cậu mà cậu còn như thế nữa hả? Mau đứng lên."
Trương Xảo đứng lên, nhìn Tần Di, tim đập thình thịch, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, mắt đỏ hoe, cắn chặt môi.
Ai không biết còn tưởng rằng giây sau cô sẽ nhảy dựng lên rồi đá văng đại tiểu thư.
Ai hiểu được tấm lòng chân thành của người hâm mộ.
Tần Di nhìn Trương Xảo, vừa rồi nghe giọng cô lập tức nhận ra đây là cô gái mà Mục Hiểu Hiểu hay nấu cháo điện thoại cùng.
Đây là bạn thân nhất của nàng.
Trước kia đại tiểu thư không có tâm trạng đi tạo ấn tượng tốt với sếp lớn này, giám đốc nọ, CEO kia.
Nhưng tình yêu khiến đầu óc con người chợt tỉnh chợt say.
Bây giờ, cô nhìn Trương Xảo, vậy mà chủ động gật đầu chào hỏi.
Trương Xảo vừa thấy, quả thực nước mắt cũng sắp phải chảy xuống.
Mục Hiểu Hiểu còn đang ở cạnh:...
Một trận gió thổi qua.
Thổi vào lòng nàng.
Nàng đột nhiên nhớ hồi sáng đại tiểu thư khoa tay múa chân nói.
—— Nàng thích chó con.
Mục Hiểu Hiểu lại thấy Trương Xảo, mặc một cái quần cộc màu xanh, quần áo xộc xệch, tóc cũng tém như ăn mày, còn không phải là một con chó con sống sờ sờ đây sao?
Không được, nàng phải bảo vệ chị của nàng kỹ càng.
Trong giây lát, nàng nhíu mày, cúi đầu nhìn đại tiểu thư: "Không được, em cảm thấy không bảo đảm lắm, chúng ta vẫn nên đi thôi." Nàng lay Trương Xảo một cái, vẫy vẫy tay chào hỏi: "Chào cậu nhé." Nàng đẩy đại tiểu thư đi một bước, quay đầu nhìn Trương Xảo, lại vẫy tay: "Tạm biệt."
Tần Di:...
Trương Xảo:???.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi