CẤM ĐẾN GẦN


- --Bạn gái của chị nướng đấy.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói, không có một chút ý khoe khoang nào.
Cô cảm thấy rất bình thường, chẳng qua là vì cô bé khóc nên nói sự thật thôi.
Tiểu Hoa quả nhiên không khóc nữa, nhưng trong khóe mắt còn đọng nước, cô bé nhơ ngác nhìn đại tiểu thư.
Trẻ nhỏ ở gia đình nghèo phải về sớm lo việc nhà.
Cô so với bạn đồng trăng lứa trưởng thành hơn một chút, chị gái xinh đẹp nói, cô nghe nhưng vẫn không hiểu.
Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo há hốc miệng nhìn đại tiểu thư lừa trẻ con.
Con ngươi đen láy của Tiểu Hoa chớp chớp, nhìn đại tiểu thư chăm chú, tuy không hỏi gì nhưng trong đôi mắt tràn ngập vẻ ngờ vực.
Bạn gái?
Nó có giống như các nhóm anh chị em ở thôn thường hay chơi với nhau không?
Nhưng mà họ là một nam một nữ, không phải hai nữ.
Đại tiểu thư thấy bộ dáng Tần Tiểu Hoa đầy nghi ngờ, cô bỏ xiên nướng xuống: "Muốn hỏi gì?"
Ngữ khí ngày, câu hỏi này, không giống như nói với một đứa bé, mà giống với nói chuyện với người trưởng thành hơn.
Tiểu Hoa không dám nhiều lời, cô nhìm trộm Mục Hiểu Hiểu, cúi đầu.
Quần áo của cô có hơi dơ nhưng khuôn mặt và tay chân của cô vẫn sạch sẽ, tóc đen có chút rối, trông rất dễ thương.
Đại tiểu thư nhìn cô chăm chú, lúc đưa Tiểu Hoa xiên nướng thứ hai, cô giải thích đơn giản hơn: "Cô ấy sau này là vợ chị."
Tiểu Hoa ho khụ khụ, suýt nữa thì bị sặc.
Đại tiểu thư dường như hiểu bộ dạng này của cô bé, không nói gì, im lặng ăn xiên nướng.
Trương Xảo:...
Mục Hiểu Hiểu:...
Gió thổi vào mặt, cả sân đều phảng phất mùi cẩu lương của đại tiểu thư, Trương Xảo kéo Mục Hiểu Hiểu, giơ ngón cái: "Cô giáo Mục, thật lợi hại."
Trước đây, cô thường chế giễu cái tính khoe khoang của Mục Hiểu Hiểu, nói nàng không trầm tĩnh như đại tiểu thư.
Bây giờ nhìn xem...!Lời chị ấy nói, chị Tần không phải đang khoe khoang sao? Chị ấy không phải người thích khoe mẽ mà.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu đều bị hai câu nói của đại tiểu thư làm cho tan chảy, nàng ở một bên nướng thịt vừa nhìn đại tiểu thư, cảm thấy than cũng không nóng bằng lồng ngực nàng bây giờ.
Trước kia nàng hôn đại tiểu thư, cô không vui.
Hóa ra lòng đã muốn nổ tung.
Nếu đã thích như vậy, nàng sau này sẽ hôn cô nhiều hơn.
Ăn xiên nướng được một giờ, Tiểu Hoa chuẩn bị đi, cô bé đứng thẳng, cúi đầu chào đại tiểu thư: "Cảm ơn ạ."
Ngày mai cô sẽ đem chiếc giỏ mà bà nội đan đến cảm ơn.
Đại tiểu thư không nói gì, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu đi tới, nàng mỉm cười nhìn Tiểu Hoa rồi đem chiếc túi to cho cô: "Nè, chị Tần của em nói trong nhà em có bà nội, chị biếu bà ấy cánh gà nướng ít muối ít đường, vì thời gian có hơi vội, không kịp chuẩn bị, cho em mấy quả trứng cút và mấy gói mì ăn liền."
Tiểu Hoa giật mình nhìn Tần Di.
Cô nhìn chị gái xinh đẹp lạnh lùng này, hình như không để ý đến cô, nhưng đây là thật ư?
Nhưng mà...!Chị ấy vừa nói, cô gái này chính là vợ tương lai của chị, không phải nói dối chứ?
"Em không cần đâu."
Tiểu Hoa khoát tay áo, bà nội nói không nên tùy tiện nhận đồ từ người khác.
Trương Xảo đứng bên cạnh cười nói: "Nhận đi, đừng tiếc."
Cô xinh đẹp như búp bê, tuổi nhỏ nhưng đã có cốt cách rắn rỏi.

Tiểu Hoa vẫn không nhận, Mục Hiểu Hiểu bó tay, nàng nhìn đại tiểu thư, Tần Di nhìn Tiểu Hoa không nói gì.
Tiểu Hoa:...
Trái tim của đứa nhỏ bỗng run lên, hai tay để ra sau.
Cô vừa thấy thích nhưng vừa thấy sợ đại tiểu thư.
Cô liếc mắt nhìn đại tiểu thư đang ngồi trên xe lăn, bất chợt bị thu hút, bản năng cho cô biết đại tiểu thư là một người tốt.
Tần Di nhìn Tiểu Hoa, chỉ chỉ cái sân: "Mai vác đầy củi đến đây."
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo:...
Một hồi sau, Tiểu Hoa cầm lấy túi đồ ăn của Hiểu Hiểu, đi về vui vẻ, không thấy tiếc chút nào, lúc quay đầu còn trộm nhìn Tần Di.
Đại tiểu thư đang lạnh lùng uống trà, không để ý đến cô.
Mọi người đi rồi.
Mục Hiểu Hiểu không kìm được mà ôm Tần Di: "Đại tiểu thư, chị thật lợi hại."
Tần Di liếc nàng, không rõ ý tứ.
Trương Xảo ở bên cạnh bỗng thấy buồn bực, cô chạy đi tìm cớ: "Vậy hai người tán gẫu đi, mình về đây."
Ầy, trong lòng cô nghĩ, theo tính cách của Mục Hiểu Hiểu, lúc trước cùng cô ăn cơm xong nhất định phải giữ cô lại để tám chuyện, cô từ chối thế nào được?
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô: "Đi đi."
Đại tiểu thư cũng nhìn cô, vẫy vẫy tay.
Tạm biệt.
Trương Xảo:...
Ăn xiên thịt không no, ăn cẩu lương ngập mặt là no rồi.
Người vừa đi.
Mục Hiểu Hiểu khóa cửa, nàng ngồi lên ghế, vừa ôm đại tiểu thư vừa lắc cô.
Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia.
Thứ nàng tha thiết mơ ước chính là một cuộc sống nhà nhã như thế này đây.
Nếu không được cùng đại tiểu thư, nàng thật sự chẳng muốn nghĩ đến, bây giờ nàng phải bận rộn với lớp học ngày mai, mai sẽ là một ngày bận rộn, hiện tại nàng thật muốn đắm chìm luôn ở nơi đây.
Sau khi có danh phận, tất cả đã khác trước.
Trước đây, khi nàng ôm đại tiểu thư, còn lo lắng lỡ tiếng tim đập kịch liệt của mình bị đại tiểu thư phát hiện.
Nhưng hiện giờ, nàng không kiêng dè gì nữa mà ôm người kia vào lòng, nhẹ ngửi cổ cô, đưa tất cả mùi hương của cô vào đáy lòng.
Đại tiểu thư bị nàng làm cho cả người không được tự nhiên, cô cảm thấy Mục Hiểu Hiểu đang ngửi như một chú cún, cứ thế ngửi cổ cô...
Cô không kiềm được, khẽ run rẩy: "Hiểu Hiểu..."
Ui cha.
Cô giáo Mục rất thích lúc đại tiểu thư run rẩy gọi tên nàng, nàng không biết đại tiểu thư lại có thể mẫn cảm như vậy, cô không thể chịu đựng được sự đụng chạm dù chỉ là nhỏ nhất.
"Chúng ta..."
Đại tiểu thư nắm chặt tay áp nàng, cố gắng khôi phục nhịp thở bình thường: "Chậm hơn...!Không thể chậm hơn sao?"
Đó là một loại cảm giác khó tả không thể khống chế.
Mỗi khi Mục Hiểu Hiểu tới gần, tim cô lại đập rất nhanh, cả người mềm nhũn, có thứ gì đó không thể kiểm soát mà thoát ra ngoài.
Mục Hiểu Hiểu hôn tai cô: "Được, chậm hơn, chậm hơn."
Nói thì nói vậy thôi, nàng vẫn không nhịn được mà đi trêu chọc đại tiểu thư.

Tai, mắt, mũi, môi,...
Nói một đằng làm một nẻo, cô giáo Mục ngoài miệng đáp ứng đại tiểu thư ấy thế vẫn phạm quy, trêu chọc đến độ đại tiểu thư mềm nhũng cả người, đến cuối cùng ngay cả một chút sức lực cũng không có.
...
Buổi tối đến.
Cô giáo Mục tinh thần sảng khoái ngồi vào bàn soạn bài, trước đó, nàng còn vui vẻ nói nàng dạy lớp ngữ văn, lớp tâm lí nhưng giờ nhìn vào tình trạng thiếu lực lượng giáo viên kia, hôm nay hiệu trưởng đã nói trong buổi họp, các giáo viên phải dạy toàn bộ các môn.
Đại tiểu thư tắm rửa xong, thay một chiếc váy ngủ trắng tinh, bên ngoài khoác chiếc áo choàng dài, nghe Lưu Phương ở đối diện báo cáo.
Lúc trước cô đã nói chuyện kia cho anh trai, vừa qua thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Nam Dương càng ngày càng không hài lòng với biểu hiện của mẹ con Tần Sương.
Thật ra tuy năng lực của Tần Sương không đủ mạnh để điều hành một công ty nhưng việc chống đỡ vẫn có thể.
Nhưng do Tố Lam quá mạnh mẽ, cái gì bà ta cũng nhúng tay vào, phương diện kinh doanh đều khống chế hết, nếu có chuyện gì không như ý, bà ta sẽ khóc lóc thảm thiết với Tần Sương.
Tần Sương bây giờ ở nhà cũng như ở công ty, mọi thứ đều rất rối rắm, khiến cô ta vô cùng suy sụp.
Điều quan trọng là hiện tại Nam Dương đã có dấu hiệu rạn nứt, ngày càng nhiều người công khai muốn hỗ trợ Tần Di.
Đại tiểu thư nghe xong vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì, Lưu Phương tiếp tục nói: "Lữ tổng bên Thắng Lam nói muốn gặp cô."
Thắng Lam là một công ty mới do đại tiểu thư một tay giúp đỡ, ban đầu, Lữ Anh Viễn mở quá nhiều hạng mục, vừa là lâm nghiệp, sản xuất đồ ăn cho gia súc vừa chăn nuôi vừa sản xuất sản phẩm, do muốn quá nhiều, sức mạnh không đủ, con đường tài chính suýt bị chặt đứt, là nhờ đại tiểu thư giúp anh ta cải tử hoàn sinh, dứt điểm toàn bộ, gộp tất cả hạng mục làm một, bây giờ chuyên quy hoạch lâm nghiệp, mấy năm nay, công ty trải qua bao sóng gió, giờ đây đã trở thành một ngôi sao đang lên trong ngành, Lữ Anh Viễn biết ơn đại tiểu thư, hận không thể cho luôn cái mạng này.
Lâm nghiệp và hạng mục của Tần gia hoàn toàn khác biệt, ban đầu, Tần Hải Long không đồng ý với quyết định của Tần Di, cho rằng sẽ không có kết quả tốt.
Đến lúc ông chú ý đến nó, cô đã không để ông có cơ hội.
Hiện tại cổ phần của đại tiểu thư ở Thắng Lam là 35%, không chỉ là ân nhân của Lữ tổng, lại còn là người có thể quyết định sống chết của cả công ty.
Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, biết buổi tối nàng đang soạn bài, gật đầu nói: " Vậy lát nữa đợi ở sân."
Mục Hiểu Hiểu nhìn đề bài, gãi gãi đầu.
Chắc đang mơ rồi.
Sao sách giáo khoa của học sinh tiểu học lại khó như vầy ta?
Nàng nhìn lại thời của mình, toán học có ở cấp độ như này không nhỉ?
...
Thấm thoát thời gian trôi qua, trời đã tối.
Mục Hiểu Hiểu nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, không nhịn được liền đi qua xem thử.
Lữ tổng là một người đàn ông ba mươi tuổi trẻ trung đầy triển vọng, bởi vì muốn gặp đại tiểu thư, anh mặc âu phục tuy phong cách thoải mái nhưng cũng không quá quê mùa, anh rất kính trọng đại tiểu thư, thái độ không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt, hỏi gì nói đấy, đối với kế hoạc tương lai của công ty thì vông cùng cẩn thận, anh chủ yếu tới đây để nói mục đích của mình cho đại tiểu thư: "Hôm qua tôi và cấp dưới cùng đi một vòng núi, nơi đó đất đai phì nhiêu, phong cảnh rất tốt, nguyên nhân kìm hãm sự phát triển của nó chính là nhân lực quá thiếu thốn, giao thông bất tiện."
Giao thông.
Lại nhắc tới giao thông.
Tần Di gật đầu, cô ấy nói một cái tên, Lữ tổng gật đầu, mắt sáng quắc nhìn cô: "Được, Tần tổng, bây giờ tôi sẽ về liên hệ với ngươi đó ngay."
Mục Hiểu Hiểu nhìn trộm qua khe cửa.
Ở góc độ này, nàng không thể thấy đại tiểu thư, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô thế nhưng lại có thể nhìn thấy Lữ Anh Viễn rõ ràng.
Nói sơ sơ thì anh là một người đàn ông trưởng thành, ba mươi tuổi chính là giai đoạn mà cái xúc động thời niên thiếu bị gột rửa, sau vài năm sẽ bước đến tuổi trung niên, dáng người khá ổn, tuy mặc âu phục nhưng đường cong của cơ thể cho thấy anh có tập thể hình, anh nói chuyện nhẹ nhàng nho nhã nhưng lúc trình bày quan điểm lại mang một sự kiêu ngạo cùng tự tin lạ thường.
Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, mím môi.
Thật là khác biệt.
Đẳng cấp khác nhau, tầm nhìn cũng không giống.
Nàng, Trương Xảo và Vương Đạo Lí là người nơi khác đến, đau lòng vì hoàn cảnh của thôn, việc họ có thể làm chính là cố gắng hết sức để giúp chi trả, đối mặt với hiểm nguy, cố gắng cống hiến để giúp thôn của mình đổi mới.

Nhưng đại tiểu thư có thể trực tiếp cấp các khoản chi phí, và nhờ nó mà cuộc sống của cả thôn có thể thay đổi vĩnh viễn.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu bắt đầu xuất hiện câu nói của Tần Sương.
- --Hai người ở hai đẳng cấp khác nhau, sau này cô sẽ thấy.
...
"Làm gì vậy?"
Đại tiểu thư đã lăn bánh xe đến đây, Mục Hiểu Hiểu vội cười nói: "Không có gì, chị muốn đi tắm? Để em giúp chị lấy nước."
Tần Di nhìn nàng chằm chằm, đại tiểu thư rất hiểu nàng, cho dù một biến động nhỏ của nàng cô cũng biết.
Hiểu Hiểu có tâm sự.
Không thèm nói với cô, tại sao?
Buổi tối, Mục Hiểu Hiểu vẫn có bộ dáng người già như thường, nàng lấy cho đại tiểu thư một ly sữa nóng, đắp chăn cho cô, hôn trán sau đó đi xác nhận lần nữa.
Đại tiểu thư nằm trong chăn, nhìn bóng lưng mờ ảo của nàng dưới ánh đèn, ngửi thấy mùi hương nàng, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết từ khi nào, chỉ cần có Mục Hiểu Hiểu bên cạnh, cô cảm thấy cực kỳ an toàn, vô cùng thả lỏng.
Vừa tỉnh lại.
Đại tiểu thư theo bản năng đưa tay sờ người bên cạnh nhưng không với tới.
Cô hoảng sợ mở mắt, tưởng mình quay về trước kia.
Khi nhìn thấy người trước mặt, cô ngẩn người.
Hiểu Hiểu thân bọc bởi chăn như xác ướp, từ đầu đến chân đều vô cùng kín, một khe hở cũng không có.
Đại tiểu thư giật mình, kéo chăn của Hiểu Hiểu ra, sợ nàng khó chịu.
Nhưng Hiểu Hiểu nắm rất chặt, không nhúc nhích, thậm chí còn truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.
Đại tiểu thư nhìn bộ dạng này của nàng một lúc, trước kia cô đã từng thấy Hiểu Hiểu ngủ hai lần, một lần là phát sốt, lần kia là nàng say rượu, có lẽ do không để ý nên cô không nhớ Hiểu Hiểu như vầy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Hiểu Hiểu vội thay quần áo, nàng vốn dĩ muốn đổi đồ bị thủng của đại tiểu thư, nhưng bị Tần Di từ chối, đại tiểu thư xuất hiện với một chiếc áo sơ mi: "Mặc đi, chị mới giặt."
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ đưa tay nhận, ngửi mùi chiếc áo: "Chị giặt sao?"
Đại tiểu thư tức giận nhìn nàng: "Không phải."
Tại sao lại không phải?
Toàn bộ đều là mùi của cô cơ mà.
Hiểu Hiểu được nghỉ ngơi tốt, tâm trạng không tồi, nàng mặc quần áo, vì hôm nay là ngày đầu của khóa học, nàng cố ý thắt cà vạt, Hiểu Hiểu chưa bao giờ ăn mặc chỉnh tề hư vậy, nửa ngày chưa thắt được cà vạt.
Đại tiểu thư khẽ thở dài: "Lại đây."
Mục Hiểu Hiểu đi đến, hai tay đặt ở sườn xe của đại tiểu thư, khóa cô dưới thân: "Chị muốn thắt cà vạt cho em?"
Nàng ngày càng lại gần, tìm đại tiểu thư đập càng nhanh, cô không để ý đến nàng nữa, cúi đầu, dùng ngón tay mảnh khoảnh dịu dàng thắt chiếc cà vạt.
Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy đôi mắt của cô tràn đầy tình yêu, thấy vợ thắt cà vạt cho mình chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, hôm qua nàng rối rắm vì cái gì chứ, đại tiểu thư là của nàng, từ đầu đến cuối là của nàng.
Cô với người khác chỉ nói chuyện công việc.
Còn đối với nàng, chỉ với nàng, cô mới lộ ra dáng vẻ thiếu nữ.
Còn nàng?
Nàng có thể nắm tay đại tiểu thư, ôm cô, hôn cô, có thể khiến cô điên đảo thậm chí là làm cô khóc.
Tần Di vừa thắt cà vạt xong, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt tràn đầy dục vọng của Mục Hiểu Hiểu, mặt cô thoáng chốc đỏ lên, nâng tay áp mặt nàng.
Trước kia tại sao cô không phát hiện ra...!Một Hiểu Hiểu như thế này?
Sao có thể giống được?
Trước đây là tình chị em thuần khiết, bây giờ thì khác rồi.
Cô giáo Mục cúi đầu hôn môi đại tiểu thư, bộ dáng xinh đẹp chuẩn bị lên lớp, trước khi đi nàng nói với đại tiểu thư: "Hôm qua Trương Xảo và hiệu trưởng muốn chị làm cô giáo dạy âm nhạc, bị em từ chối rồi."
Đại tiểu thư nhìn nàng ---Tại sao?
Mục Hiểu Hiểu nhíu mày: "Em biết chị không thích náo nhiệt."
Nhất là dỗ trẻ con.
...

Người vừa đi.

Đại tiểu thư ngồi tại chỗ sửng sốt một lúc, cho đến khi Lưu Phương đến quét dọn phòng, cô khẽ chớp mắt, nhìn chằm chằm một hồi.
Lưu Phương rất nhanh nhẹn, cô trước kia là nhân viên công chức của chỉ huy quân đội, tuyệt đối là một nhân viên quét tước hạng nhất.
Trong chốc lát, cô đã quét dọn xong.
Cô ngửa đầu lên, thấy đại tiểu thư thẫn thờ ngồi đó, lập tức hiểu ra, đang nghĩ về vợ đây mà.
Đại tiểu thư thản nhiên nói: "Đến trường xem một chút đi."
Cô cảm thấy hôm qua Mục Hiểu Hiểu có rất nhiều tâm sự, e là nàng đang giấu cô điều gì đó.
Cô muốn biết rõ ràng.
...
Tại trường, Hiểu Hiểu phải dạy hai tiết, nàng dạy ngữ văn.
Đây là lần đầu tiên gặp lớp.
Có khoảng mười mấy người.
Cô giáo Mục rất khéo léo, đầu tiên là cho mọi người làm vài câu trắc nghiệm đơn giản, chờ đến khi thấy đáp án của học sinh, nàng khẽ thở dài.
Quả nhiên, thành tích không tốt lắm.
Chỉ có một người tên là Miêu Miêu là không tồi.
Cũng không trách được bọn nhỏ, bình thường phải đến nhiều lớp nhất có thể, một khi gia đình quá bận, họ đành phải xin nghỉ để phụ giúp việc đồng áng, bỏ lỡ không ít buổi học.
Vẫn là tuổi ham chơi, không có tính tự chủ cao.
Mục Hiểu Hiểu rất kiên nhẫn, giảng về ngữ pháp cơ bản nhất, trước kia khi nghe thầy cô giảng bài nàng cảm thấy thật đơn giản, đối mặt với lớp học bốn mươi người vẫn rất thành thạo nhưng hôm nay giảng tận hai tiết mới biết có bao gian nan.
Học sinh rất nghe lời, nàng cảm thấy mình nói rất rõ ràng nhưng vẫn không theo kịp, nàng cứ nói đi nói lại, sau hai tiết, giọng nàng bắt đầu bị khàn.
Nàng điên cuồng uống nước hoa cúc, vô cùng nhớ đại tiểu thư, nhắn tin cho cô.
- --Chị đang làm gì đó?
Lúc này, bên ngoài tường, Lưu Phương xấu hổ nhìn đại tiểu thư, thật không hiểu vì sao phải dừng ở chỗ này rình coi mà không trực tiếp đi vào.
Đại tiểu thư là nhà tài trợ chính của nơi này, nếu cô muốn vào trường, hiệu trưởng chắc chắn sẽ xếp hai hàng hoan nghênh cô nhiệt liệt, mắc gì cô phải đứng đây nhìn trộm?
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, nhìn về phía cô giáo Mục mặc áo sơ mi có thắt cà vạt ở phía xa xa, nàng đang cười nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
Cô giáo kia tên Vinh Mĩ, hai mươi chín tuổi, bằng tuổi với đại tiểu thư, trước kia sống ở thôn Hoa, học đại học trên thành phố, còn học được điệu múa dân tộc, tiền đồ vô cùng rộng mở nhưng thật đáng tiếc, vào tuổi thiếu niên, cô đã lựa chọn tình yêu, cô kết hôn với một người đàn ông mà không quan tâm đến sự phản đối của cha mẹ.
Sau đó...
Người đàn ông kia buôn bán thành đạt trở nên giàu có, ở bên ngoài bắt đầu làm những chuyện không sạch sẽ, để lại cho cô và con gái số tiền "cực lớn" là năm mươi vạn nhân dân tệ rồi trực tiếp đưa bản ly hôn cho cô ký.
Vinh Mĩ cũng không thua kém gì, cô không nói lời nào, trực tiếp ký vào đơn ly hôn, mang theo con gái vượt qua khó khăn, bây giờ ngày nào cô cũng vui vẻ cười tươi.
Cô trở về nhà không chút do dự, cống hiến tất cả cho nơi đó, cả thôn trên dưới ai ai cũng gọi cô một tiếng cô giáo Mĩ.
Vinh Mĩ đang dạy tụi nhỏ những động tác khởi động cơ bản, có đứa nhỏ cười to, tiếp đến cô làm động tác khom lưng, Mục Hiểu Hiểu thấy thú vị, đi ra làm thử, kết quả là thắt lưng "già cỗi" của nàng không chịu được, mới hạ được một nửa liền bị kẹt.
Thắt lưng nàng vang to, cô giáo Mĩ và đám học sinh cùng cười ha hả, đối với cô giáo Mĩ, Hiểu Hiểu giống như một đứa trẻ, cô đến đỡ thắt lưng nàng, cười nói: "Tôi chống cho, cô từ từ nâng lên, nào..."
Hiểu Hiểu ưỡn người, ngửa đến mức mặt đều đỏ hết cả.
Má ơi, cái kỹ thuật này, nàng thấy đơn giản lắm cơ mà, tại sao lúc làm lại khó đến vậy?
Nhìn thấy mặt cô giáo Mục đỏ lè, bọn nhỏ cười không ngớt.
Cô giáo Trương vừa hết tiết cũng đứng cười, cái cô cười khác với mọi người, cô đạp lên giày cao gót mà nhìn về đằng xa kia, nhìn thấy ở phía bên kia tường, đại tiểu thư đang dùng vẻ mặt vô cảm nhìn nàng.
Cô cảm thấy ông trời thật có mắt, cuối cùng cũng trừng trị người họ Mục nào đó.
Cô giáo Trương ngửa mặt lên trời cười "ha ha ha" ba tiếng rồi lại cười Mục Hiểu Hiểu ba tiếng "Ha ha ha" nữa, trong lòng vô cùng sảng khoái.
___
Lời tác giả:
Tiếp thep, đại tiểu thư sẽ cho Mục Hiểu Hiểu một lớp học tốt nhất, để nàng hiểu được cái gì là "Nghĩa vụ của bạn gái"
^_^ Chắc hôm nay có thể ra chap tiếp, ngồi hóng bình luận của mọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi